3. Lee

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Doyoung đến công ty, công việc của anh còn dang dở quá, hôm qua vì chuyện của Taeyong nên anh không thể đi đưa tin được đành phải nhờ Jaehyun - đồng nghiệp của anh, rồi về anh viết bài sau. Anh nhớ hôm qua Jaehyun nói với anh có một vụ đánh nhau trong trường học mà phải vào bệnh viện cấp cứu, bảo anh về lên bài về vấn đề bạo lực học đường. Anh lên công ty viết bài xong, đến giờ nghỉ trưa anh tạt qua bệnh viện xem Taeyong sao rồi.

Hôm nay Taeyong vẫn chưa tỉnh dậy.

Mark và Haechan nhìn thì có vẻ đầu gấu, nhưng thật ra Mark khá hiền và trầm tính, còn Haechan thì gấu thật.

- " Lại là mày? Mày lại đến đây?? " - Lúc nào Haechan cũng to tiếng với anh trước.
- " Này nhìn anh có vẻ bé hơn tôi đấy, thiết nghĩ anh nên gọi tôi bằng anh thì đúng hơn. "
- " Chả biết ai lớn hơn ai đâu, lựa cái mồm nói cho đúng, đừng để lúc tao điên tiết tao lại đánh mày đấy! Đừng quên đại ca tao thế này là vì ai đã khiến anh ấy như vậy!? " - Đúng là Haechan, lúc nào cũng gắt gỏng.
- " Anh bảo em lịch sự đi mà Haechan, nhìn anh ấy lớn hơn em thật mà nên em cư xử cho đúng mực đi " - Haechan đầu gấu là thế, nhưng trước Mark lại là một chú cún con ngoan ngoãn rất biết nghe lời.
- " Anh ấy có tiến triển gì chưa anh Mark? " - Doyoung hỏi.
- " Chắc không sao đâu, anh trai tôi có nhiều lần bị nặng hơn thế này cơ, anh không cần phải lo. Còn giải quyết thế nào thì cứ đợi anh tôi tỉnh rồi tính tiếp nhé. "

Doyoung không hiểu Mark nói "bị nặng hơn thế này nhiều" là sao, tức là anh ta hay bị đâm xe nhiều á hả? Hay là gì thì Doyoung cũng không rõ, nên thôi, bỏ qua đi.

Doyoung ngồi lại một lúc, lúc sau anh chạy xuống cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, anh mua tạm chai nước với vài cái bánh lên cho hai anh em kia ăn qua buổi trưa.

- " Chúng tôi ăn rồi, cảm ơn anh nhiều " - Mark nói với Doyoung khi thấy anh cầm 2 túi xách lên phòng bệnh. - " Mà anh cũng chưa ăn mà nên anh ăn đi "
- " Anh ta làm nghề gì vậy anh? Cảnh sát hả? " - Haechan hỏi Mark.
- " Anh cũng không rõ, em hỏi anh ta xem. "
Doyoung nghe được Mark và Haechan nói chuyện, anh nói:
- " Ước mơ của tôi là cảnh sát thôi, còn giờ tôi làm phóng viên kiêm nhà báo luôn. "
- " Phóng viên? Phóng viên có giàu không? Có nhiều tiền không hả anh? " - Haechan hỏi Mark, như cậu em ngây thơ hỏi người anh trai của mình vậy.
- " Không nhiều nhưng đủ để tôi sống, và cũng đủ để tôi chi trả viện phí cho anh Taeyong " - Doyoung đáp. - " Mà sao anh không hỏi tôi, hỏi qua anh Mark làm gì vậy? "
- " Mày im mồm tao không hỏi mày " - Haechan lại quát lên.

Doyoung cười nhẹ, nghĩ cũng lạ, một người như Haechan và Mark sao lại là anh em được chứ, hai tính khí khác hẳn nhau như vậy, thật chẳng đúng chút nào.

- " Bố mẹ các anh đâu rồi? Sao anh cả bị thương vậy mà chỉ có hai anh em vào chăm? " - Doyoung thôi không cười, hỏi Mark.
- " Bố mẹ chúng tôi mất lâu rồi "
- " À, tôi xin lỗi, xin lỗi vì nhắc lại chuyện không hay. " - Doyoung cúi người.

Mark ngẫm nghĩ một lúc, lại tiếp lại lời Doyoung - " Thật ra tôi và hai người này không có quan hệ ruột thịt gì đâu, bọn tôi đều là người không có cha mẹ, là anh Taeyong đã cưu mang chúng tôi từ khi còn bé, anh ấy tốt lắm, khi anh ấy 14 tuổi thì tôi gặp anh ấy, còn 2 năm sau mới gặp Haechan. Cả ba đều là trẻ không nhà nên chúng tôi hiểu lẫn nhau, anh ấy hay nhường nhịn chúng tôi lắm nên từ bé chúng tôi cũng chẳng thiếu thốn gì. Mà chắc phải có duyên nợ gì đó, cả ba chúng tôi đều họ Lee, Lee Taeyong, Lee Mark, Lee Haechan nên đi đâu người ta cũng tưởng chúng tôi là anh em ruột. " - Mark cứ nhìn ra cửa sổ mà kể.

Doyoung cũng không phải lần đầu nghe đến câu chuyện như thế này, nhưng là lần đầu anh thấy tận mắt. Bảo sao, Haechan tức giận khi anh khiến người anh của anh ta thành ra như vậy.

- " Cho tôi xin lỗi nhé, vì đã khiến anh các cậu như vậy. " - Doyoung nói sau khi nghe Mark kể chuyện.
- " Thôi ông im mồm, đừng nói gì nữa " - Haechan lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng cáu kỉnh gắt loạn hết cả lên, trừ lúc ở cạnh Mark.
Doyoung nhẹ mỉm cười, hai anh em cũng lạ ghê, dù anh ta có chút gắt gỏng, nhưng lại khá thú vị.

Đến lúc Doyoung phải về công ty rồi, anh chào anh em nhà kia, xách đồ về công ty.

Tính ra công ty Doyoung làm cũng không cách xa bệnh viện là bao, anh vừa đi vừa nghĩ về câu chuyện Mark kể, vừa thở dài cho số phận trớ trêu.

- " Dạo này anh cứ đi đâu thế? Lúc nào cũng thấy mệt mỏi uể oải. " - Jaehyun thấy Doyoung bước vào phòng làm việc với tâm trạng nặng nề.
- " Nghĩ về cuộc đời thôi, chẳng có gì nhiều. " - Doyoung đáp.
- " Này, dạo này em tia được một em trai trong công ty, em í đẹp trai lắm, nhìn hiền cực kì đúng gu em. Em ấy tên là Jungwoo anh ạ. " - Jaehyun thủ thỉ tâm sự với Doyoung.

Jungwoo? Kim Jungwoo? Ôi Jaehyun ơi, người em yêu quý của anh ơi, sao em lại thích Jungwoo??

- " Ý em là Kim Jungwoo làm ở phòng nhân sự? " - Kim Doyoung mắt mở to hỏi lại.
- " Anh cũng biết em ấy hả? Hôm nọ em vừa va phải người em ấy, mà em ấy không mắng em đâu, em cảm giác như thần Cupid vừa bắn mũi tên thẳng vào tim em vậy, mà người em ấy thơm lắm nhé.... " - Jaehyun cứ thao thao bất tuyệt mà kể cho Doyoung nghe, cũng không quan tâm anh đang trưng ra vẻ mặt chán nản mà nghe Jaehyun miêu tả về một con người anh-hoàn-toàn-biết-rõ.
- " Ừm dừng lại Jung Jaehyun, vì em mới vào công ty nên em không biết, chứ Jungwoo em đang nói là người yêu cũ của anh đó... " - Doyoung ngắt ngang lời Jaehyun.

Jaehyun khựng lại, anh thật không biết về việc này. Nói một cách rõ ràng, Jaehyun vừa vào công ty được 2 tháng, những chuyện xảy ra trước đó anh cũng không thể biết được nên chuyện yêu đương này, anh hẳn cũng không thể rõ.

- " Thế tức là em lại không được gặp em ấy nữa hả? "
- " Ai bắt mày không gặp đâu hả em, chỉ là anh cảm thấy không thoải mái chút xíu, còn nếu mày thấy mày có thể, cứ thoải mái, không sao đâu mà. " - Doyoung an ủi Jaehyun.
- " Em sẽ suy nghĩ về vấn đề này thật kĩ. " - Jaehyun ra vẻ nghiêm trọng, trả lời Doyoung.

Doyoung hiểu, việc yêu người yêu cũ của bạn mình thì cũng không phải lắm, nhưng tình cảm con người thì ai cấm cho nổi?

" Có lương rồi cả nhà yêu ơi, Doyoung xuống phòng nhân sự lấy lương lên đây rồi anh chia cho mọi người nhé! " - Taeil đi vào phòng hét lớn.

Doyoung nhìn Jaehyun.

Jaehyun nhìn Doyoung.

- " Anh anh anh, cho em đi lấy lương được không ạ? " - Jaehyun sau khi nhìn Doyoung một hồi thì hấp tấp chạy tới chỗ Taeil hỏi.
- " Thôi mày mới vào, biết gì đâu em, cho Doyoung nó xuống lấy cũng được, nếu có gì gặp lại người đẹp cũng không sao nhỉ Doyoung nhỉ? " - Taeil cười nhếch mép quay sang Doyoung mà hỏi.
- " Tôi bảo anh đừng nhắc đến em ấy nữa, đừng cố níu kéo những gì không thuộc về mình Taeil à, làm vậy chỉ khiến anh đáng ghét trong mắt người khác thôi. " - Lần đầu tiên từ lúc vào công ty Jaehyun thấy Doyoung nói những câu mỉa mai như vậy.
- " Sao? Vụ gì đó mấy anh trai của em? " - Jaehyun như một đứa trẻ ngây thơ vậy.
- " Đá xoáy nhau như cơm bữa không thấy mệt à mấy anh mấy em? " - Yuta từ trong góc nói vọng ra. - " Là thế này Jaehyun à, hồi đó Taeil thích một em dưới phòng nhân sự đó, mà khổ nỗi em ấy thích cái tên họ Kim kia cơ, ông anh già kia tranh không được giờ quay ra đá đểu người ta đó. Người ta nói ấy mà, đừng yêu người trong cùng công ty làm chi để rồi ra nông nỗi này đó. Người gì đâu mà đúng kiểu không ăn được đạp đổ. "

Taeil lườm Yuta, Yuta nhún vai nói tiếp
- " Chẳng đúng thế còn gì ông anh yêu quý của em? "
- " Ồ, nhưng giờ 2 người ấy chia tay với nhau rồi sao anh không tán lại em ấy? " - Jaehyun quay ra phía Taeil mà hỏi.
- " Chuyện không như cha kia nói đâu, nó bịa ra chuyện đó em, đừng nghe nó. Còn vì sao anh không muốn đến với em ấy nữa hả? Vì anh không muốn làm tổn thương em ấy nữa. Em ấy đau khổ vì Doyoung nhiều rồi, anh sợ anh mà đến thì nó đi khỏi công ty luôn mất. " - Taeil phẩy phẩy tay mà nói với Jaehyun.
- " Chả hiểu anh nói gì cả. Thôi khỏi nghe chuyện mấy anh, em đi xuống lấy lương nha. " - Jaehyun nói xong rồi chạy thẳng xuống phòng nhân sự.
- " Đừng nói gì liên quan đến tôi và Jungwoo trước mặt Jaehyun, thằng bé chưa hiểu gì đâu, đừng có nhiều lời nói làm gì. " - Đợi Jaehyun chạy đi, Doyoung mới đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt Taeil mà nói, như một cách để anh bảo vệ đứa em của mình.

—————————
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, có gì không vừa ý mọi người sửa góp ý để mình sửa nha 💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro