23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy khó chịu trong người lắm, nhưng Quang Anh vẫn biết em cần người này. Nhìn vào gương mặt ngơ ngác của em anh liền bình tâm lại, không được làm em sợ.

Đức Duy vẫn ngồi đấy ngơ ngác nhìn, anh bước tới bàn của em, thái độ này trái ngược hẵn lúc còn trên xe, anh xoa nhẹ đầu em, rồi mới ngước mắt nhìn y.

- Anh là thầy của em ấy à?

- Đúng.

- Bé nhà tôi làm phiền thầy quá, giờ này còn bắt thầy dạy nữa.

Nói đến đây Thanh Bảo cũng hiểu được người trước mặt này là ai rồi, người mà y luôn cho là may mắn nhất thế gian.

Quang Anh nặn ra nụ cười bình thường nhất có thể. Nhưng đôi mắt sắc kia của anh lại nhìn chằm chằm y, xoáy sâu vào hai con ngươi cũng đang trừng mắt nhìn mình.

Có một màn đấu mắt quyết liệt ngay giữa quán.

Nhìn tình huống trước mắt em liền hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Đức Duy nhanh chóng thu xếp đồ đạc, vừa dọn vừa lén nhìn anh, sau đó lại nhìn y, cả hai người này không mỏi mắt à? Nhìn chằm chằm nhau như thế rất mỏi mắt, lại rất đáng sợ. Phải chuồn đi càng sớm càng tốt thôi, con ruồi còn không dám vo ve đến gần thì nói chi em.

Sau khi dọn xong em liền lên tiếng kết thúc "trận đấu" kia.

- Em về trước ạ, hôm nay cảm ơn thầy.

Thanh Bảo không đáp, chỉ nhìn em rồi gật đầu.

Em chủ động đan tay mình vào tay anh rồi mới quay đầu rời đi, như thể muốn xoa dịu người yêu, một màn trước mắt đều được y thu gọn vào mắt.

Mặc dù được em thể hiện tình cảm trước tình địch, nhưng anh vẫn giữ khuôn mặt hờn dỗi kia ra tận ngoài xe.

- Quang Anh đang ghen hả?

- Anh bình thường.

Anh trả lời em nhưng mắt vẫn không nhìn lấy em một cái, nhìn dáng vẻ này cũng đủ biết anh đang nói dối rồi.

Đang dỗi em đấy, dỗ đi!

- Em xin lỗi...

Anh nghe thấy liền không nhịn nỗi nữa, quay mặt sang nhìn em một cái liền bắt gặp ngay gương mặt uỷ khuất của em đang cúi xuống, môi hồng còn hơi mím nhẹ, một bộ đáng yêu đang phơi bày trước mặt.

Có mười Quang Anh cũng không dỗi tiếp được!

- Thôi được rồi, anh không cấm Duy học nhưng đừng có thân thiết quá, đi thì nhớ nói anh một tiếng.

Một tay chạy xe, một tay đưa lên mặt em xoa xoa bên má trắng trắng, sau đó duy chuyển lên đỉnh đầu. Cái gì của em cũng hoàn hảo, đôi má mềm mềm đầy đặn, đầu thì tròn tròn, tóc thơm thơm mềm mại, chỗ nào cũng làm anh si mê.

Anh không bận lái xe chắc chắn sẽ ôm lấy em vào lòng, ôm chặt em đến khi chán thì thôi, em thật biết cách làm người khác mủi lòng.

- Anh có làm Duy sợ không?

Đức Duy không đáp, chỉ lắc lắc đầu hai cái rồi im bặt.

- Anh xin lỗi vì lỡ lớn tiếng với Duy.

Nhớ lại lúc ở quán anh gọi tên em lớn tiếng thế nào làm anh rất tự trách, anh như tội đồ mang tội lỗi vì làm người nhỏ trước mặt phải sợ hãi. Đức Duy là để yêu thương, không được để em đau lòng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro