09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


mọi người kéo nhau về phòng sau khi ăn xong bữa trưa. đức duy ở trong phòng chơi game với anh tút bù cho đêm qua trốn nhà không đi ngủ cùng anh. chơi được tí thì hai anh em mỏi mắt nên quyết định đi ngủ.

duy nằm xuống, nghe anh tú tâm sự tí.

"duy này"

"em nghe ạ"

"em với quang anh, yêu nhau lâu chưa?"

duy vắt tay lên trán, trả lời anh.

"dạ cũng gần một năm rồi ạ"

"từ hồi rap việt hả?"

"dạ"

anh tú cảm thán, hai đứa này yêu nhau bền nhỉ. hồi đấy anh chỉ xem qua chương trình rap việt thôi. vì anh cũng khá nhiều lịch trình. nhưng anh để ý là quang anh bị bash rất nhiều, khắp mọi nơi, mọi nền tảng nào cũng xuất hiện những lời tiêu cực về quang anh. anh tú nhớ là trong số vô vàn những ý kiến trái chiều, lại có thằng bé tóc đỏ này đứng ủng hộ quang anh ngay trên sóng truyền hình, trông đáng yêu phết. trước đó anh chỉ biết quang anh là đứa bé thi the voice kids mùa đầu tiên thôi, cũng ấn tượng. chỉ là không ngờ anh em lại có thể gặp nhau và cùng làm việc trong một chương trình thế này.

"thế còn anh với cụ luân? sao rồi ạ?"

"bình thường thôi, mà dạo này dính người lắm"

duy bật cười, tình yêu của em cũng có khác gì đâu.

"cụ luân trẻ con nhỉ"

"trẻ trâu thì có ý, hôm qua làm anh ngã xuống bể bơi xong còn đòi đánh nước vì làm anh sặc, có trẩu không trời?"

hai anh em quay sang nhìn nhau rồi bật cười. xong thì anh tú lại nói.

"lúc mà, biết tin em có trong đội, anh vui cực kì" anh trải lòng

"sao thế ạ?" em ngạc nhiên hỏi.

"anh phải công nhận là, em rất giỏi, cực kì giỏi luôn. bảo anh tự viết lời, tự làm nhạc thì anh không bao giờ làm được. lúc đấy anh chỉ ước là. ước gì có captain với lại rhyder có trong đội mình. ít nhất là một trong hai. và giờ thì anh có em này"

duy cười ngại "anh cứ nói quá, em chẳng giỏi bằng quang anh đâu"

anh tú lại gõ đầu em, khổ quá, khiêm tốn quá.

"cái thằng này cứ khiêm tốn, em giỏi thật mà. ai cũng công nhận nhá, nhảy được, hát được, rap được, sáng tác được, còn gì em không thể làm không?

"nhưng mà em sao bằng anh, anh phải nói là tuổi thơ của em luôn đấy, giờ anh nổi quá trời"

anh giơ tay ra xoa đầu em, cười.

"nổi tiếng có phải là tất cả đâu em, ai gặp thời rồi cũng phất lên thôi, em cũng thế. em có tài mà, chắc chắn người ta sẽ công nhận em"

hai anh em nằm tâm sự qua lại một hồi thì cũng ngủ quên. phải nói là đã cực kì, thời gian qua chạy chương trình các thứ, ai cũng mệt, cũng oải. kiểu, chương trình có rất nhiều thứ để tạo content khai thác những năng lượng bên trong 30 anh trai. rất nể phục những cái mà chương trình nghĩ ra luôn.

quang anh đứng trước cửa phòng duy, chiều nay định dẫn em đi chơi cùng với negav, pháp kiều, dương domic thêm một vài nguời nữa. anh đứng gõ cửa một lúc thì được song luân ra mở cửa.

"ô rhyder này, tìm captain hả?"

"dạ"

"kia đang trong phòng ngủ với atus, có gọi thì gọi khẽ thôi nhé, cho atus ngủ"

anh vâng dạ cảm ơn anh song luân rồi đi vào phòng. uồi, cảm giác không có cái camera nào đi theo thoải mái lắm. theo chương trình thì sẽ không có camera để cho mọi người trải nghiệm cảm giác tuyệt vời nhất ở nhà chung, một kỉ niệm với 30 anh trai.

quang anh bước vào phòng, hơi nhăn mặt vì hai anh em này để điều hoà ở nhiệt độ thấp quá. như thế này thì ốm mất, anh với tay tới công tắc để tắt đi, cũng chiều rồi nên atus chắc cũng chẳng ngủ lâu lắm, cũng đỡ bị cảm nếu anh tú ngủ sâu.

anh tiến tới gần giường, duy ngủ hay lăn lộn lắm, áo bị tốc hết lên rồi, quang anh thò tay kéo áo em xuống vì sợ em lạnh. tay lay người, khẽ gọi em dậy.

"em ơi"

...

"duyy ơi"

...

duy nghe có người gọi mình thì từ từ mở mắt, quay sang thì thấy quang anh nhà em. duy vớ lấy cái gối dí vào mặt anh. quang anh cười cười xong vẫn trêu em. anh không dám ngồi lên giường sợ anh tút tỉnh dậy, cụ luân giết đấy không đùa đâu.

"duy ơi, dậy đi anh đưa đi chơi"

duy được anh đỡ lưng dậy, em lấy tay dụi mắt thì bị anh kéo xuống.

"không dụi, đau mắt!"

"dậy nhá, anh đưa đi chơi, nhẹ thôi cho anh tú ngủ"

duy ngái ngủ gật gù, nhưng mà em nhỏ lúc mới dậy thì siêu nhõng nhẽo luôn nhé, em quay ra sau thấy anh trai cùng phòng vẫn đang ngủ ngon lành, quay lại thì giơ tay ra đòi quang anh bế. anh thì cũng chiều, xỏ đôi dép vào chân rồi nhấc em lên, tay thì vắt ngang eo, tay đợ ở mông rồi bế em vào trong phòng tắm để rửa mặt cho duy. duy cứ mắt nhắm mắt mở, anh đưa cốc nước ra cho súc miệng cũng không để ý. quang anh thấy em lơ là thì bóp má em phồng lên rồi thơm vào môi, duy buồn cười đẩy ra.

"nào, đừng có mà trêu em!"

hai đứa trong nhà vệ sinh cười hí hí nhưng mà vẫn phải nhỏ nhẹ để anh tú không giật mình mà dậy. xong thì quang anh lại bế em ra ngoài. quần áo em mặc từ sáng vẫn chưa thay, anh có hỏi em là thay bộ khác cho thoải mái không thì em bảo.

"hoi, mặc thế này cho nó hip hop, em muốn hip hop"

"nhìn như em bé ý hip hop cái gì"

"nào, nói thế người ta cười em!"

quang anh dụi dụi vào đầu mũi em, bế ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng hết sức. lúc này atus mới mở mắt ra, bật cười.

"hai đứa trẻ con này, yêu nhau thắm thiết quá cơ!"

atus310 to songluan1790

tút tút

vào dỗ em ngủ!

già

dạaa.

quang anh dẫn em xuống dưới sảnh, nơi có negav, pháp kiều, dương domic, hurrykng, jsol và wean.

"khiếp, đi đông thế?"

quang anh hỏi, negav phủi tay bảo đi đi không chiều lại nắng. mọi người nhìn thành an mà cười, gớm ạ, ông tướng đi ô tô còn sợ nắng nữa chứ.

họ chia làm hai xe, một xe có rhyder, captain, negav và wean.

xe còn lại còn pháp kiều, hurrykhang, dương domic và anh jsol

dĩ nhiên là đi xe vinfast rồi, có nhà tài trợ thì ngu gì không đi, thích thế cơ mà. chúng bàn một hồi thì quyết định sẽ đi workshop, vừa vui còn ý nghĩa. nói là làm, chúng lái xe đến workshop nổi tiếng nhất ở khu vực. đại gia thành an không ngại bỏ tiền để bao cửa hàng trong hai tiếng. họ là nghệ sĩ mà, cũng cần tính riêng tư cho nên làm vậy thôi chứ không có phải khoe khoang đâu.

nhưng mà giàu thật!

quang anh dắt tay duy đi vào, bên cạnh là negav. hai ông nhõi này là út cưng đấy. thử mà ai bắt nạt hai ông nhõi này thì mấy ông còn lại làm căng luôn đấy chứ. nhớ hôm mới quay chương trình, em duy với thành an chưa quen nên trong lúc quay "the stars" có bị té chút thôi mà mấy ông anh lo sốt vó lên đòi take care cho hai em út, cưng lắm.

duy choáng ngợp với sự đa dạng mẫu mã ở đây, có ốp này, nến thơm này, gương, lược, kẹp tóc đủ cả. còn có cả khung ảnh nữa, duy thích thú chỉ quang anh xem, anh mỉm cười.

"nghe theo em.".

ở trong đây còn có mấy gian phòng nhỏ nhỏ để dành cho những người thích không gian riêng tư nữa cơ, nhưng mà họ thích đoàn kết nên chọn ngồi chung một chiếc bàn tròn.

trước hết, duy cầm theo cái giỏ đi theo negav chọn charm, thành an nhìn thấy cái nơ màu hồng nhìn xinh xinh thì lấy kẹp lên đầu duy rồi vỗ tay khen ngợi.

"xinh lắm óo, nhìn bà đẹp lắm óo"

duy cũng hùa theo, lấy thêm một cái nơ nữa kẹp lên đầu thành an.

"nhìn bà cũng slay lắm ó, xinh đẹp quài luôn"

hai đứa cứ đứng cười hì hì rồi lấy máy ra chụp ảnh lại nữa chứ, trông xinh xỉu.

duy quyết định sẽ làm khung ảnh với cả nến thơm. à, chọn thêm mấy cái kẹp tóc có gì đem tặng cho mấy bà cừu nữa, được không nhỉ? quất luôn!

chọn lựa một hồi thì duy cũng xách theo giỏ của mình xuống bàn tròn ngồi. mọi người ai cũng chọn hơi bị nhiều thứ luôn. quang anh nhìn em vẫn còn đeo nơ trên đầu hỏi.

"sao mà xinh thế này, ai đeo nơ cho đấy?"

đặng thành an khoanh tay lại đắc ý.

"chính là tui chứ ai!"

thái sơn, thượng long, hải đăng bật cười, đăng dương thì nói.

"thế này thì an lại kiến tạo đỉnh rồi, trông duy xinh mà quang anh muốn nuốt luôn vào bụng thế kia cơ mà"

pháp kiều nhìn hai bạn trẻ, eo ơi chị kiều ngưỡng mộ lắm luôn ý. sao mà đáng yêu thế, còn có tài nữa. để kiều kể cho chuyện này nhé.

flash back

hôm diễn live stage 1, trong phòng chờ, sau khi bài no far no star diễn xong. hai nhóc này ở trong phòng chờ thì nhỏ duy bị hạ đường huyết vì diễn hai bài liên tục, nhiều động tác nhảy cộng thêm mấy đêm không ngủ mà lo chuẩn bị hai bài nên duy có hơi đuối sức, ngồi im một chỗ luôn. lúc đấy mọi người vẫn còn đang cuốn theo bài 10/10 thì rhyder cứ đi loanh quanh tìm captain. sau khi thấy em đang ngồi im bơ vơ ở một góc thì không nghĩ ngợi nhiều, rhyder chạy tới cạnh chỗ pháp kiều xin mấy chai nước. kiều thì đang cuốn vào phần trình diễn nên không để ý lắm, thấy thế hải đăng doo bên cạnh mới gõ gõ cổ, kiều giật mình đưa cho rhyder xong hỏi đi đâu.

"đi đâu đấy, không xem hả?"

"đi chăm em bé, em bé mệt rùi"

kiều nhìn theo hướng quang anh chạy đi, vừa đi vừa vặn nắp chai nước, chạy tới nơi thì từ tốn đút nước cho captain. trông đáng yêu lắm, hai đứa chỉ ngồi một góc như thế thôi, duy thì dựa vào vai quang anh, rhyder một tay cầm quạt, tay kia xoa lưng cho em rồi còn hát nhỏ nhỏ cho em ngủ.

lúc đấy tim kiều như muốn tan chảy luôn, hai đứa này đáng yêu khiếp.

end flash back

quay lại với thực tế, duy đang ngồi chăm chú nghịch mấy cái charm làm kẹp tóc, jsol hỏi.

"em làm kẹp tóc làm gì đấy hở duy?"

duy ngẩng đầu lên, tay quạt quạt vào kẹp cho keo khô.

"em làm cho mấy bạn cừu nhà em ạ, mấy bạn ý support em nhiệt tình lắm, cừu có cánh nhà em đấy" duy nói với vẻ tự hào.

các anh bật cười vì sáng kiến của em, xong cũng kháo nhau là cũng nên làm thêm mấy cái cho fan của họ mới được.

jsol xoa đầu khen em ngoan, thông minh lại còn tử tế, có idol yêu fan như này thì sướng nhất cừu luôn nhé.

"đùa, mấy bạn cừu nhà em hơi bị dễ thương luôn nhớ, lúc nào cũng nhắn tin hỏi thăm, thương lắm"

quang anh ngồi bên cạnh nghe em với mọi người cùng nói chuyện, anh thì vốn cũng chưa biết nói gì, với lại nghe em nói liến thoắng thích hơn. anh thích nghe giọng duy.

dương domic ngồi bên cạnh cũng chẳng nói gì nhiều, loay hoay làm cái nến thơm mùi hoa ly. dạo này nghe anh phạm anh duy than là hơi mất ngủ, dương hơi lo nhẹ, nên làm một cái để anh ngủ cho ngoan.

hurrykhang với wean đang hí hoáy trang trí cái lược nho nhỏ, negav quay ra hỏi.

"ủa khang làm lược chi vậy"

"cho long lê chải tóc á an"

wean ngẩng đầu lên, mặt đúng ngơ, mắt mở to tay che mỏ. sự thật nổ não!

nghĩ sao vậy tóc ba phân mà...

cả hội cười rần rần vì miếng của bảo khang. vãi cả cho long lê chải tóc.

"mấy cái đứa này, hết cứu" jsol miệng thì kêu thế nhưng mà tay đang làm cho nicky cái vòng tay đấy.

pháp kiều thì vừa ghẹo nê gíp vừa trang trí cái gương cho trông slay slay. mấy cái tự làm này thích thật ý.

có tám đứa thôi mà ồn cỡ đó, ba mươi anh trai thì cỡ nào. hôm nọ duy vừa nghe anh trấn thành than là một mình anh không quản nổi ba mươi cái mỏ hỗn này, hèn chi mời anh lê dương bảo lâm. cái mỏ ảnh khắc chế được 28 anh trai trừ negav với hieuthuhai, học trò của ảnh chứ đâu ra.

đoạn, bảo khang nói.

"mà công nhận nha, captain với rhyder giỏi thật á. làm việc chung với hai đứa, anh quá là bất ngờ luôn. kiểu, như là không có cái gì làm khó được hai đứa luôn"

jsol cũng góp vui.

"công nhận nha, trình độ viết nhạc xuất sắc thật chứ, cái line anh hát là... rhyder viết đúng không? xịn quá xịn"

"line của em là idea của captain luôn ấy, em đang ngồi, bí bí, không biết nên thay đổi như nào thì cu duy ra, ngồi tâm sự anh em, xong rồi là nó hát mấy câu vu vơ, ra luôn"

em cười hì hì, miệng cứ cảm ơn, quang anh ngồi bên cạnh tự hào về duy lắm luôn. từ khi vào chương trình này, duy đúng kiểu như hổ thả về rừng. em sôi nổi, em hoà hợp với anh em. được sống với cái đam mê làm nhạc của mình. chính là hoàng đức duy!

quang anh từ nãy giờ không nói gì, chỉ nói một câu nhưng tình rất tình.

"nếu ví tài năng của em là một giọt nước, thì em xứng đáng là cả đại dương mà"

"ỏoo" anh em cũng phải trụy tim với câu nói ngọt ngào này. nghe hơi bị sến nhưng đáng yêu mà!

"hai đứa này đáng yêu vậy trời..." tiếng lòng của chị kiều đấyy.

cái quyết định đi workshop là đúng đắn vô cùng luôn. vừa gắn kết tình cảm anh em, lại còn tạo ra được những sản phẩm tuy không được đẹp như chuyên gia nhưng mà rất ưng mắt luôn.

thấy còn sớm, mà họ cũng chưa muốn về nên là sẽ đi chơi một xíu. đơn giản chỉ là đi mua kem rồi đi dạo quanh phố đi bộ thôi. vừa đi vừa trò chuyện về những bài hát sắp tới, về những dự định vui vẻ.

hơn bốn giờ chiều, 8 người quyết định đi về để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro