06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoàng đức duy và nguyễn quang anh chưa từng nói lời yêu, nhưng hành động lúc nào cũng là yêu.

đức duy kém quang anh 2 tuổi, gặp được nhau âu cũng do duyên. chỉ tiếc, duyên chưa tương phùng. sợi chỉ đỏ gần thêm chút lại đứt đoạn mà tách nhau, như hai kẻ ngược lối lỡ va vào tình yêu. duy nghĩ nếu không là quang anh thì sẽ là ai? nhưng nếu không là quang anh thì sẽ không là ai.

gió chiều còn vương vấn tình đã cũ, chỗ em ngồi còn hơi ấm, nhưng không còn những lời ngọt ngào bên cạnh em nữa. ngày ấy, duy ước là sẽ cùng nắm tay, cùng đi dạo, cùng hát ngân nga mấy khúc ca hè. bây giờ, có thể nắm tay với người khác, có thể tự mình đi dạo, có thể hát chục bài ca. nhưng duy lại ước nghe giọng anh nói một lần nữa.

tình yêu của duy không về nữa, duy không trách. duy biết nếu không về với duy thì vẫn về với người khác, quang anh hạnh phúc là được. nhưng lòng duy vẫn nặng nề vài trận mưa lớn, duy không biết có phải là yêu không, có thể là thương, là nhớ, là thích, là gì cũng được bởi dù sao trong lòng duy luôn có một chỗ trống dành cho quang anh.

đức duy và quang anh đều vì tình mà đau đến điên dại, vậy thì còn trái tim nào để chữa lành cho nhau nữa. duy mong, ở một vụ trũ nào đó, thì quang anh đang ôm lấy em và thủ thỉ lời nói yêu em. nếu một ngày chẳng còn vũ trụ nào làm điều đó nữa, duy ước kiếp sau, sau nữa quang anh sẽ làm vậy. 

giá duy biết tối nay tình tan, có thể bông hoa còn chưa kịp chớm nở đã tàn này sẽ khác. giá mà không phải là quang anh, giá mà không phải là đức duy, giá mà không phải là chúng ta thì hẳn là sẽ khác. ngày thu đẹp đẽ vì vài chiếc lá phai màu cùng mảnh thơ ca trầm lặng còn quang anh đẹp đẽ vì luôn ở trong mắt đức duy.

người ta nói sao duy lại khờ thế, cứ ôm mộng lâu như vậy, quang anh sẽ không đáp lại đâu, nhưng duy không màng, thế này là được rồi. nếu anh thật sự quay lại, em sẽ đưa anh về mùa hạ năm nào, cái mùa chứa đựng tình yêu của đức duy, cái mùa do lạc hướng mà gặp nhau, cái mùa anh đến bên em nhẹ nhàng tựa nắng sớm.

chấp niệm cả đời này của đức duy là quang anh, đến cuối cùng vẫn chỉ là quang anh. dẫu có như vậy, thì chừng ấy thời gian mà em dành cho một người là vô nghĩa, em dành cho một người chẳng hề để tâm đến em. ông trời cũng thật độc ác khi biết đời này đức duy và quang anh không hề phù hợp nhưng vẫn ban duyên cho cả hai cùng gặp mặt, để rồi lại lướt qua nhau như hai người chưa từng hội ngộ.

em dốc hết tình cảm vào ngày hạ còn nắng, gam màu vàng se dịu con đường rộng, tình cảm dở dang ngày nào giờ kết thúc khi vừa sang thu. thiết nghĩ, giữa cả là vốn đã là duyên nhưng lại không nợ, đời này không nợ, đời sau cũng không nợ, đời đời đều không nợ. chưa bắt đầu đã kết thúc, chưa nở đã chóng tàn, chưa cùng nhau đã còn mỗi em. dẫu vậy, chỉ đỏ đứt đoạn là đứt đoạn, tháng năm sau này cũng không có chúng ta.

duy ghét mình vì em còn nhớ anh, mỗi ngày càng nghĩ càng thêm nỗi nhớ, nỗi nhớ ngày càng thêm lớn. bao nhiêu ngày nắng chiếu là ngày em nhớ, nhớ rõ hạ năm ấy đã mỉm cười với em. đối với duy, có trăm ngàn cơn giông bão cũng không sao, chỉ sợ sau đó sẽ chẳng còn lưu lại vết giày của anh nữa. nếu ngày mai duy chết, thì sẽ là chết trong chuyện tình chưa có hồi kết này. nhưng nếu thật vậy thì buồn lắm, trời cao biết được sẽ trách em nhiều lắm, đời này có bao nhiêu chữ tình mà em lại chọn chữ tình đơn phương?

duy có một bí mật, rằng để được ôm anh thì em đã mơ rất nhiều lần. nhưng em biết, im lặng là kết thúc, chỉ có kẻ khờ mới chờ đợi thứ đã kết thúc, và duy là kẻ khờ trong mảnh tình mau phai. những khoảng khắc bên anh, em vẫn mong sống với nó đến hết kiếp, kiếp sau, sau nữa, đã nói là cả đời thì một ngày cũng không được thiếu. tình này, em thích là được rồi, không có kết quả cũng không sao, em hướng mắt về anh là được rồi, anh có nhìn người khác cũng không sao.

sau mọi thứ, đau đớn hơn cả có lẽ là mối tình chưa từng bắt đầu, mà, gặp hay không gặp, đều ở trong tim. sau này, có bên người khác mà nhìn lại tên anh hẳn cũng sẽ lại dao động bởi dáng vẻ của em đã từng thích anh thế nào.

hẹn anh tại một ngày đẹp trời khác, trong một tương lai khác, ở một vũ trụ khác, khi chúng mình đã là của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro