13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Anh bây giờ đã là người của công chúng, không còn là của riêng em nữa. Em yêu anh nhiều, cũng biết anh ra ngoài làm việc mệt mỏi dữ lắm, anh cũng là kiếm tiền để em học đó thôi.

Hiểu chuyện một chút để anh bớt lo lắng.

Yêu anh đối với Đức Duy đã trở thành một thói quen rồi. Dù sao thì em vẫn yêu anh.

- Mày sợ cái gì?

Câu hỏi xoáy sâu vào trọng tâm, em khựng người. Thôi thì tâm sự cũng là cách giúp những năng lượng tiêu cực trong người sẽ được thoát ra hết.

- Sợ Quang Anh đi nhanh quá...tao theo không kịp.

Giọng em run run, tưởng chừng như nói tiếp không được nữa.

- Không đi theo kịp thì bay theo đi, mày tự nhận mình biết bay mà?

Hoàng Long cố gắng làm em vui. Nói đoạn còn cười cười. Nhưng nhìn em không thay đổi biểu cảm cũng biết mình vừa thất bại rồi.

- Mày từng nói với tao mày tin tưởng nó như nào? Sao bây giờ lại tiêu cực vậy?

- Tao luôn tin Quang Anh của tao mà, giờ vẫn luôn tin!

Đức Duy khẳng định chắc nịch, ánh mặt từ trĩu nặng giờ đây còn có tia kiên định. Em nhìn cậu một hồi, rồi xoay mặt ra cửa sổ nói tiếp.

- Chỉ là gần đây Quang Anh về trễ lắm, có đêm còn không về nhà. Tụi tao giống như sống chung một mái nhà nhưng lại bị trái múi giờ vậy. Sự gần gũi quen thuộc cũng dần mất đi.

Em thành thật kể hết những chuyện đã trải qua. Chưa để cậu nói gì, em liền nói tiếp.

- Thứ giúp tao quên đi tiêu cực chỉ có học thôi.

Hoàng Long hiểu rồi, nhưng sao lại lấy việc học để giải toả chứ? Muốn thư giãn đầu óc không thể nói với cậu sao?

- Đừng ép bản thân phải quên nó đi, cũng đừng chọn việc học để giải toả nữa, đó chỉ làm mày mệt mỏi hơn thôi.

Em không biết đáp gì, em thật sự chỉ làm theo bản năng thôi, chưa từng nghĩ đến đó.

- Thay vì chỉ biết học và học, mày có muốn thử một lần trốn học đi chơi không? Tao sẽ dắt mày đi đâu mà mày muốn, làm điều gì đó thật thú vị. Như vậy mới giúp mày tự quên đi nó chứ không cần gượng ép mình nữa.

Trốn học sao? Trong một giây phút nào đó em lại thấy hứng thú với lời đề nghị điên rồ này. Đức Duy trước giờ luôn rất có kỹ luật, chưa bao giờ nghĩ đến huống gì đến đã làm.

- Cứ thử giải toả theo cách của mày đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro