12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giải quyết được vấn đề, Hoàng Long quay về lớp. Trên đường về cứ nghi hoặc chuyện đó.

Vừa mới nhắc tên em là y quay ngoắc thái độ. Cậu thắc mắc là do cậu nghĩ nhiều, hay thật sự giữa họ có gì đó?

"Nếu mình nghĩ đúng thì Quang Anh thật sự có đối thủ rồi đây, hahaa"

Hoàng Long quay về chỗ ngồi, ngoái đầu lại nhìn thằng bạn thân vẫn còn đang cắm mặt viết viết.

...

Tiếng chuông thông báo kết thúc tiết học vang lên, mọi người đều đang bận rộn soạn đồ tan học.

Hoàng Long chạy xuống chỗ em, nhìn em không có năng lượng chút nào cả, đôi mắt thì mệt mỏi, quần thâm dưới mắt nổi một vệt như gấu trúc.

- Mày ổn không? Nhìn mệt mỏi vậy? Tao đã bảo là đừng có cố quá.

Đức Duy cũng soạn cặp để đi về, nghe cậu hỏi mình thì cũng ngước mắt nhìn, ánh mặt trùng trùng nặng nề, tội nghiệp.

Em nhìn cậu một hồi lâu, rồi mới lên tiếng.

- Tao nhớ Quang Anh quá...

Nói xong cúi đầu dọn đống tài liệu vào cặp tiếp.

Hoàng Long xót bạn, cậu tưởng em chỉ muốn cố gắng để đạt được mục tiêu đã đặt ra trong học tập, sinh ra áp lực thôi. Nhưng hình như bên trong con người này còn một cỗ cảm xúc gì đó còn khủng khiếp hơn, cậu không hiểu được.

- Tao đưa mày đi vòng vòng thành phố, khoan về nhà đi.

Nói rồi còn kéo em đi nhanh nữa.

Cậu đưa em đi xung quanh thành phố. Thủ đô tấp nập đông người quá, ai cũng có việc riêng cần phải làm, có cuộc sống riêng của mỗi người cả. Vạn người ở đây là vạn tình cảnh khác nhau, chả ai giống ai. Có phải ít nhất họ còn có nơi để quay về, nơi mà sẽ có ai đó vẫn chờ đợi, mong ngóng họ trở về không?

Đức Duy ơi, em khác họ. Không ai hiểu được em cả. Không ai biết em đã gặp phải loại chuyện gì, trải qua cảm xúc gì. Thứ duy nhất chờ em về nhà không phải anh, mà là đống deadline kia.

Em đưa mắt nhìn khung cảnh hoàng hôn của thủ đô. Không khí trong lành thoải mái lắm. Mặt trời đỏ bừng kia cũng bắt đầu từ từ rớt xuống, khuất dạng.

Có phải Quang Anh của em cũng giống như mặt trời kia không. Quang Anh là nguồn sống của em, mặt trời thì là nguồn sống của cả nhân loại. Từ nhỏ đến lớn Quang Anh như mặt trời của riêng em, luôn soi sáng cho em, cho em cảm giác ấm áp mỗi khi ở cạnh.

Mặt trời lặn cũng có nghĩa sẽ trả lại màn đêm u tối đó cho cả không gian.

- Mày với thằng Quang Anh có chuyện gì?

Giọng nói của Hoàng Long kéo em thoát khỏi suy nghĩ mông lung, lôi em trở về thực tại. Em suy nghĩ một chút rồi cũng cất tiếng đáp.

- Tụi tao bình thường, chỉ là dạo này Quang Anh hơi bận thôi.

--------
suy quá đê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro