9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức Duy vui lắm, đối lập hẵn với bộ dáng lúc mới kết thúc bài thuyết trình. Em chạy nhanh đi tìm cậu để khoe rằng mọi chuyện đã ổn, bài thuyết trình đã được thầy chấm điểm tốt rồi, haha.

- Mày làm cách nào mà ổng đổi ý được vậy? Nãy nhìn mặt rõ căng.

- Chả làm gì, tao lên với tâm thế bị trêu vì chửi ổng mà.

Em thấy lạ nhỉ, thầy giảng viên có phải dễ tính quá không?

Mặc kệ, dù sao thì mọi chuyện cũng xong xuôi. Coi như không uổng công phi sức em chăm chỉ. Nhất định phải kể câu chuyện thú vị này cho Quang Anh nghe thôi.

Cả ngày hôm đó đối với em là một ngày may mắn. Em cười nhiều, trông năng lượng lắm.

...

- Hôm nay Duy đi học có vui không?

- Em có chuyện này muốn kể Quang Anh nghe, thú vị cực.

Đức Duy bắt đầu luyên thuyên về thầy giảng viên, đúng là thầy Thanh Bảo rất rất dễ tính, môn nay coi như dễ sống hơn rồi.

- Đức Duy của anh đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ yêu quý thôi.

Nói xong còn nựng nựng má em.

Em cong mắt nhìn anh. Mặt đỏ rồi. Đừng khen em như vậy, sẽ hình thành tính tự cao cho coi!

Đức Duy hất cầm mặt nghênh lên nhìn anh. Nở nụ cười tự đắc.

Đúng là đáng yêu.

- Duy giỏi như vậy, hôm nay dắt em đi ăn cái gì ngon ngon nha.

- Dạaa

...

Còn 1 tháng nữa là Đức Duy phải thi cuối kỳ rồi. Ăn xong em liền về nhà, em sẽ chăm chỉ hơn nữa, quá nhiều việc phải làm rồi.

Từ lúc "dành" được cuốn sách kia hình như deadline bài tập nhiều hơn bình thường thì phải, em không có thời gian để đọc nó luôn. Nên em quyết định sẽ cho thầy giảng viên mới đến mượn đọc trước. Dù sao thì y cũng rất tốt.

Em soạn một đống dề cương tập vở và laptop vào cặp sẵn, cũng tiện tay nhét cuốn sách vào. Sau đó trèo lên giường để ôm Quang Anh, để anh xoa xoa lưng cho mình.

Mong ngày nào mình cũng thuận lợi như hôm nay.

Mong ngày nào Đức Duy của mình cũng vui vẻ như hôm nay.

...

- Thầy ơi!

Đức Duy gọi lúc y đang đi ngang hành lang. Em lụt trong cặp lấy ra quyển sách rồi đưa bằng hai tay cho y. Một bộ lễ phép.

- Em gửi thầy đọc trước ạ, deadline nhiều quá em không đọc được

Thanh Bảo ngạc nhiên nhìn em, rồi cũng mỉm cười cầm lấy quyển sách.

- Được rồi, tôi sẽ đọc thật nhanh.

- Không gấp ạ, em còn phải thi cuối kỳ.

Đức Duy hoá thành một cậu bé nhỏ lễ phép. Nhìn một loạt rất thu hút, rất ưa nhìn. Y hài lòng lắm.

- Được rồi.

- Em xin phép ạ.

Em chạy về lớp, tiếp tục công việc học tập của mình.

--------
à lát xồ:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro