Đuổi Bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Anh hoảng thật rồi , thật sự chẳng còn gì . Em chănh hết tất cả phương thức liên lạc , bây giờ em ở đâu hay như nào anh cũng chẳng rõ , anh gọi hết người này đến người khác nhưng nhận lại chỉ là 2 từ " không biết " , bây giờ anh chẳng biết phải làm thế nào . Anh đã làm sai gì sao ? sao em nhỏ lại đối xử với anh lạnh nhạt đến thế .

Đức Duy bây giờ lại chẳng ở đâu xa mà ở ngay trong nhà anh Nicky , em nghĩ nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất , thú thật với lòng mình rằng em cũng có tình cảm với anh nhưng có gì đó ngăn em lại khiến bản thân không thể thừa nhận , đau đầu thật đó . Em nhỏ suy nghĩ về câu nói của Quang Anh đêm đó mãi.

Mới đây mà em nhỏ đã ở nhà anh Nicky được 1 tháng rồi .

Nicky : " Đức Duy ra ăn cơm em ơi , Đức Duy , ĐỨC DUY !!!! "

Duy : " Dạ...dạ vâng "

Nicky : " mày sao thế , hết Quang Anh rồi tới mày , hai đứa bây cứ như mất hồn ấy "

Duy : " Anh Nicky , người ta nói thích em nhưng mà họ nói trong lúc say , em có nên tin không anh "

Nicky : " Thế mày có thích người ta không ? có hay không thôi "

Duy : " Em có nhưng mà em sợ những lời đó là do say mà ra nên em chẳng dám tin "

Nicky : " người ta ở đây là thằng Quang Anh đúng không ? mày đừng giấu nữa , mặt mày hiện hai chữ Quang Anh to đùng rồi "

Duy : " Không , không phải , làm gì có , anh đừng nhét chữ vào mồm em "

Nicky : " Vậy à , nhưng anh cũng muốn cho mày biết là đối với thằng Quang Anh , lời nói lúc say mới là lời nói thật trong lòng nó , lúc tỉnh nó suy nghĩ gì nó nói ra gì làm sao mà biết được , chỉ có khi men vào khiến nó không tỉnh táo nó mới nói ra điều trong lòng thôi "

Duy : " ... "

Nicky : " Thôi ăn cơm đi ông ơi còn có sức mà suy nghĩ , sáng giờ ông chả ăn gì , trả về ông mà ốm thêm thằng Quang Anh nó hiến tế tôi mất "

Duy : " Anh cứ trêu em , em mời anh ạ "

Nghe được những lời anh Nicky nói , Đức Duy nhẹ lòng hẵn nhưng bây giờ phải làm gì tiếp theo thì em vẫn chưa biết tạm thời cứ ở lại nhà anh Nicky thôi .

Tối đó , Quang Anh gọi cho anh Nicky để bàn bạc về dự án , cả hai call video để tiện cho việc quan sát dự án . Chợt anh thấy bóng dáng quen thuộc cứ thấp thoáng ngoài cửa sau lưng anh Nicky .

Quang Anh : " Anh Nicky "

Nicky : " hửm , có vấn đề gì à ? "

Quang Anh : " Đức Duy đang ở nhà anh đúng không ? "

Nicky : " gì-gì thế ? Mày nhớ thằng nhóc quá rồi ảo tưởng à "

Quang Anh : " Nhưng mà rõ ràng...thôi , em có tí việc bận , nói chuyện sau nha anh "

Nicky : " ok nào xong gọi lại anh , anh gửi bản thảo qua gmail cho mày trước đấy "

Quang Anh : " Vâng "

Tắt máy xong Quang Anh khó chịu đến vò đầu , rõ ràng tướng đi nghênh ngang nhưng đáng yêu ấy chỉ có em nhỏ thôi nhưng anh Nicky đã bảo em nhỏ không ở đó rồi mà , thôi anh quyết định rồi , thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót . Anh lái xe thẳng đến nhà anh Nicky .

Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Nicky đau cả đầu .

Nicky : " Chời ơi ra ngay đây , khổ quá gõ mãi , lần sa- "

Chưa kịp để anh nói xong Quang Anh xông thẳng vào trong nhà tìm kím khắp nơi , anh lục lọi hết chỗ này đến chỗ khác . Chỉ còn duy nhất 1 căn phòng khóa mà anh Nicky bảo đó là phòng riêng thôi .

Quang Anh : " HOÀNG ĐỨC DUY , tôi biết em ở đây , em hãy tự giác ra đây trước khi tôi bắt em ra "

anh Nicky không biết nên nói gì đành im lặng , căn nhà yên tĩnh đến lạ thường .

Quang Anh : " Đức Duy , em ra đây đi , xin em , em thích gì tôi cũng cho em , cũng chiều em cả , em không ra tôi khóc ở đây đấy "

Tiếng khóa cửa lạch cạch , cánh cửa mở ra , Đức Duy từ từ đi ra , đúng là em nhỏ của anh rồi , đúng là em rồi , anh hớn hở như con nít chạy lại nhấc bổng em lên , anh nhớ mùi hương của em , nhớ giọng nói , anh nhớ tất cả .

Quang Anh : " Tôi nhớ em lắm , về với tôi đi , bé con . Đừng la cà nữa , không ai chăm em tốt bằng tôi đâu , nhẹ đi hẵn rồi "

Em nhỏ được bế gọn trong vòng tay anh , em gục đầu lên vai anh mà dụi dụi . Em khóc mất rồi , khóc ướt cả một mảng áo của anh mất rồi , em nhỏ cũng nhớ anh lắm , thèm được anh ôm lắm , nhưng em nhỏ chẳng dám nói ra , bây giờ được gặp anh rồi , được anh ôm vào lòng rồi , Đức Duy làm sao có thể kìm nén nổi , em ôm anh chặt cứng như thể sợ anh rời đi .

Duy : " Hức...em cũng...em cũng nhớ Quang Anh , sao bây giờ Quang Anh mới đi tìm em , Quang Anh để em đợi lâu "

Quang Anh : " Haizz , đúng đúng , không trách em trốn kĩ , chỉ trách tại tôi chưa đủ giỏi để tìm em nhanh hơn , tôi xin lỗi , bé con "

Quang Anh : " Ngoan nào , đừng khóc nữa , về nhà với tôi đi "

Quang Anh cứ bế em nhỏ trên tay dỗ dành rồi xoa lưng em , thấy em khóc như vậy anh cũng xót em lắm chứ , anh trách bản thân vì đã không tìm ra em sớm hơn để em phải buồn như thế này nhưng bây giờ em nhỏ ở đây rồi , ngay trong vòng tay anh rồi . Nhìn lại thì thấy em nhỏ ngủ gục trên vai anh mất rồi , bây giờ anh chẳng cần bất cứ thứ gì nữa , chỉ cần có em thôi .

Quang Anh : " Hah~...bắt em lại được rồi , bé con đừng hòng chạy nữa "

Quang Anh bế em nhỏ ra xe , đặt em lên ghế phụ rồi anh lại chồm tới thắt dây anh toàn cho em , khung cảnh này thật quen thuộc , chỉ là thiếu 4 cái" chụt chụt" kia thôi , Quang Anh hôn nhẹ lên má em rồi quay về ghế lái đánh xe về nhà .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro