[Ngôn Tình] Bổn Vương Ở Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại
Tình trạng: Hoàn (78 chương và Ngoại truyện)

oOo

Văn án:

Thân là Bích Thương vương ngậm châu mà sinh ra của Ma giới, cuộc đời của Thẩm Ly vốn vô cùng xán lạn. Nhưng trong lúc sắp đến sinh thần ngàn tuổi của nàng, ma trảo của liên hôn chính trị đã chụp xuống. Đế quân ở Cửu thập cửu trùng thiên hạ một tờ Thiên thư, định thân cho Bích Thương vương và tôn nhi thứ ba mươi ba của Đế quân là Phất Dung quân. Phất Dung quân từ lâu đã nổi danh lăng nhăng khắp thiên hạ. Nàng đường đường là nhất bá của Ma giới, một cây ngân thương bình bốn bể tám cõi, làm sao có thể lấy loại lăng nhăng ngu ngốc như vậy!

Phải đào hôn thôi!

Thẩm Ly không ngờ, lần trốn chạy này đã khiến nàng gặp được nam nhân không thuộc về Tam giới Ngũ hành kia.

Nam nhân đó, thật là... khác người.

PS: Cửu gia xinh đẹp đáng yêu trên thông thiên văn dưới biết địa lý trân trọng nhắc nhở: Nữ chính hơi thô lỗ, nam chính hơi khác người, nhảy hố có nguy hiểm, khi đọc hãy cẩn thận.

oOo

Cảm nhận, đánh giá:

Truyện kể rằng có một vị thần nào đó nhàn cư vi bất thiện, chán làm thần muốn làm người. Hoa không thích cỏ không yêu, gái xinh lại càng không ngắm, người như thế lại hứng thú với gà, lại còn là gà trụi lông nữa cơ đấy.

Truyện kể rằng có vị cô nương nào đó ở Ma giới, thô lỗ cộc cằn, cả ngày chỉ có chém với giết, đến độ người ta nghe tên là sợ, chồng sắp cưới của nàng cũng vì thế mà quỳ trước cửa điện Thiên đế mấy ngày trời xin từ hôn, nhưng mấy ai ngờ, vị Vương gia khát máu nổi danh của Ma tộc lại phải lòng một pham nhân, lại còn là một tên phàm nhân ốm yếu, quanh năm bệnh tật.

Hành Chỉ, vị thần của thiên giới, kẻ lập nên phong ấn Khư Thiên Uyên, gán vận mệnh Ma giới với hắn, người chống đỡ cả Thiên Ngoại Thiên, bảo vệ cho cửu trùng thiên, kẻ quyền cao nhất, có sức mạnh sánh ngang thiên đạo lại là kẻ cô đơn nhất, hiu quạnh nhất, có tình mà không thể động, có tâm mà không thể dùng.

Thẩm Ly, Bích Thương Vương của Ma tộc, gánh trên vai sức nặng của một đại tộc, bảo vệ cho sự an nguy của con dân tộc mình, sinh ra với vận mệnh gắn liền với trách nhiệm, ban đầu là trách nhiệm, sau cùng là thói quen, quên mình vì dòng tộc, hy sinh vì dòng máu trong người.

Thẩm Ly trốn hôn gặp Hành Vân, thằng cha đẹp trai mất nết, đúng kiểu trai không hư thì gái không yêu. Hắn dìm nàng xuống nước vì không ăn đồ ăn này, hắn ăn hết thịt không để phần nàng này, hắn để nàng bị lùa đi hầm canh mới chịu cứu này, hắn đọc hiểu nàng nói gì này, hắn trêu ghẹo nàng không cho nàng biến thành hình người, để nàng trong hình hài con gà trụi lông, thật đáng chết mà.

Đấy đáng chết thế đấy, nhưng mà Thẩm Ly còn không biết đâu, tên khốn nạn ấy còn trốn sau cửa nhìn nàng bất lực này, mặt không đổi sắc đắp chăn cho nàng lúc nàng đang khỏa thân, còn nán lại đánh giá xem tóc có nhiều không mặt có xinh không nữa chứ, quá khốn nạn mà.

Hành Chỉ lịch kiếp, canh Mạnh Bà chẳng xóa được kí ức thần minh, ngay từ lần đầu gặp hắn đã biết nàng là phượng hoàng, lại cố tình gọi nàng "cục tác", trêu đùa, trêu đến nghiện. Có lẽ Hành Chỉ cũng không biết mình phải lòng nàng từ lúc nào, từ lần đầu gặp mặt, hay bóng lưng thẳng tắp lúc nàng độ hồn, hay sự anh dũng càn quét Bọ Cạp ở Khư Thiên Uyên, hắn không rõ, cũng không cần biết, chỉ cần biết hắn thích cô nàng ngoại cương nội cương, chỉ nhu hòa lúc gần hắn là được rồi.

Thẩm Ly biết mình phải lòng Hành Vân, nhưng thân phận cách biệt, tuổi tác cách biệt, tất cả đều cách biệt, nàng chỉ cầu cho hắn sống một đời bình bình an an, khỏe mạnh tới già, không chút tiếc rẻ truyền cho ắn 500 năm tu vi của bản thân, cầu cho hắn hạnh phúc. Nàng trở về Ma tộc, quay lại chiến trường giết quái thú, trong lúc đầu váng mắt hoa, nàng đã ngã vào lòng một người áo trắng, là Hành Vân, mà cũng là Hành Chỉ.

Hành Chỉ dẫn nàng đi gia cố phong ấn, đưa nàng đi ngắm ánh trăng trên bầu trời đầy uế khí của Ma giới, dẫn nàng xuống đáy hồ sâu, còn lừa nàng cầm tay hắn. Mãi cho đến sau này, khi tất cả sự thật phơi bày, Thẩm Ly mới biết, hóa ra giây phút đó Thần minh đã mềm lòng, thực mềm lòng rồi.

Hành Chỉ cùng Thẩm Ly trở về Ma giới, báo cáo với Ma Quân, vị thần nào đó còn không biết ngượng mà đòi ở chung nhà với vương gia, mặt dày mày dạn bịt mồm tiểu Suỵt Suỵt, làm nó suýt chết đói. Nhìn thấy hôn phu của nàn thì cố tình chòng ghẹo, làm khó, vặn xoắn, còn tự hỏi mình vì sao mà khó chịu. Ngu quá, là thích đó, có hiểu không?

Vị hôn phu nào đó dám hôn tướn của nàng trước mặt nàng, còn bị tướng của nàng đã cho bay xuống Nhân giới, báo hại Thẩm Ly phải đi tìm. Tìm thì tìm, nhưng mình nàng tìm được rồi, Thần quân đi theo làm chi vậy? Đi theo làm chi hả? Thích thì đi thôi, cùng đường, cùng đường mà. Đã nói vậy thì thỏa hiệp thôi, dù sao có thằng cha này đi theo cũng tốt, ở cạnh hắn rất an toàn, hơn nữa cũng như đem theo thuốc giải độc bên mình, thanh lọc cơ thể, không lo bị nóng ><.

Đấy, nói mà dính đến Hành Chỉ là có lúc nào bình yên đâu, lần đầu bị Mặc Phương đập, lần hai bị quái thú đập, giờ thì bị ma nhân cho ăn hành, xui chi mà xui dữ vậy, có ngày mất mạng vị hắn ở cạnh cũng không chừng. Mà vị Thần nào đó cũng thoải mái ghê, bảo nàng chết hắn đền mạng cho nàng, ừm, nàng chờ đó.

Thẩm Ly bị thương, còn bị túm cổ từ Ma giới lên Thiên Giới dự tiệc, móa, Thiên Đình này dị hợm thật, một đêm bị tập kích 3 lần, nàng xin kiếu, cuối cùng lại chuyển sang ở chung tiểu viện với bạn Hành Chỉ, tránh vỏ dưa thì đụng trúng vỏ dừa mà. Hành Chỉ đưa nàng đến một gian phòng, nơi này chỉ có những bài vị ghi tên các vị thần. Nàng nhìn thấy hắn cười ấm áp, nụ cười thân thiết, ấm cũng nhất của hắn, cũng vì nụ cười này mà nàn nguyện hy sinh tính mạng của bản thân, cũng muốn giữ lại cho hắn chút gì đó để nhớ, để hắn không cô độc giữa thế giới tấp nập này.

Thẩm Ly rời khỏi Thiên giới về nhà, bất ngờ thay, Ma giới bị tập kích, tướng lĩnh chết gần hết, Ma Quân bị thương nặng, nàng xách tương đi hỏi tội kẻ thù. Ngờ đâu một lần đi, đồng quy vu tận, vùi thây Đông Hải, thương đứt đoạn. Tin báo về Thiên giới, chỉ vỏn vẹn một câu: "Bích Thương vương chiến tử ở biển Đông Hải."

Giờ thì tốt rồi, người chẳng còn, Hành chỉ mới biết là mình yêu, hắn đóng băng Đông Hải mười ngày mười đêm, thiên đạo cái gì, thần cái gì, sơcs mạnh to lớn gì, hắn là thần mà chẳng bảo vệ nổi người mình yêu, là thần mà chẳng thể bên cạnh lúc nàng yếu ớt nhất, lúc nàng thét lên tiếng "Hành Chỉ" rồi tan biến, là thần mà vô dụng. Hắn chẳng còn phân biệt nổi ngya hay đêm, chẳng phân biệt nổi là biển đã ngừng đông, thuyền không thể đi, tôm không thể bơi cá chẳng thể lội, chỉ còn ý niệm tìm ra xác nàng, tìm ra mảnh hơi tàn.

Hóa ra, Thẩm Ly không chết, nhưng là sống cũng chẳng bằng chết, Hành Chỉ một lần nữa "nhặt" được nàng trên bờ Đông Hải, năm giác quan của nàng lúc có lúc không, nghe được không thấy được, ngửi được không nge được, chạm vào cũng không cảm giác gì. Hành Chỉ xót, đưa nàng lên gặp Kim Nương Tử chữa bệnh, bệnh chữa được, mà vị Bích Thương vương kia cũng đè Thần quân ra mà cưỡng bức, không buồn nể nang luôn.

Phong ấn Khư Thiên Uyên sắp bị phá rồi, Thẩm Ly bị bắt thế chỗ cho phong ấn hỏa, một khi Khư Thiên Uyên sập, nàng cũng chết theo. Thần lực của Hành Chỉ cạn kiệt rồi, hắn gắn phong ấn của Khư Thiên Uyên đi liền với Thiên ngoại Thiên, hắn chết, cả hai cái để sập, nhất cử lưỡng tiện, bảo vệ được bình an của tam giới, chỉ có điều hắn chết, mà nàng cũng phải chết. Tính trước tính sau không ngờ cha của Thẩm Ly xuất hiện thế chỗ nàng, giờ thì hay rồi, Thẩm Ly được sống, còn Hành Chỉ, ngài vẫn chết, chết vì chúng sinh tam giới, chết vì bị ông trời bỏ rơi, chết vì sứ mệnh đã kết thúc, ngài bỏ lại Thẩm Ly, bỏ lại tiếc nuối duy nhất của cuộc đời.

Nói thật theo mình nghĩ đây là quyển huyền huyễn xuất sắc nất trong tất cả các truyện huyền huyễn, có thể giọng văn không nhất, tình tiết không đồ sộ nhất, nhưng cái tình yêu của nó là cao cả nhất. Hai con người đều gánh trên vai trọng trách của riêng mình, chẳng như Dạ hoa Bạch Thiển có thể tùy tiện vứt bỏ, chẳng như Đế
Quân thảnh thơi vô lo, Hành Chỉ là thần mình của tam giới, là kẻ nắm giữ vận mệnh của tất cả, hắn động tình thì thiên ngoại thiên lay động, một miếng ngoái cũng làm cháy liền một tháng, thử hỏi ai dám yêu, ai cho phéo ngài yêu. Ngài yêu người con gái đó, yêu chân thật, ngài có thể vì nàng mà tam giới sụp đổ cũng mặc kệ, nhưng cuối cùng ngài vẫn chọn tam giới mà không phụ người ngài yêu, có chăng nợ cũng là nợ nàng hạnh phúc. Thẩm Ly cũng như Hành Chỉ, họ yêu trong lý trí, họ sống vì hiện tại, họ cảm nhận nhau, trân trọng những gì họ đang có, tình yêu của họ là chân thành nhất.

Nói chung đây là câu chuyện huyền huyễn cực kì đáng đọc, giọng văn dịch rất mượt, tình tiets hợp lý, tuyến nhân vật phụ khá dễ thương, ngoại truyện in riêng một quyển, rất hài hước. À quên không nói, kết HE đấy, Hành Chỉ không có chết đâu ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro