11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vừa biết được thầy Thanh Bảo dễ tính qua miệng của em thôi, ngoài lần đó ra thì thật sự Hoàng Long thấy mọi thứ rất bình thường, y cư xử như những thầy cô giảng viên khác, hạn bài tập cũng cho y chang nhau.

- Em muốn xin thầy giảm bớt bài tập cho lớp ạ, hoặc kéo dài hạn nộp cũng được.

- Tại sao?

Y không tỏ ra khó chịu khi nghe lời đề nghị của đứa học trò, nhưng mày hơi nhăn lại vì ngạc nhiên.

- Em hỏi ý kiến của nhiều bạn rồi ạ.

Hoàng Long nhìn thẳng vào mắt y, ban đầu có chút sợ sệt, nhưng nghĩ đến người bạn thân đang phải chịu áp lực lớn, rồi nghĩ đến bản thân phải chịu đựng nó, cậu lại muốn kiên quyết thử đến cùng. Ngừng một chút rồi nói tiếp.

- Các môn dồn vào í nhiều bài tập quá ạ, em chỉ muốn xin được giảm lại hoặc gia hạn thêm hạn nộp ạ.

- Các môn cộng dồn lại thì do các thầy cô khác, sao không đi tìm chủ nhiệm mà tìm tôi?

Hoàng Long cứng người như tượng đá, im lặng không dám nhìn thẳng vào người kia nữa. Không lẽ thất bại thật sao?

Thấy cậu im lặng, y quay lưng bước về văn phòng. Coi như y chưa nghe gì, làm gì có chuyện cứ áp lực một xíu lại chạy đi tìm y xin xỏ như vậy? Áp lực mới tạo ra kim cương!

- Thầy ơi!

Thầy Thanh Bảo đi tới cửa thì bị gọi lại, y quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên lắm.

- Lại chuyện gì?

Vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì của y làm cậu rất kính trọng, rất nễ phục.

- Thầy giúp lớp em đi ạ! Thật sự đã có bạn stress đến mức như biến thành con người khác rồi ấy, bạn ấy cần được giúp đỡ ạ!

- Bạn ấy đặt việc học lên trên hết là rất tốt, nhớ tiếp tục phát huy!

Nói xong còn nhìn cậu, đảo ánh mắt một vòng, vẫn không hề biểu lộ biểu cảm gì, một tay bỏ vào túi quần.

Hoàng Long nhăn mặt thật rồi. Đây là người thầy mà hôm đó em ca tụng sao? Có lộn không? Cậu nhìn y một lúc rồi cuối mặt xuống, vẻ bất lực lắm.

- Duy nó sắp phát điên rồi thầy...

- Duy? Hoàng Đức Duy??

Vẫn là gương mặt, biểu cảm dửng dưng ấy nhưng đột nhiên lại thay đổi thái độ làm cậu len lỏi tia hy vọng. Cứ như y cuối cùng cũng nghe được một thông tin mà y quan tâm sau một loạt những câu nói nhàm chán phía trước.

Cậu lập tức ngước mặt nhìn y.

- Đúng rồi ạ!

- Được rồi, để tôi xem xét.

Gì đây? Thành công rồi sao? Mới giây trước còn tưởng sẽ thất bại. Haha

Mà khoan! Hình như sai sai, Hoàng Long có ngốc mới không nhận ra mấu chốt của vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro