【4】Vòng loại đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 4: Làm cách nào để quen được cảm giác trống vắng những ngày thiếu em.

-

Quang Anh hiện tại đang cảm thấy vô cùng không vui trong lòng. Anh nhớ Đức Duy chết đi được, đã gần hai tuần rồi anh không được nói chuyện cùng em nhỏ bởi vì em bận chạy lịch trình nên suốt ngày cứ bay tới bay lui chẳng có lúc nào về lại Nhà Chung. Mãi đến tận ngày hôm nay Quang Anh mới được cụ Luân thông báo rằng lát nữa sẽ làm sinh nhật bất ngờ cho Đức Duy khi tập diễn bài "You" ở phim trường và dặn dò anh hãy đem bánh kem đến.

Khỏi phải nói Quang Anh hào hứng đến mức nào, lập tức quăng đồng đội nhà mình sang một bên, nhanh chóng bay đến tiệm bánh kem mà Đức Duy thích ăn nhất lúc bọn họ còn quen nhau. Loay hoay cả buổi mới lựa được một cái bánh vị vanila, trông khá đơn giản nhưng cũng rất đáng yêu. Đặc biệt còn ghé sang tiệm hoa ở gần trường quay, tỉ mỉ chọn lựa từng bông hoa một rồi tự mình gói lại cho em.

Bó hoa tuy gói không được đẹp mắt cho lắm nhưng nhìn cũng không quá tệ, quan trọng là tấm lòng. Quang Anh tự an ủi (lừa dối) bản thân mình như thế.

Nhưng mọi thứ cũng chẳng còn quá quan trọng nữa, khi mà nỗi nhớ không ngừng dâng trào trong lồng ngực, tâm trí liên tục gào thét tên em, những bước chân cũng dần tăng tốc chạy vội đến chỗ mặt trời nhỏ đang ngỡ ngàng vì câu hát mừng sinh nhật của mọi người.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Chúc mừng sinh nhật Captain Boy của nhà mình!!!"

Niềm vui không giấu được ánh lên trong đôi mắt long lanh của cậu nhóc chỉ vừa tròn 21 tuổi, một độ tuổi quá trẻ để bước vào giới giải trí đầy tàn khốc này nhưng lại bị ép phải trưởng thành và một mình gồng gánh tất cả những trách nhiệm trên đôi vai gầy. Việc được gặp gỡ và được yêu thương bởi những đàn anh tốt bụng trong nghề khiến em cảm thấy mình thật sự rất may mắn, tự nhủ với bản thân rằng phải càng cố gắng hơn để không phụ sự trông đợi của mọi người.

Một chiếc bánh kem xinh đẹp được đưa đến trước mặt em, trên mặt bánh được điểm xuyến những bông hoa rực rỡ cùng một chú cừu nhỏ với khăn choàng siêu nhân trên cổ. Không cần nhìn cũng biết là tác phẩm từ ai, chưa kịp thắc mắc vì sao đối phương lại có mặt ở đây thì một bó hoa nhỏ thơm ngào ngạc đã được nhét vào tay em trong tiếng hò reo từ mọi người xung quanh.

"Sao anh lại ở đây?"

"Nhớ em nên đến." Quang Anh cười tít cả mắt, mượn bật lửa của anh staff rồi đốt nến sinh nhật, sau đó đưa đến trước mặt Đức Duy, "Đức Duy ước đi nào, điều ước sinh nhật của riêng em."

Đức Duy vẫn còn rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng nhắm mắt rồi chắp tay lại, chìm đắm giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người trong trường quay, khẽ thì thầm với bản thân, không nghĩ đến cái đầu vàng chưa kịp nhuộm lại đang đứng ngay bên cạnh thế mà cũng nghe thấy.

"Mong rằng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với Quang Anh."

Vậy nên khi em vừa mở mắt ra liền thấy được cái nụ cười ngờ nghệch của người kia, mặc dù đeo kính đen nhưng cũng không thể che đi sự hưng phấn kì lạ trên gương mặt.

"Sinh nhật anh qua mất rồi, nhưng điều ước sinh nhật năm nay vẫn còn chưa dùng đến." Quang Anh mỉm cười xoa tóc em nhỏ, khẽ chạm nhẹ lên chóp tai có chút đỏ ửng khó có thể nhận ra của em, "Anh cũng mong rằng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với Đức Duy."

Đức Duy đỏ mặt không đáp, vội vàng đưa bánh kem cho trợ lý nhờ chị ấy chia ra cho mọi người trong trường quay ăn còn bản thân thì lại ôm chặt bó hoa vào lòng rồi chạy biến vào bên trong, không dám đối mặt với Quang Anh thêm một phút giây nào nữa, sợ rằng trái tim mình không sớm thì muộn cũng sẽ nổ tung mất thôi.

Vui mừng chưa được bao lâu thì ngày hôm sau tất cả ba mươi anh trai đã phải đối mặt với vòng loại đầu tiên. Không ai muốn bản thân và đồng đội phải ra về, nên bầu không khí cũng không tránh khỏi căng thẳng.

Khi chuẩn bị lên diễn, Quang Anh nhìn thấy Thành An đang thẩn thờ ngồi trong góc phòng trang điểm, có gọi cách mấy cũng không đáp lời nên đành vỗ mạnh lên vai đối phương một cái bốp khiến nó giật bắn cả người.

"Có sao không thế? Bữa giờ cứ thấy mày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lại stress à? Đừng lo lắng nữa, bài này bảo đảm dính lắm."

Quang Anh đưa quạt cầm tay cho Đức Duy đang ngồi bắn rap hăng say với anh Song Luân ở đằng kia rồi mới ngồi xuống bên cạnh Thành An, liền nhận được một ánh mắt ngập ngừng từ đối phương.

"Muốn gì thì nói lẹ đi ông tướng, tôi còn phải luyện thanh nữa."

"Ừ thì..." Thành An gãi mũi, sau khi xác nhận xung quanh không có ai để ý đến bọn họ thì mới hỏi nhỏ bên tai Quang Anh, "Rhyder này, mày với thằng Duy nhỏ đang hẹn hò à?"

Thành An không nghĩ đến Quang Anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, gương mặt cũng chẳng có chút lo lắng nào khi bí mật của mình bị phát hiện, "Ừm, nhưng bọn tao chia tay rồi."

"Ồ, t-tao xin lỗi."

"Không sao, tao vẫn còn yêu em ấy. Được ở gần em ấy như thế này thật ra cũng tốt lắm rồi."

Quang Anh thoải mái vỗ vai cậu bạn đồng niên của mình, thừa biết rằng đó không thật sự là điều mà đối phương muốn hỏi.

"Nếu mày cứ chần chừ mãi như thế thì sẽ không bao giờ biết được lòng mình đang muốn gì đâu."

"Ừ thì...ý tao muốn hỏi...con trai với con trai...thật sự được sao?"

"Đương nhiên là được, đừng nói mày kì thị nhé? Không hay đâu bro, mày thân với Kiều vậy mà?"

Nhìn thấy Quang Anh có vẻ như thật sự tức giận và sẵn sàng tẩn cho mình một trận, nó liền vội vàng xua tay, không biết nghĩ đến điều gì mà hai bên tai đỏ hết cả lên.

"Ý tao không phải như vậy!"

Nó đột nhiên suy nghĩ gì đó rồi thở hắt ra, dường như đã lên quyết tâm làm rõ mọi thứ rối rắm trong tâm trí mình từ bữa đến giờ.

"Nếu...Chỉ là nếu thôi nhé! Nếu như bạn thân của mày...hôn mày, mày sẽ cảm thấy như thế nào?"

"Thấy ghê." Quang Anh bĩu môi nói thẳng, không một chút nào gọi là chần chừ suy nghĩ, "Chắc là sẽ đấm cho một phát, không phải là Đức Duy thì tao không hôn đâu."

"Vì sao?"

"Thì tao chỉ hôn người mà mình thích thôi. Ai cũng vậy mà."

Ai cũng vậy sao? Thành An thật sự không tin, cố gắng chống chế để biện minh cho hai anh bạn thân của mình, "Nhưng nếu chỉ là hôn giỡn thôi thì sao? Anh em thân thiết đôi khi cũng giỡn như vậy mà."

Nhận được cái gật đầu tán đồng từ Quang Anh, trong lòng Thành An vui như mở hội. Nhưng chưa kịp bắn pháo hoa ăn mừng thì tên nhóc Rái Cá này lại chốt hạ thêm một câu khiến mặt mũi nó tái nhợt.

"Cũng đúng, nhưng mà tuỳ kiểu hôn nữa. Nếu chỉ là hôn má hay lỡ chạm môi khi say hay khi đùa giỡn thì chắc không sao. Nhưng nếu là hôn môi sâu kiểu Pháp hay dùng đến cả lưỡi thì..."

"Thì sao?" Thành An gấp gáp bật dậy nắm lấy cổ áo Quang Anh, bộ dạng sắp sửa gấp đến ngất xỉu luôn rồi.

"Thì GAY đó, gay go dữ lắm đó. Là người ta thích mày đó."

Đối phương vừa dứt lời, hình ảnh đầu lưỡi ấm nóng của Bảo Khang lướt trên từng ngóc ngách ẩm ướt trong khoang miệng, rồi còn có hơi thở nam tính của Minh Hiếu kề sát đến mức hai chóp mũi mơ hồ chạm vào nhau, cùng với đó là ánh mắt dịu dàng của cả hai người họ liền hiện lên trong tâm trí Thành An, khiến một màu đỏ ửng như ráng chiều nhuộm hồng toàn bộ gương mặt non nớt của nó.

Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!!!

"Sao thế? Có ai hôn mày à? Đừng nói là anh Xái nha?" Quang Anh cười ha hả trước bộ mặt dạng khó coi như khỉ ăn ớt của thằng bạn, liền khoái chí huých vai nó, "Không phải à? Vậy là anh Hungary? Anh Hái Thứ Hiêu?"

Vừa nghe đến hai cái tên này, Thành An lặp tức bật dậy, lầm bầm gì đó nghe như Eminem bắn fast flow rồi chạy biến ra khỏi phòng trang điểm, bỏ lại Quang Anh ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa cùng một câu nói còn sót lại chưa kịp hoàn chỉnh.

"Tao đùa thôi-"

Ơ, đi mất tiêu rồi?

Đến lúc này Đức Duy mới mon men lại gần chỗ Quang Anh, khó hiểu nhìn theo bóng lưng vội vã của Thành An.

"Anh nói gì mà trông anh Negav hoảng dữ vậy?"

Quang Anh nhún vai tỏ vẻ mình chẳng biết gì cả, sau đó kéo Đức Duy ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được dám chặt lên vòng eo thon được lớp áo trắng bao lấy, lơ đãng đáp lời.

"Hình như bộ ba Gerdnang có gì đó với nhau, mập mờ tình tay ba hay gì gì đó anh chẳng rõ nữa."

Đức Duy gật gù nhưng cũng chẳng để vào trong lòng, trong lúc nghỉ ngơi liền vặn hông khởi động xương cốt cho phần trình diễn sắp tới, bao nhiêu đường cong xinh đẹp quyến rũ cứ thế lọt vào mắt Quang Anh, mê đắm đến không thể nào dứt ra. Mãi cho tới khi Đức Duy không thể chịu đựng nổi ánh mắt cháy bỏng từ đối phương nữa, liền ngượng ngùng huých vai anh một cái chỉ về phía anh Dương Domic và chị Kiều đang đứng tập trung đằng kia.

"Tới lượt anh lên diễn kìa."

"Tự nhiên chẳng có động lực gì cả." Anh ngáp một cái thật to rồi ngả người tựa đầu lên vai Đức Duy, nhân tiện choàng tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của em, "Đức Duy cho anh xin tý động lực đi."

"Ông đừng có mà điêu với tôi." Em vỗ mạnh lên cái tay hư đang xoa nắn eo mình, hai gò má thì đỏ ửng nhưng vẫn ra vẻ như là đang giận dữ lắm.

"Lo mà diễn cho xong đi, nhây một hồi quên bài là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhá."

"Vậy em sẽ xem anh diễn chứ?"

Ánh mắt đong đầy tình cảm nồng cháy không thể che giấu của người yêu cũ làm Đức Duy không khỏi bối rối, một nửa muốn né tránh nhưng nửa còn lại thì không kiềm chế được mà lún sâu hơn vào cái thứ tình cảm sai trái này.

"Em xem chị Kiều với anh Dương, ai rảnh đâu mà xem anh."

Biết rằng nhóc con lại mạnh miệng, hai má phồng lên trông đáng yêu vô cùng, Quang Anh cũng dỗi lắm cơ nhưng cuối cùng chỉ đành nhượng bộ, chịu thôi, ai lại đi chấp nhặt con nít làm gì cơ chứ

"Nhóc quỷ, động viên anh một câu cũng không được à?"

"Anh giỏi sẵn rồi, chả cần chúc."

Quang Anh nghe vậy thì nhếch mép, nhìn thấy đồng đội đang gọi mình qua kia thì cũng không vội, chỉ tay vào đôi môi có chút khô của mình.

"Vậy hôn anh một cái đi."

Em nhỏ lập tức 'thưởng' cho anh một cái lườm cháy bỏng, làm cho anh cũng có chút rén, liền thay đổi chiến thuật giang rộng hai tay trước mặt em.

"Không hôn thì không hôn, ôm anh một cái cũng được. Đừng nóng mà, xem như 'em' năn nỉ đấy, 'anh' Đức Duy công đức vô lượng ban cho 'em' một cái ôm tình thương đi mà."

Những lời này thành công chọc cho Đức Duy bật cười, bao nhiêu lo lắng trong đầu cũng tan biến theo câu đùa của anh. Em lắc đầu bất lực, nhân lúc chị makeup đang trang điểm cho người khác liền đưa tay vò nát mái tóc kem đánh răng của người trước mặt.

Sau khi được Đức Duy 'động viên', Quang Anh cùng với Dương Domic và Pháp Kiều cũng tiến lên sân khấu bắt đầu phần trình diễn của bọn họ.

Không thấy vui trong lòng

Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng

Anh nhớ phút đón hoàng hôn

Cùng người con gái vàng son

Chỉ tại anh chẳng thể

Nắm tay em

Giữ tay em

Níu tay em

Lâu hơn một chút

Để anh ổn định cảm xúc

Có lẽ đến lúc chấm dứt

Kết thúc thật rồi

Kí ức lại triệu hồi nỗi đau.

Đức Duy ngồi bên trong phòng nghỉ đợi tới lượt nhóm "You" lên biểu diễn nhưng ngày hôm nay cậu em út của nhóm lại im lặng đến lạ thường. Dù cho các anh lớn có gợi chuyện cho nhóc nói chuyện đến cõ nào thì em cũng chỉ lắc đầu từ chối khéo, tập trung nhìn chằm chằm lên màn hình tivi đang phát trực tiếp màn biểu diễn ngoài kia.

Từng câu chữ từng giai điệu của bài hát này đều như từng mũi tên nhọn lần lượt đâm nát trái tim Đức Duy. Bởi vì em biết, bài hát này là Quang Anh viết về chuyện tình của bọn họ, về em - một người đã bỏ lại anh cùng với ánh hào quang cô độc của chính mình.

Tồi tệ nhất là ngày em đi

Sự thật làm anh suy

Mặc dù anh cũng đã quen dần với cuộc sống ở phía sau những ánh đèn

Nhưng vẫn chưa quen được một cảm giác trống vắng những ngày thiếu em

Nhưng mà anh ơi, em cũng chẳng có cách nào làm quen được với cái cảm xúc hiu quạnh này những ngày không anh. Không đêm nào em chìm vào giấc ngủ mà không nhớ tới gương mặt u sầu của anh ngày mà mình nói lời chia tay. Quang Anh của em ơi, xin đừng khóc, xin đừng để một kẻ xấu xa như em kéo anh xuống vũng bùn hôi hám này, xin đừng để em cảm thấy hối hận trước quyết định tồi tệ mà mình đã đưa ra.

Quang Anh của em ơi, em có thể nghe thấy tiếng gào khóc thê lương của anh qua từng giai điệu da diết của bản nhạc. Quang Anh của em ơi, xin đừng rơi nước mắt vì một người không hề xứng đáng.

Hãy trả lời anh đi

Liệu còn hy vọng để có thể ôm lấy nhau

Người ơi!

Ừ thi thôi

Vậy đành thôi

Một lần thôi

Một lần anh được phép yếu đuối với những ký ức tiếc nuối.

Một lần này nữa thôi, xin cho em được yếu đuối khi có ai đó nhắc đến tên anh. Quang Anh ơi, em phải làm sao với cảm xúc hỗn loạn trong trái tim mình đây?

"Và đây là 'Hào Quang' thưa quý vị khán giả!!!"

Tiếng vỗ tay hoan hô của khán giả và anh Trấn Thành vang lên kéo Đức Duy trở về hiện thực, chợt nhận ra trên mặt mình đã nước mắt nước mũi lấm lem, vội vàng chà sát hai khoé mi đẫm lệ suýt chút nữa là trôi cả kem nền.

"Đi thôi Captain, tới lượt chúng ta rồi."

"À...vâng ạ. Em ra liền đây."

Tạm gác lại mớ cảm xúc ngỗn ngang trong lòng, Đức Duy nhanh chóng lấy lại trạng thái tinh thần bước ra sân khấu và trình diễn một tiết mục siêu cháy cùng với các anh lớn của mình.

Nhưng đôi khi một bài hát hay hoặc sự nỗ lực không ngừng lại không phải là yếu tố giúp người ta chiến thắng. Đôi khi chỉ là thiếu đi một chút may mắn mà thôi.

"Trong số 10 anh trai sau đây, sẽ có tổng cộng 6 anh trai phải chia tay với chương trình ngày hôm nay. Và những anh trai đó chính là..."

Trong lúc chờ đợi các anh trai bị loại bước vào, Quang Anh không ngừng đi qua đi lại trong sảnh chờ, đầu móng tay cái bị cắn đến nham nhở thể hiện sự lo lắng đến tột độ của anh.

"Rhy, anh biết là mày lo cho nhóc Cap nhưng ngồi xuống trước đi đã, lỡ bị ai quay lại up lên mạng xã hội thì lại có drama."

Bảo Khang biết rằng thằng nhóc này đang rất lo lắng cho cậu em người yêu cũ của mình nhưng gã chợt nhìn thấy một vài bạn staff bên trong kia đang không ngừng xì xào bàn tán về Quang Anh, thế là đành phải nhanh tay kéo đối phương ngồi xuống ngay bên cạnh mình.

"Đừng lo, nhóc ấy giỏi vậy mà, không thể nào bị loại được."

Quang Anh chỉ lắc đầu không đáp, bởi vì nhìn từng anh trai mà mình yêu quý thay phiên nhau bước vào và liên tiếp nói lời tạm biệt, anh cảm giác như mình sắp sửa phát điên thật rồi. Team của Negav có đến tận hai người bị loại là anh Nicky và anh Công Dương, team 19 20 của bọn họ cũng phải nói lời tạm biệt với anh Tage và anh Đỗ Phú Quí.

Và rồi người mà Quang Anh mong chờ cuối cùng cũng xuất hiện, với một nụ cười gượng gạo trên môi và sự căng thẳng chẳng thể nào che giấu đi trên gương mặt em.

Cũng may là khác với những người trước, anh Trấn thành cảm thấy việc giày vò em nhỏ chỉ mới 21 tuổi lần đầu bước vào vòng loại là một việc không hay cho lắm nên rất nhanh chóng thông báo kết quả cho mọi người.

"Và Captain cũng sẽ đi tiếp cùng chúng ta."

Anh Thành vừa dứt lời, Dương Domic đứng ngay bên cạnh đã lập tức xoay qua ôm Đức Duy vào lòng, kèm theo đó là một câu động viên, an ủi: "Good job, bro."

Sau đó trong lúc em vẫn còn đang bàng hoàng thì cánh tay đã bị nắm lấy bởi người cha già thân yêu của mình.

"Mày mà ra về là anh tự trách lắm đấy, nhóc Cap."

Song Luân vốn còn muốn ôm thằng út cưng nhà mình thêm tý nữa nhưng thằng con rể của anh (anh được mật báo từ Atus là hai đứa này có gian gian díu díu mập mờ với nhau) có vẻ không đợi được nữa, lập tức kéo lấy em nhỏ ôm chặt vào lòng mình.

Đức Duy lập tức cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mùi bạc hà vương vấn trên cổ áo, vòng tay ấm áp đã không biết bao nhiêu bao bọc lấy em mỗi khi yếu lòng, giờ đây lại một lần nữa đón lấy em trong giây phút mà em tưởng chừng như bản thân mình sắp sửa gục ngã. Cánh tay run rẩy cũng đáp lại ôm chặt thân thể cao gầy của người nọ, gương mặt giàn giụa nước mắt vùi sâu vào vai áo blazer để lại một mảng ẩm ướt khó có thể xoá nhoà.

"Quang Anh ơi..." Em run rẩy gọi tên đối phương, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Quang Anh vốn dĩ chưa từng bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào từ em, vòng tay ôm lấy em càng thêm siết chặt.

"Em làm tốt lắm, Đức Duy. Không sao đâu, có anh ở đây rồi."

Bọn họ cứ thế mà ôm nhau như thể mọi thứ trên thế gian này chẳng có quan trọng nữa. Mãi cho đến khi buổi ghi hình tiếp tục thì mới lưu luyến buông nhau ra, vội vàng dùng thuốc nhỏ mắt để làm dịu đi đôi mắt đỏ hoe của mình.

Sau khi chắc chắn rằng Đức Duy đã an toàn, không lúc nào Quang Anh rời khỏi em nửa bước, chỉ cần camera lia tới là luôn sẽ bắt gặp hình ảnh hai mái tóc trắng - trắng xanh kề sát bên nhau. Và ngay cả khi đã kết thúc ghi hình thì tình trạng vẫn cứ như thế.

"Lên phòng anh ngồi tý nhé?"

Quang Anh gợi ý khi cả hai chuẩn bị tách nhau ra ở thang máy. Mọi người sau khi quay hình đều bận lịch trình nên Nhà Chung hiện tại đang rất vắng vẻ, Đức Duy cảm thấy bản thân chẳng còn tý sức lực nào cả, ban nãy có lỡ sụt sịt hơi quá nên giờ hai bên thái dương nhức như bị ai đó cầm búa gõ vào. Nhưng khi nhìn sang cái người ban nãy còn lo lắng hơn cả người có nguy cơ bị loại là em đây thì không khỏi mềm lòng.

"Ừm, phòng anh có gì ăn không?"

*Cạch*

Quang Anh mở rộng cửa để Đức Duy bước vào rồi cũng nối bước theo sau, trong lúc anh đang bận rộn nấu mì gói thì em lại đi một vòng tham qua căn phòng. Chương trình đúng là rất đầu tư cho bọn họ, căn nào căn nấy cũng như căn hộ mini, phòng ngủ, phòng khách, nhà vệ sinh đầy đủ tiện nghi. Phòng của Quang Anh và anh Dương là phòng gồm hai giường đơn, cả hai đều trông rất gọn gàng ngăn nắp có vẻ như chủ nhân của chúng thường không ở lại đây.

Con gấu màu xám nằm lăn lóc trên đầu giường thành công thu hút sự chú ý của Đức Duy, em bĩu môi cầm nó lên giơ ra trước mặt mình, ngay cả con gấu vô tri vô giác này cũng mang theo mùi bạc hà đáng ghét của Quang Anh. Thế là nhịn không được mà kéo kéo cái lỗ tai của nó rồi vứt thẳng nó lên giường.

Đây là món quà đầu tiên nhân ngày kỷ niệm một năm quen nhau mà Quang Anh đã tặng cho em. Nó và con gấu nâu mà em mang theo (một cách giấu diếm) là một cặp với nhau, vậy mà em cứ tưởng rằng sau khi chia tay thì nó đã sớm bị vứt vào sọt rác rồi cơ đấy.

Nói không phải khoe chứ thật ra Đức Duy cũng cảm thấy có chút tự hào, bởi vì không phải ai cũng được hot boy Quang Anh Rhyder giữ lại quà kỷ niệm sau khi chia tay đâu, khi mà phương châm của anh chính là không giữ lại bất kỳ vật gì liên quan đến người yêu cũ cũng như là không giữ liên lạc với người ta sau khi chia tay.

Chắc có lẽ có mỗi Captain Boy này là người đầu tiên và cũng là người duy nhất dám block anh ngay khi vừa nói lời chia tay đi?

Không biết là nên vui hay mừng nữa...

"Hai cha con em gặp nhau rồi đấy à? Thằng nhỏ nhớ em lắm đấy."

Đức Duy khó chịu đảo mắt, em không nghĩ rằng cái người này vậy mà vẫn còn đam mê chơi trò gia đình lắm cơ. Chuyện là lúc còn quen nhau, cả hai có dự định cùng nhau nuôi một chú mèo hoặc chú chó nhỏ, nhưng vì lịch trình bận rộn không có thời gian chăm sóc thú cưng nên phải đành gác lại kế hoạch đó.

Việc này khiến Đức Duy buồn cả tháng trời, thế là vào ngày kỷ niệm một năm quen nhau, Quang Anh liền tặng cho em cặp gấu này, mỗi người sẽ giữ bên mình một con để 'chăm sóc', xem như là luyện tập trước cho cuộc sống gia đình sau này.

Nghe có ngốc nghếch không cơ chứ, nhưng em lại yêu cái tính trẻ con đáng yêu của Quang Anh chết đi được.

Chỉ tiếc là chỉ vài tháng sau đó, em đã nhẫn tâm nói ra lời chia tay và đồng thời cắt bỏ mọi liên lạc với đối phương. Vậy nên khi nhìn thấy con gấu này vẫn còn lành lặn, nguyên vẹn, không có dấu hiệu của 'bạo hành gia đình' thì trong lòng cũng thoáng chút vui vẻ.

Và tội lỗi.

"Anh cũng muốn gặp con."

Quang Anh lúc này vẫn chưa thoát vai một người cha tốt hỏi thăm tình hình sức khoẻ của con trai sau khi li dị, anh ngồi xuống bên cạnh em, hết sức thản nhiên nhét con gấu xiêu vẹo vào lòng em sau đó mặt dày chìa tay ra trước mặt em.

"Dù có ly dị thì con cái vẫn còn quyền gặp cha chứ, em làm vậy là không có tình người."

Bộ cái người này lên highnote nhiều quá nên đầu óc có vấn đề luôn rồi à?

"Em vứt rồi." Đức Duy cúi đầu đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương sợ rằng mình sẽ để lộ ra sơ hở. Nhưng không nghĩ tới đây lại là một thói quen khó bỏ của bản thân mỗi khi nói dối, và còn có ai hiểu điều này hơn Quang Anh cơ chứ?

"Không sao, sau này anh mua lại cho em con khác là được." Quang Anh nhếch mép cười, vỗ nhẹ lên đầu con gấu xám trong lòng Đức Duy, ngay lúc em còn đang ngơ ngác liền hôn nhẹ lên gò má phúng phính của em.

"Nước sôi rồi, ra ngoài ăn thôi."

Kỹ thuật nấu nướng của Quang Anh có vẻ đã tiến bộ hơn rất nhiều, mì được nấu vừa chín tới, bên trên là hành lá, xúc xích và trứng ốp la ăn kèm. Bên cạnh còn đặt thêm một ly sữa nho nhỏ uống cho ấm bụng, tuy nhiên lại chỉ có một phần ăn cho Đức Duy, còn người kia thì lại chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn em. Theo em nhớ không lầm thì trừ buổi trưa ăn cùng team Tiểu Học thì Quang Anh vẫn chưa ăn thêm bất kỳ thứ gì suốt cả ngày quay hôm nay.

"Sao anh không ăn?"

"Bụng hơi khó chịu, em cứ ăn đi."

Nói vậy ai mà nuốt trôi cho nổi hả ông thần của tôi ơi? Đức Duy thở dài, cố kiềm lại cái mỏ hỗn của mình, thay vào đó gặp một đũa mì đầy ụ kèm xúc xích cho lên cái muỗng nhỏ rồi đưa đến trước mặt đối phương.

"Mở miệng."

"Anh không đói, em ăn-"

"Anh không ăn thì em đi về liền đấy."

Thôi được rồi, lời nói của Đức Duy còn hơn cả lệnh trời, ai mà dám cãi lại cơ chứ. Thế là dưới uy quyền của chú mèo Đức Duy, Quang Anh đã ngoan ngoãn cùng em xử hết tô mì trong vòng một phút ba mươi giây. Sau khi uống nốt một ly sữa đầy cùng thuốc đau dạ dày thì em mới hài lòng thả anh đi, bản thân thì tự giác vào bếp rửa sạch chén dĩa mà đối phương bày ra.

"Dương Domic vừa nhắn tin bảo về nhà ăn cơm với bố mẹ nên đêm nay sẽ không về lại đây."

Đức Duy gật gù tỏ vẻ đã biết, nhưng biết vậy thôi chứ chẳng muốn hiểu ẩn ý sau bên trong đó. Trong những trường hợp như thế này, giả ngu và tập trung rửa nốt cái chảo cuối cùng trước mặt sau đó tìm cớ chuồn đi vẫn là thượng sách.

"Tối nay ngủ lại với anh đi."

Thế nhưng đáng tiếc rằng kẻ địch lại chính là một kẻ mưu mô, đặc biệt là hiểu rõ Đức Duy còn hơn cả bản thân. Biết rằng em rất khó để từ chối người khác, đặc biệt là Quang Anh cùng cái giọng ngọt như mía lùi và gương mặt điển trai của anh, nên rất thản nhiên mà được nước làm tới. Hậu quả là 12 giờ đêm đã điểm và Đức Duy đang khoác trên người bộ đồ ngủ của đối phương, suy tư gác tay trên trán, kế bên là chiếc giường đơn còn lại đã bị người kia kéo sát lại gần không một khe hở.

"Đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi còn lấy lại sức hai ngày tới lại phải quay hình chọn đội rồi."

Đức Duy ừ hử vài tiếng không rõ trong cuống họng, sau đó nhịn không được mà hỏi: "Sao anh lại quan tâm em như thế?"

"Anh đã lúc nào không quan tâm em đâu?" Quang Anh trở mình mặt đối mặt cùng Đức Duy, ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ phủ nhẹ lên sườn mặt của em.

"Đó mới chính là vấn đề đấy, chúng ta là người yêu cũ, anh đáng lý ra không nên quan tâm em như thế."

"Vậy sao?"

Dường như Quang Anh không quá để tâm đến vấn đề này, sự im lặng cứ thế bao trùm căn phòng nhỏ. Cứ ngỡ như mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây nhưng khi Đức Duy sắp sửa mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bên tai lại khẽ vang lên một giọng nói ấm áp.

"Nhưng anh không làm được. Dù có là bạn bè hay người yêu cũ hay thậm chí là một người xa lạ, anh vẫn không thể ngừng quan tâm đến em."

"Như vậy có tệ lắm không?"

"Em không biết." Đức Duy ngơ ngác lắc đầu, em thật sự không biết liệu việc này có khiến mối quan hệ của bọn họ trở nên tồi tệ hơn không, và nếu như một ngày nào đó khi anh phát hiện ra sự thật năm ấy, liệu anh có tha thứ cho mọi lỗi lầm của em không?

"Em không biết nữa, Quang Anh à. Thật sự không biết."

Một bàn tay ấm áp bao phủ lấy đôi mắt ngấn lệ của Đức Duy, bản thân em sau đó cũng rơi vào một vòng tay quen thuộc, nhịn không được mà rút sâu vào lòng đối phương, mũi đỏ khẽ hít hà mùi dầu gội nam tính.

"Em không cần phải suy nghĩ gì cả, hãy cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách mà nó phải diễn ra. Không cần phải gấp gáp về chuyện của bọn mình, dù cho kết quả cuối cùng có là như thế nào thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."

Đức Duy lại lần nữa không đáp, cơ thể rã rời không nằm trong tầm kiểm soát như một cơ chế tự vệ của cơ thể, đầu óc mơ màng cứ thế chìm vào mộng đẹp lúc nào không hay.

Quang Anh phì cười khi trước ngực mình truyền đến tiếng ngáy be bé, không nghĩ đến nhóc con trong lòng lại có thể lăn ra ngủ ngon lành trong những tình huống căng thẳng như thế này.

"Đúng là y hệt như con mèo, đặt ở đâu cũng ngủ được ạ." Quang Anh thở dài một tiếng, sau đó nâng gương mặt non nớt của Đức Duy lên hạ xuống môi em một nụ hôn sâu, mãi đến khi em nhíu mày kháng cự thì mới lưu luyến rời đi.

"Ngủ ngon, nhóc xấu xa."

-

Vừa kết thúc quay hình, Thành An đã trốn đi đâu mất tăm mất dạng. Bảo Khang chuẩn bị trở về phòng cùng Minh Hiếu thì lại bị Quang Hùng MasterD gọi lại.

"Hai đứa đưa chìa khoá phòng cho Negav giúp anh nha, nó quên mang theo mà bây giờ thì anh phải đi diễn rồi. Thôi anh đi trước nhé, gặp lại mọi người sau."

Cả hai nhận lấy chìa khoá từ Quang Hùng rồi tiến thẳng đến căn hộ của team Tiểu Học, liền nhìn thấy con mèo kia đang ảo não ngồi xổm trước cửa căn hộ.

Thành An bĩu môi khi không liên lạc được với bất kỳ thành viên nào trong team. Biệt thự gia đình nó cách ở đây rất xa, hơn nữa nó cũng chẳng muốn trở về lúc này, sợ rằng lại phải nghe hai bậc phụ huynh phàn nàn khi giờ này vẫn chưa thấy nó dắt bất kỳ người bạn gái nào về để ra mắt.

Chẳng lẽ bây giờ phải ra khách sạn ngủ thiệt hả trời? Hay là qua tìm anh Xái yêu dấu của mình nhỉ?

"An, sao giờ này còn ngồi đây?"

Minh Hiếu vỗ nhẹ lên vai Thành An, chẳng hiểu sao vừa nghe giọng hắn thì nó đã bật người dậy, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bỏ chạy nhưng cái chân ngắn ngũn của nó sao mà đọ lại với hai anh chàng cao to lực lưỡng này. Thế là dễ dàng bị Hái Thứ Hiêu xách lấy cổ áo như xách gáy mèo, còn Hungary thì đi phía sau, lẵng lặng giấu chìa khoá trong túi quần rồi cầm theo túi xách của nó.

"Tối nay qua phòng ngủ với bọn tao đi. Anh Hùng ảnh lên máy bay đi diễn rồi, không nghe máy đâu."

"Hiếu với Khang bỏ em xuống đi, em qua ngủ với anh Xái được rồi!"

"Mày qua đó là anh đuổi mày khỏi Gerdnang liền. Muốn qua nữa không?"

Nghe tới bị khai trừ là nhỏ Thành An này lập tức điếng người, ngoan ngoãn để cho hai người anh lớn áp giải mình về phòng, vừa đóng cửa lại là nó đã nhanh chân bay về phía sofa, ánh mắt mở to nhìn trừng trừng hai kẻ xấu trước mặt mình.

"Em ngủ ngoài sofa, Hiếu với Khang về phòng đi."

Nói về độ cứng đầu thì Thành An chắc cũng được xếp vào hàng top trong team, giờ mà ép nó vào trong phòng ngủ thì thế nào cũng đấm đá đấu tranh đủ kiểu, cuối cùng là dùng tới thứ vũ khí tối thượng của mình: nước mắt. Mà phải biết rằng cả bốn người trong team bọn họ đều sợ mấy giọt nước mắt của Thành An lắm, nó không hay khóc đâu nhưng mỗi lần khóc là khó dỗ cực kỳ.

"Lạnh thì vào trong ngủ nhé." Bảo Khang vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Thành An, có chút hụt hẫng khi nó nghiêng người né tránh cái đụng chạm của gã, xem ra mấy nụ hôn hôm đó của bọn bọ đã triệt để doạ sợ con mèo Sphynx này rồi. Cuối cùng cả hai cũng đành nhượng bộ trở về phòng, để lại Thành An ngủ một mình trên sofa phòng khách.

Không biết có phải là do xui xẻo hay không mà trùng hợp là đêm hôm nay mưa lớn dữ lắm, gió cứ đập rầm rầm vào cửa sổ khiến Thành An không sao chợp mắt được, quấn chiếc chăn bự quanh người rồi ngồi co ro trong đêm tối tịch mịch.

Thề có chúa, hiện tại lúc này nó chỉ muốn chui vào phòng rồi nằm giữa hai vị thần bảo hộ của mình như thường lệ mà thôi. Chỉ tiếc là thần mà mình hết mực tin tưởng lại hoá ra lại là hai con sói gian manh lúc nào cũng chực chờ chơi đùa với trái tim nó.

Đúng vậy, sau khi nói chuyện với Quang Anh, Thành An đã rút ra kết luận được rằng hai người này chỉ là quá chán không có gì làm nên mới muốn tìm trò tiêu khiển trên người nó mà thôi. Chứ thử hỏi xem trai đẹp thẳng băng như bọn họ sao lại có thể thích nó được cơ chứ?

Mà lỡ như thích thiệt thì làm sao mà nó lựa chọn được đây? Ai cũng đẹp, cũng giỏi, nói chung là hoàn hảo, đâu là thể chọn người này rồi bỏ người kia được? Ủa hình như có hơi lạc đề rồi thì phải...

Thôi tóm lại là có là Hieuthuhai - anh chồng quốc dân hay là Hurrykng - chất liệu bạn trai hoàn hảo thì Thành An này cũng nhất quyết không rung động đâu, dù rằng không thể không thừa nhận rằng nó cũng rất lưu luyến mấy cái nụ hôn ngọt ngào vào hôm đó. Thì cũng đúng thôi, cả 23 năm trời chưa hôn ai mà đã gặp trúng hai người hôn giỏi đến như vậy, không điêu đứng thì mới là chuyện lạ ấy chứ, Thành An đã tự an ủi trái tim trai thẳng của mình như thế.

Ừ thì có cố gắng á, mà không đáng kể cho lắm.

"Thằng này công nhận lì thật sự luôn đấy."

Minh Hiếu đã núp sau cánh cửa cùng Bảo Khang suốt nửa tiếng đồng hồ quan sát Thành An nhưng nó vẫn chưa có dấu hiệu đầu hàng. Thay vì vào trong phòng nằm trên chiếc giường lớn ấm áp thì lại kiên quyết ngủ ngoài sofa, mặc dù với tình hình này chắc là thức trắng cả đêm luôn không chừng.

"Còn không phải là vì mày doạ thằng bé sợ à? Trong nhóm mình nó sợ mày nhất đấy."

"Ờ, tao họ Lào, lào gì cũng tôn! Thế thằng chó nào cho luôn cả lưỡi vào miệng nó?"

Cũng đúng, cái này thì Bảo Khang không dám cãi. Nhưng mà chung quy vẫn là hai thằng bọn họ doạ bé An sợ mà thôi, ai tội nặng hơn ai thì cũng có quan trọng vào lúc này đâu chứ?

Sau một hồi cãi qua cãi lại thì cuối cùng vì sợ rằng Thành An sẽ ngất đi vì lạnh nên Minh Hiếu đã đứng ra xuống nước cầu hoà trước, chỉ vì phía Bảo Khang đang bám lấy cánh cửa phòng ngủ như con thằn lằn khổng lồ.

"Thằng Khang sợ sấm sét quá không ngủ được, mày vào nằm với nó đi, để anh ngủ ngoài sofa được rồi." Nói rồi liền kéo Thành An lên đẩy về phía Bảo Khang còn bản thân thì nằm cuộn người trên sofa, đôi chân dài lòi ra bên ngoài cả một khúc, không cần đoán cũng biết hắn khó mà chợp mắt vào đêm nay được.

"Anh vào ngủ cùng đi."

Suy cho cùng thì Thành An vẫn không thể nhẫn tâm như thế được, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi leo thẳng lên giường, chùm chăn qua đầu vờ như mình đã ngủ.

Thế nhưng chỉ một phút sau thì nó đã cảm nhận được phần nệm hai bên lún xuống một cách nặng nề, sau đó hai cánh tay rắn chắc đồng loạt choàng qua eo nó, tấm chăn mềm mại cũng bị kéo xuống để lộ gương mặt baby của nó.

"Đừng đắp chăn qua đầu, thiếu oxi lên não thì sẽ biến thành con mèo ngốc đấy."

Bảo Khang trêu ghẹo nhéo mũi Thành An một cái, Minh Hiếu bên cạnh cũng vui vẻ phụ hoạ theo.

"Công nhận anh Thành nói đúng, càng nhìn càng thấy giống con Doraemon của anh Trí Son. Mày đừng lại gần ảnh nhiều quá nhé, kẻo lại bị ảnh nhai đầu."

Ê đụng chạm nhau quá nha?

"Không ngủ thì ra sofa ngủ hết dùm đi!"

Trai đẹp vô cùng tận cũng biết nổi giận chứ, không biết lấy đâu ra sức mạnh mà đạp hết hai gã trai to bự xuống giường, hừ lạnh một tiếng rồi lại chùm chăn qua đầu, lần này có vẻ như đã thật sự quyết tâm không để ý đến bọn họ nữa.

Bảo Khang và Minh Hiếu biết rằng mình đã thật sự chọc giận Thành An, thế là cũng ngoan ngoãn ôm mền gối xuống đất nằm, dù sao thì chương trình vẫn còn kéo dài tận hai tháng, bọn họ còn sợ nó chạy đi đâu được cơ chứ?

-end 3-

Tạm thời kết thúc vote đợt 1 rồi nên mọi người tập trung cày view cho <Kim Tự Tháp> của Captain và <Anh Biết Rồi> của Rhyder nha ❤️ Ráng lên top cao thiệt cao trước thứ bảy này để hai ẻm sĩ nè 😽

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro