Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 3 ngày 13 – 2:35 sáng

Các khớp ngón tay của Yuri đểu chuyền dần trắng ngắt khi cô siết chặt vào điện sau ngay sau khi điên thoại phía bên kia tắt máy. Cô suy nghĩ vài giây trước khi quyết định gọi cho Hyoyeon.

"Hey."

“Tớ đang đến đó đây, Yuri”

Hyoyeon nói qua điên thoại và dùng tay còn lại vớ lấy chiếc áo khoác.

“Nhưng Hyoyeon, chúng ta sẽ không gặp nhau tại Mt. Sheido nữa”

“Tại sao?”

“Im Yoona muốn thay đổi địa điểm”

Vị thám tử liền mím môi trầm tư ngay sau hay tin.

“Vậy cô ta muốn gặp nhau ở đâu?”

“Ở….”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, chen ngang cuộc trò chuyện giữa họ.

“Chờ một tí, Yuri”

Hyoyeon để cho bạn mình chờ và nhanh chóng liếc nhanh qua đồng hồ khi cô đang bước đến cánh cửa. Ai lại đến thăm vào giờ này chứ? Cô liền nuốt nước miếng ngay sau khi nhận ra vị khách đêm nay là ai.

“Sunny? Sa…sao tự nhiên cậu đến đây?”

Đồng nghiệp của cô phóng cho cô một cái nhìn đầy bực mình ngay khi lướt qua cô ấy và đi thằng vào trong nhà.

“Vì cậu không nhấc máy cuộc gọi của tớ”

“Cậu gọi hả?”

Cô nàng thám tử kiểm tra điên thoại của mình và nhận ra có vài cuôc gọi nhỡ.

“Oh mẹ ơi, cậu gọi. Xin lỗi, lúc đó tớ đang ngủ. Uhh…có gì không?”

“Có vài người đi tuần hôm nay, nên chúng ta đang thiếu nhân lực”

“Rồi sao?”

Sunny đảo mắt và bắt đầu nói vẻ châm chọc.

“Rồi thì chúng ta có một bữa tiệc đấy. Geez, tất nhiên là chúng ta phải làm luôn cả việc của họ!”

“Không đời nào!”

Nhận ra rằng mình đang phản ứng thái quá, Hyoyeon hơi xuống giọng.

“Ý tớ là, tại sao?”

“Cậu hỏi tại sao là sao?” Cậu cư sử như đây là lần đâu tiên chuyện này xảy ra vậy”

“Well, tớ biết nhưng…”

Là kiểu người nhanh nhạy, Sunny nhìn đồng nghiệp của mình với vè dò xét.

“Hôm nay cậu lạ qua. Cậu luôn là người phấn khởi mỗi khi chúng ta có thêm nhiều chuyện để làm mà. Có gì lạ à?”

Hyoyeon chớp mắt lia lịa ngay khi ánh mắt Sunny dán sát vào cô.

“Uhmm…ừh…ý tớ là KHÔNG! tất nhiên là không!”

Cô lơ đi ánh nhìn sắc bén đang hướng về mình và lúng túng cười trừ.

“Haha, hồi nãy tớ có hơi buồn ngủ nhưng sau khi hay tin cậu báo cho tớ về công việc. Giờ tớ cảm thấy thật khỏe khắn!”

Đê tránh những câu hỏi kèm thêm, cô nhanh chóng đặt tay mình lên vai nhà tội phạm học, đẩy cô ấy ra phía cửa.

“Đi nhanh nào!”

Oh lạy Chúa.

~~~

Ngay sau khi Sunny vừa ngồi trong xe, Hyoyeon nhanh chóng nắm lấy cơ hội và nhắn tin cho Yuri.

<Yuri, tớ có chuyện gấp phải đi bây giờ nên tớ không thể đến được!>

<Và cậu cũng không nên làm chuyện này một mình…làm ơn! Chúng ta vẫn có cơ hội mà!>

<Tớ phải đi rồi!>

Ngay sau khi tin nhắn đươc gởi đi, cô hắt ra tiếng thờ dài lớn và siết chặt điện thoại của mình. Cô hy vọng làm sao cho cái người bạn bướng bỉnh này của mình lần này sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 4:45 sáng.

Lấy cớ để đi đến nhà vệ sinh. Hyoyeon nhay bay ra bên ngoài tòa nhà và kĩ lưỡng xem xét xem có ai có thể nghe hay thấy trước khi cô gọi cho Yuri.

Cuộc gọi đầu tiên bị nhỡ.

“Tên ngốc này! Đừng nói với mình là cậu tự làm việc này một mình chứ…”

Cô nguyền rủa trong khi thở mạnh và cố gắng lần nữa. Chúa ơi, lẻ ra cô nên đi theo cô ấy mới phải.

“Yuri, là tớ đây! Làm ơn gọi lại ngay lập tức ngay khi nhận được tin nhắn nhé!”

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 1 giờ trưa.

Jessica cứ mở và nhắm mắt hàng n lần, nheo mắt để chống lại những tia sáng đang len lỏi qua những khoảng trống của màn cửa sổ. Cô nhấc tay và lấy nó xoa xoa đầu mình, đâu cô giờ như thể có ai đó đập nó bằng cái búa khoan. Mấy giờ rồi?”

1 giờ trưa!

Quên mất con đau đang tra tấn trong đầu mình, cô bật dậy khỏi giường. Cô đã ngủ quá nhiều! chuyên gì đả xảy ra đêm hôm qua? Cô biết chắc là mình đã lên giường ngủ rất sớm nhưng tại sao cô lại dậy muộn như vậy?”

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 1:20 trưa

“Chào buổi sáng”

Lời chào hỏi thu hút đươc sư chú ý của cô ra khỏi màn hình. Jessica đóng laptop của mình lại và chăm chú nhìn Yoona đang đi ra khỏi phòng với một cái giỏ đươc đặt lên đùi cô ấy. Cô gái trẻ hơn đang đi thu quần áo dơ mang đi giặt nhưng bổng dừng lại ngay sai khi nhận ra phản ứng khá lạ thường của Jessica.

“Chị không sao chứ?”

Jessica bổng trở mình ra khỏi cơn mê của mình, sau đó chầm chậm gật đầu.

“Chị không sao”

Cô định chuẩn bị đi làm nhưng vì cơn đau đầu đang hành hạ đã kéo cô trở về lại cái giường của mình. Yoona nhanh chóng đặt cái giỏ xuống và nhẹ nhàng tiến gần đến Jessica. quan tâm vuốt nhẹ gương mặt cô.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đầu của chị đau khủng khiếp ngay sau khi tỉnh dậy”

Jessica đập đập đầu mình lần nữa, và sau đó cô cố nở nụ cười để an ủi cô gái đang lo lắng kia.

“Chị đoán có lẻ ngủ nhiều quá, đừng lo”

Yoona dùng mặt trái bàn tay mình và vuốt nhẹ má Jessica và đề nghị.

“Vậy cứ ở nhà đi?”

“Không, không sao đâu, chị cần phải đi làm hôm nay”

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 2 giờ chiều

“Chào bác sĩ Jung”

“Chào!”

Jessica gật đầu chào với cô người y tá, và sau đó mắt cô dò xét trong văn phòng.

“Cô có biết Yuri đâu không?”

“Tôi không biết. nhưng tôi đươc gọi đến để bù ca cho cô ấy hôm nay”

"Okay."

Cô nhanh chóng đến gặp bác sĩ trưởng tại văn phòng ông ta.

“Hey Jim, sếp cử Yuri đi đâu nữa à?”

Người đàn ông lớn tuổi ngước lên từ tập tin của mình, sau đó gấp nó lại với một tiếng thở dài.

“Cô ấy nghỉ việc rồi.”

“Gì ạ?”

Đôi mắt Jessica trợn to ra gấp đôi ngay khi người đàn ông kia gật đầu để xác nhận lại câu nói hồi nãy của mình.

“Nhưng tại sao bây giờ tôi mới đươc biết?”

Người đàn ông ngả người lên chiếc ghế da của mình trước khi trả lời câu hỏi đó. bắt đầu từ đâu đây? Yuri thật ra đả đến gặp ông ấy vài ngày trước và đưa cho ông tờ đơn xin thôi việc. Tuy nhiên, cô đã yêu cầu ông hãy giữ bí mật đừng cho Jessica biết về chuyện này trước khi cô thật sư rời khỏi đây.

“Cô ấy không muốn để cho cô biết trước khi cô ấy thật sự đã rời khỏi công việc này, đó là hôm nay”

Nhận thấy cô ấy có hơi mất phương hướng ngay khi biết đươc sự thật, ông hỏi.

“Bộ có chuyện gì giữa hai người à?”

Jessica giờ đang vô cùng hoang mang nên cô thậm chí còn không thể nghe đươc câu hỏi đó. Sau vài suy nghĩ nội tâm, cô nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng mà không để lại một câu chào.

~~~

Jessica đang đứng trước cửa nhà căn hộ của Yuri, ngón tay cứ mãi bấm vào chuông cửa không ngừng. Nhưng lời đáp lại sau những lợi gọi của cô đều vô ích. Hy vọng của cô bỗng dập tắt và dạ dày cảm thấy chua xót ngay sau khi đươc nhận tin từ hàng xóm kế bên rằng Yuri đã dọn đi vài ngày trước rồi.

Cám giác hối hận bắt đầu xâm chiếm lại con tim cô. Cô không nên nói những lời đó với cô ấy. cô đã chọn một cách tiếp cận sai lầm để giải quyết toàn bộ tình hình. Cô ước gì mình đã làm mọi chuyện theo cách khác.

Dập trán mình trước cửa, Jessica cảm thấy như đang đấm vào chính bản thân mình.

Yuri làm ơn. Gọi cho tớ.

Beep Beep.

Cô ngẩng đầu lên ngay lập tức và hướng mắt mình xuống chiếc điên thoại.

<Jessica, là tớ đây. Tớ đã nghĩ thông suốt rồi>

.

<Làm ơn đừng gọi cho tớ nữa>

<Tớ không muốn đấu tranh trong mối quan hệ đơn phương này đươc nữa…>

<Tớ bỏ cuộc..>

Tháng 3 ngày 13 – 4 giờ chiều

Yoona đang xếp quần áo thì cô nghe thấy tiếng chuông rửa reo. Hôm nay Jessica có lẽ về nhà sớm vào lúc này. Cô ấy nhìn có vẻ hơi mệt và quyết định tan việc vào hôm nay chăng. Yoona tươi cười với chính suy nghĩ của mình khi nghĩ rằng sẽ thấy Jessica trở về nhà sớm vào hôm nay khi cô lăn xe đến gần cửa chính.

Nhưng nụ cười của cô dần ngụp tắt ngay khi nhìn thấy bóng dáng vị thám tử đang đầy giận dữ và xông thẳng vào trong nhà.

“Yuri đâu?”

Lông mày Yoona nhíu lại ngạc nhiên ngay khi câu hỏi đươc đăt ra. Hyoyeon nhìn xuống và cáu kỉnh hỏi một lần nữa.

“Tôi đang hỏi cô đó!”

“Tôi…tôi không biết”

“Không biết á!”

Giọng điệu to tiếng của cô ấy làm Yoona cảm thấy hơi chút bực bội.

“Tôi…tôi xin lỗi….nhưng thật sự tôi không biết cô đang hỏi cái gì …”

“Đừng giả nai nữa! Tôi đã đến nhà cô ấy và không ai ở đó cả!”

Bộ dạng của Hyoyeon giờ đang làm Yoona sợ hãi tột độ. Cô nắm chặt lấy đôi vai của cô gái, và mạnh bạo lắc chúng.

“Nói tôi biết cô ấy ở đâu!”

“Tôi…thật ko biết gì mà”

“Cô gọi cho cô ấy đêm hôm qua và nói sẽ gặp nhau, đúng không?”

Người Yoona co rúm lại trong vô vọng, đôi mắt ngấn nước, khi đôi bàn tay ấy siết chặt lấy vai cô mạnh hơn nữa. Cô cố quên đi cơn đau thể xác và trả lời câu hỏi đó.

“Đ…đúng…tôi sẽ định gặp cô ấy chỉ là vì cô ấy muốn nói chuyện với tôi thôi…”

“Rồi sau đó cô đổi địa điểm! và thủ tiêu cô ấy!!!”

“Không!”

Yoona lần nữa lắc đầu nguầy nguậy, nhưng có vẻ như sự kết án của nhà thám tử kia vẫn không hề thay đổi.

“Cô muốn cô ấy biến mất khỏi thế gian này để không một ai biết. Có đúng không???”

“Tôi muốn đổi địa điểm là bởi vì nó khá xa và bất tiện cho tôi với điều kiện của tôi như thế này”

“Vậy hai người đã làm gì?”

“Cô ấy đã không tới”

Hyoyeon khinh bỉ chế giễu.

“Cô ấy không tới á? Và giờ cô ấy biến mất luôn???”

“Thật sự mà nói tôi không biết tại sao…”

“Có vẻ như cô sẽ không thú nhận cho đến khi tôi phải dùng đến biện pháp mạnh đúng không?”

Yoona rung mình vì lời đe dọa đó. Mọi thứ cô có thể làm chỉ là nhắm chặt mắt lại và chờ đợi những gì sẽ đến với mình. Cô rất sợ và không có lối thoát.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”

Mọi sợ hãi trong lồng ngực Yoona đều giảm dần ngay sau khi cô nghe thấy tiếng nói trìu mến, thân thương của ai đó. Cô mở đôi mắt đang ướt đẩm ra và nhìn thấy cô ấy chạy về phía cô.

"Jessica!"

Jessica ôm lấy cơ thể run cầm cập của cô gái trẻ hơn lại gần mình trước khi quay đầu lên nhìn bạn mình.

“Hyoyeon, cậu đang làm gì ở đây?”

“Yuri mất tích rồi!”

Hyoyeon thông báo và ngay lập tức ném cái nhìn đầy bực tức về phía Yoona. Sau đó, cô liếc mắt nhìn Jessica và tiếp tục.

“Tớ đã đến nhà cậu ấy để tìm, nhưng cậu ấy không có ở đó!”

“Cậu ấy đã đi rồi”

“Cái gì?”

Jessica đứng dậy, một tiếng thở dài lớn và cô giải thích.

“Tớ vừa mới biết là Yuri đã đưa đơn xin thôi việc và quyết định sẽ dọn đi nơi khác”

“Chuyện đó không thể được!”

“Tại sao không thể được?”

“Cậu ấy sẽ không đi đâu mà chưa tìm ra đươc cách xữ lý cho chuyện này!”

Jessica bước đến cạnh người bạn của mình và nghiến môi cùng cái nhíu mày.

“Cậu ấy cần xữ lý chuyện gì?”

Hyoyeon cười khẩy, sau đó cô hất cằm mình về phía Yoona và trả lời câu hỏi của Jessica.

“Cậu nên hỏi vơ sắp cưới của mình ấy! Yuri đã hẹn gặp mặt cô ta vào hôm qua, và giờ thì cậu ấy biến mất!”

Jessica khẽ liếc qua vai mình, với vẻ mặt lo lắng ngụ ý cần một lời giải thích rõ ràng từ Yoona. Cô gái đang ngồi kia khẽ gật đầu và giải thích.

“Cô ấy thật đã gọi cho tớ nhưng cô ấy đã không tới!”

Bốc hỏa vì những lời nói dối không ngừng, Hyoyeon vượt qua Jessica và bước nhanh về phía Yoona. Cô đến và nắm chặt lấy cổ áo của cô gái.

“Cậu ấy đã không tới, hay là cô đã thủ tiêu cậu ấy rồi?”

Cô gái bị tra hỏi đang hoảng sợ nhưng Hyoyeon chẳng thèm quan tâm. Cô tuyệt vọng trong việc tìm kiếm Yuri và giờ cô phải dùng đến phương pháp cuối cùng.

“Nói cho tôi biết sự thật hay tôi sẽ bắn vỡ não cô ra!”

Jessica chứng kiến hết mọi chuyện và sốc cực độ ngay khi Hyoyeon đặt tay mình vào khẩu súng lục đang nằm trên vành đai..

"HYOYEON!"

Cô hốt hoảng vội chạy đến và hất cái thứ vũ khí nguy hiểm ra khỏi tay vị thám tử, vứt nó xuống sàn nha. Cô đang hoảng sợ, ngạc nhiên, nhưng trên hết, là giận dữ với cái cách mà bạn cô đang tự suy diễn cho chính suy nghĩ của cô ấy.

“Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu là cảnh sát đó!”

“Vây chứ nếu tớ là một đứa cảnh sát hách dịch thì sao???”

Lời lẽ tuôn ra từ miệng cô. Hyoyeon hét ngược lại.

“Bộ chuyện đó cũng có nghĩa là tớ tự nhiên phải biến thành kẻ mù khi thậm chí biết bạn của mình đã bị giêt sao? Yuri cũng là bạn của cậu đó! Cậu không quan tâm gì hết á, Jessica???”

Nhận thấy Jessica đang phân vân để trà lời, cô dùng cả hai bàn tay đẩy cô ấy lùi lại và yêu cầu.

“Trả lời đi chứ!”

Jessica hơi vấp về sau một chút. Sauk hi định thần và đứng vững, cô trả lời vơi giọng điệu tha thiết.

“Tớ biết Yuri là bạn thân nhất của tớ. tớ có quan tâm đến cô ấy giống như cậu vậy. Nhưng chúng ta vẫn phải hành động một cách đứng đắn.

Cuối cùng cũng nhớ ra điều gì. Jessica lấy điện thoại của mình ra và đưa nó cho vị thám tử xem

“Nhìn này Hyoyeon, Yuri đã gửi vài lời cho tớ vài giờ trước nói là cậu ấy sẽ rời khỏi đây sớm thôi, và xin chúng ta là đừng làm phiền cậu ấy nữa! Vậy sao mà cậu ấy lại có thể chết được?”

Sau nhìn đọc những dòng tin nhắn, Hyoyeon ngựng vài bước trước câu trả lời quá rõ ràng.

“Tớ…tớ chỉ biết chắc rằng thực thế cậu ấy sẽ không bao giờ làm như vậy…”

“Nhưng đây chính là thực tế!”

“Chết tiệt thật! Vậy tại sao cậu ấy lại bỏ đi mà không một ai biết?”

“Tớ không biết”

Giọng nói của Hyoyeon đầy bực dọc ngay sau khi nghe thấy câu đó.

“Vậy chứ cậu biết cái gì nào? Cậu thật *éo quan tâm gì đên câu ấy hết! (nguyên văn là F word đó nha =.=’ )

“Tớ có!”

“Có sao? Mọi thứ cậu quan tâm chỉ là cái đứa tật ng….”

“Im đi!”

Jessica nhanh chóng kéo lấy tay Hyoyeon để ngăn cô ấy khỏi thoát ra những lời xúc phạm nào nữa.

Cô gái thấp hơn tự dựt tay mình ra khỏi cái nắm chặt ấy, cương cằm lên, đôi mắt họ xoáy sâu vào nhau như thể cả hai đang trong một trận chiến. Khi đã đủ lâu, môi cô cong lên và cười xếch mép chế giễu.

“Tôi không đúng sao? Cô ta là đồ tật nguyền! ah khoan đã, ý tôi là đồ giả què *Beep*!”

Bỗng cô thầm chửi bậy ngay sau khi một cú trời dáng đấm thẳng ngay má cô, làm cô ngả lăn xuống. Dùng tay đỡ lấy quai hàm mình, cô há hốc ngạc nhiên nhìn Jessica trong cơn sốc.

“Cậu!”

Jessica nhìn xuống, không hối hận về hành động vừa rồi.

“Hoặc là tôi có thể đánh một nhân viên cảnh sát, hay là cô biến khỏi nhà tôi! Mau!”

Hyoyeon quẹt vệt máu ở khóe miệng đi. Cô lắc đầu và cười khẩy một cách thất vọng ngay khi đứng lên.

“Rồi cậu sẽ phải hối hận cho quyết định của mình, Jessica à!”

Jessica nới lỏng các bắp cơ của mình ngay khi bạn cô rời khỏi. Cô đã sợ rằng rồi sẽ mất một người bạn như Hyoyeon, nhưng những gì mà vị thám tự ấy đã làm thật đáng thương. Dù sao thì cô cũng không cần loại người bạn như vậy.

"Jessica..."

Cô quay lại về phía giọng nói và bước đến cạnh chủ nhân của nó. Cô dịu dàng quan tâm vuốt mượt những sợi tóc đang rối bời trên gương mặt cô ấy.

“Cậu không sao chứ?”

Yoona nắm lấy tay cô ấy và nói giọng vẻ xin lỗi.

“Tớ xin lỗi. Chỉ vì tớ…mà cậu lại chống lại bạn mình”

Jessica lắc đầu.

“Tớ đã hứa là không để cho ai làm tổn thương cậu rồi mà, nhớ không?”

Yoona gật đầu khi Jessica vòng tay quanh người cô. Sự ấm áp từ đôi tay ấy làm nước mắt cô không thể nào ngừng chảy.

“Đừng khóc”

Cô không thể làm vậy. Thật khó để mà không khóc khi cô luôn cảm thấy mình thật yếu đuối và bất lực. dù gì đây cũng không phải là lần đâu tiên. Cô thậm chí không thể nhớ bao nhiêu lần cô phải chịu đựng và bị tổn thương, cô thật ghét khi mình không có khả năng để chống lại một ai đó.

“Làm ơn đừng khóc. Tớ ở đây rồi”

Nhưng sự hiện diện của Jessica luôn làm cô cảm thấy an toàn và quan tâm

Tháng 3 ngày 15 - 12:45 chiều

Đã cuồi tuần, và thời tiết hôm nay khá đẹp. Jessica quyết định chở Yoona đến viện mồ côi để thăm mấy đứa nhóc khi cô ấy nói rằng cô nhớ chúng.

Như thường lệ, cô sẽ chỉ ngồi một chỗ và để Yoona chơi với lũ nhóc ở ngoài sân chính. Cô thích ngắm khoẳng khắc này nhất bởi vì cô có thể thấy những mặt khác của Yoona. Vào những lúc như thế này, nụ cười rạng rỡ luôn xuất hiện trên đôi môi cô gái trẻ tuổi, nụ cười thực sự luôn nội bật và bùng phát, làm trội lên sự hạnh phúc và vui vẻ thật sự thường luôn rất hiếm trên gương mặt của một cô gái kín đáo như cô ấy.

"Ta thật mừng khi thấy cô vẫn luôn bên cạnh nó"

Nụ cười của Jessica vô thức tắt lịm khi đột nhiên cô cảm giác ai đó ngồi xuống cạnh mình. Người mà cô đang mong đợi. Cô khưng lại một giây trước khi quay sang và mỉm cười lịch sự với người phụ nữ lớn tuổi.

"Xin chào, cũng đã lâu rồi ha"

Park MinYoung gật đầu đồng ý. Sau đó, bà cuối xuống và nhìn vào cái nhẫn trên tay Jessica. Bà nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Có vẻ như mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi nhỉ"

"Vâng, tôi đã cầu hôn cô ấy"

"Có một lý do cụ thể nào không?"

Jessica vuốt nhẹ chiếc nhẫn đính hôn một hồi, sau đó trả lời.

"Tôi muốn được ở cùng cô ấy"

Câu trả lời có vẻ như làm người nghe mãn nguyện.

"Ta rất mừng. Yoona rất cần một ai đó thật sự quan tâm đến nó"

Jessica hướng mắt nhìn lên cảnh trước mặt và thấy Yoona vẫn đang vui vẻ chơi đùa với lũ nhóc đang vòng quanh cô ấy. Sự hạnh phúc đang hiện rõ trên gương mặt luôn đợm buồn của cô. Nó làm Jessica thắc mắc chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ đã làm cho cô ấy thành người thích ẩn dật như vậy.

Cô muốn đươc tìm hiểu kĩ hơn. Cô chuyển thái độ của mình với người chủ viện mò côi và nhắc cho bà ta nhớ việc hai người đã hứa với nhau vào lần trước.

“Tôi nghị giờ bà là người sẽ hoàn thành mối thỏa thuận của chúng ta đấy?”

Park Minyoung hơi nhíu mày nhìn lại, nhưng sau đó bà gật đầu như hiểu ý.

“Ta cũng đoán giờ là thời gian thích hợp để cô biết chuyện”

Bà dành một giây ngước nhìn lên bầu trời trên kia, ánh mắt bất thần. Bầu trời rất trong và xanh – một vẻ đẹp đơn giản thôi, nhưng nó cũng không phần nào giúp đươc bà nhớ lại quá khứ đau thương ấy.

“Như lần trước ta đã nói với cô, ba con bé đã bỏ theo một người phụ nữ khác. Mẹ nó, tức Lee NamJoo, bạn thân của ta, quyết định sẽ tái hôn khi biết rằng tài chính của mình không thể nào cứu thoát đươc. Sau đó có một gã đàn ông giàu có và danh tiếng để ý và muốn cưới bà ấy. Bà ấy biết rằng hắn ta sẽ không bao giờ thích sự thật là bà ta có một đứa con gái”

Bà hơi ngoáy đầu lại và bắt gặp ánh mắt chăm chú của Jessica.

“Nên bà ấy đã đến gặp ta”

~~~

Tháng 2 ngày 20, 1994

“Cậu muốn để Yoona ở đây á?”

Park MinYoung tò mò hỏi bạn mình. Người phụ nữ bị đặt câu hỏi hơi lúng túng và cố lơ cái nhìn đó rồi gật đầu. Tức điên lên vì điều đó, Park Minyoung đúng bật dậy và cao giọng.

“Cậu không thể làm vậy, NamJoo!”

Mẹ Yoona nắm nhẹ lấy tay bà ấy, gương mặt nhăn nhó khổ tâm.

“Mình biết, mình biết! nhưng mình không có sự lựa chọn! cậu nghĩ anh ấy sẽ đồng ý lấy tớ nếu biết đươc tớ là phụ nữ đã kết hôn ư? Và thậm chí đã có một đứa con gái sao?”

“Cậu vẫn có lựa chọn! là đừng kết hôn với hắn!”

“Vậy có nghĩ là Yoona và mình đếu phải đối măt với cái chết. Nếu mình lấy anh ấy, mình có thể có khả năng chăm sóc cho con bé”

Ý đó cũng là một lời giải thích nhưng không có nghĩa là nó đúng. Park MinYoung chầm chậm ngồi xuống bên cạnh bạn mình và nghiêm túc nói.

“NamJoo, mình có thể tìm cho cậu một công việc mà. Cậu thật sự không cần thiết phải làm như vậy”

“1 công việc? vậy cậu nghĩ tiền lương là bao nhiêu?”

“Đủ để nuôi sống hai người”

Lee NamJoo lắc đầu cương quyết. Bà ta không muốn đủ! Bà đã có quá đủ rồi.

“Đủ không giúp mình đươc đâu, MinYoung. Đây là cơ hội để mình có hơn cái gọi là đủ!”

“Và vì vậy cậu sẳn sàng bỏ rơi chính đứa con của mình sao?”

“Mình không bỏ nó!”

Park MinYoung nhướng lông mày và vặn lại.

“Không đươc? Đây là viện mồ côi! Những đứa trẻ có ba mẹ không nên tới những nơi này”

“Nhưng cậu là bạn thân nhất của mình nên mình mới đưa con bé cho cậu”

Rất muốn bạn của bà phải đồng ý, Lee NamJoo sự dụng biện pháp cuối cùng.

“Làm ơn đi MinYoung…cậu không muốn mình phải gửi con bé đến chỗ khác, phải không?”

Park MinYoung sốc vì lởi cảnh cáo. Bà rất bức xúc về cái cách mẹ Yoona ép bà phải đống ý “lời yêu cầu” của bà ta. Nhưng cùng lúc đó, bà biết bạn của mình đang rất là nghiêm túc, và sẽ làm mọi cách để có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo nàn thiếu thốn.

Đã biết và dõi theo Yoona từ khi cô bé chỉ mới còn nhỏ, Park MinYoung thật sự rất yêu và mến cô bé như chính con ruột mình. Bà không còn lựa chọn nào khác là đồng ý.

~~~

Tháng 2 ngày 21, 1994

“Yoong baby, con ở đây vài ngày nhé? Dì MinYoung sẽ chăm sóc con khi ta đi vắng”

Cô bé con ngước lên nhìn mẹ nò và ngây thơ hỏi.

“Tại sao? Mẹ đi đâu, Mommy?”

Lee NamJoo buồn bả mỉm cười khi bà vuốt nhẹ mái tóc con gái mình.

“Mommy có việc quan trọng cần phải làm. Khi mẹ về, mẹ sẽ mua cho con rất nhiều đồ chơi nhé”

“Con không cần đồ chơi. Mọi thứ con cần là mẹ cơ, mommy”

Yoona nhỏ bé nói và biễu môi khi cô dùng cả đôi tay ôm lấy eo mẹ mình, đu vào bà rất chặt. Không biết là một người nhẫn tâm như thế nào, nhưng nó vẫn rất đau khi nghe những lời đó phát ra từ chính con đẻ của mình.

“Mẹ sẽ về sớm thôi, con yêu, mẹ hứa”

~~~

Tháng 2 ngày 25, 1994

Yoona đều đứng ngóng ở ngoài mỗi ngày, nhìn chăm chằm về cái cổng phía trước, chờ đợi mẹ mình quay về. Mặc cho thời tiết có lạnh đến đâu, cô bé vẫn cứ đừng chờ cả hàng tiếng đồng hồ. và thời tiết hôm nay thật lạnh cắt da cắt thịt.

Park MinYoung khoác áo vào và bước đến cạnh nơi Yoona đứng. bà khoác áo lạnh cho cô gái bé nhỏ và an ủi năn nỉ cô bé nên vào trong nhà.

“Yoona, con sẽ bị cảm lạnh mất nếu cứ đứng bên ngoài như vậy”

Cô bé 8 tuổi giận dỗi, lắc đầu nguầy nguậy.

“Nhưng mommy đã hứa là sẽ về sớm mà. Con muốn chờ mẹ về”

“Vậy vào trong và chờ nhé”

Lần nữa, Yoona bướng bỉnh không chịu nghe lời. Đột nhiên đôi mắt cô bé trợn lên thích thú khi cô bông lóe lên môt ý tưởng.

“Con muốn là người đầu tiên đón mẹ!!!”

Người phụ nữ lớn tuổi thở dài thất bại. Bà quay vào trong và thở dài não nề.

Bà bước đền phía bên khác cánh cổng và đến cạnh người phụ nữ đang ngắm Yoona từ phía xa.

“Cậu thật không muốn đến gặp con bé sao?”

Người phụ nữ bị hỏi cuối xuống và với vẻ sốt ruột đang cầm chiếc bóp. Cuối cùng bà hơi lưỡng lự nhìn lên và mấp máy đôi môi.

“MinYoung…đây là lần cuối cùng mình đến đây”

“Tại sao?”

“Bọn mình sẽ chuyển đến Úc sớm thôi. Nhưng…đừng lo lắng. Mình sẽ chu cấp toàn bộ chi phí của con bé”

Park MinYoung nghiến răng đề kìm cơn giận của mình khỏi bùng phát. Không phải chỉ thái độ của bạn bà tổn thương đến bà, mà cái thái độ về tiền bạc của bà ấy cũng vô cùng đáng khinh bỉ.

“NamJoo, mình biết đây không phải là chuyện mình cần chen vào! Nhưng cái điều chính là cậu chuyển đi nơi khác mà để con gái ruột của mình lại đây sao!”

“Mình không có lựa chọn, MinYoung à”

Bà nhíu mày với cùng một lời giải thích

“Cậu luôn không có sự lựa chọn!”

“MÌnh…”

"Mommy?"

Cả hai người phụ nữ dừng cuộc tranh cải của họ ngay lập tức và quay lại phía giọng nói phát ra.

“Oh trời ơi, mình phải đi đây!”

Sau khi nhận ra đó là con gái mình, Lee NamJoo ngay lập tức chum mặt mình lại và tiến về phía cổng ra

“Mommy, mẹ đi đâu vậy?”

Park MinYoung bước ra và nắm lấy cổ tay của cô bé.

“Yoona, đó không phải mẹ con đâu”

“Mẹ con mà!”

Yoona nhấn mạnh, cố gắng trược tay mình khỏi cái nắm chăt của người kia.

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Đừng bỏ con!”

Sau cuộc vật lộn, cô đã thoát ra đươc, tuy nhiên, sau vài bước chạy vôi vàng, cô mất thăng bằng và vất ngã lên nền đá. Cô khóc như mưa khi nhìn thấy bóng dáng mẹ mình từ từ vuột khỏi tầm mắt.

“Làm ơn quay lại đi, mẹ ơiiiii! Đừng bỏ con mà mẹ!”

Cho dủ chi là một đứa bè, cái cảm giác bị bỏ rơi đã hình thành trong người của Im Yoona.

Jessica quay đi khi nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô. Biết được quá khứ cũa Yoona làm cô hết sức đau khổ. Làm thế nào mà 1 người mẹ có thễ đối xữ với con mình như thế chứ? Bây giờ cô mới hiểu vì sao Yoona luôn e dè trước người khác..

Tiếng nói của Park Min Young kéo cô ra khỏi suy nghĩ của mình.

” Chưa hết đâu, bà ta còn bắt Kim Taeyeon.”

”Bà bảo họ kết hôn mà không hề yêu nhau ư..”

Cô nhắc lại điều đã được biết lần trước, và người đàn bà lớn tuổi hơn công nhận điều đó bằng cái gật đầu trước khi bà tiếp tục.

”Namjoo đã quay lại sau nhiều năm và tìm thấy con gái bà ấy trong tình trạng bị tàn tật. Bà đã rất hối hận. Nên bà đã quyết định tìm 1 người để kết hôn với Yoona--- để đảm bảo đem lại cho cho con bà 1 cuộc sống theo đúng nghĩa hai từ ‘bình thường’..”

“Và người đó là Kim Taeyeon?”

~~~

Tháng 3 ngày 28, năm 2004

”Chết tiệt thật!”

Taeyeon đặt 2 tay lên bàn phím và bắt đầu gắt lên khi cô nhìn thấy giá tiền cổ phần đang tuột xuống…

”Taeyeon, đã bao nhiêu lần tớ nói cậu dừng việc chơi cổ phiếu lại???”

”Cậu làm ơn ngậm miệng lại được không?”

Cô quay đầu mắng cái giọng dai dẳng kia. Ngay lập tức, cô cảm thấy hối hận khi nhìn thấy sự bất ngờ trong đôi mắt cũa người con gái kia. Cô đứng dậy khỏi ghế ngồi và bước về phía bạn gái cô.

”Chúa ơi Fany, tớ xin lỗi. Nhưng uhm, thằng ngốc đó bảo tớ rằng việc đầu tư này có lợi nhuận rất lớn.”

Tiffany khoanh hai tay trước ngực và nhíu mày.

”Và cậu lại trở thành kẻ ngốc và tin anh ta lần nữa?”

Taeyeon liếm môi và hối hận gật đầu khi nắm lấy tay của cô gái cao hơn.

”Tớ biết đó hoàn toàn là lỗi cũa tớ nhưng Fany à, cậu có----“

Biết được cuộc nói chuyện này sẽ theo hướng nào, Tiffany lập tức rút tay lại và đáp.

”Mình không có thêm tiền nữa đâu!”

”Xin cậu—“

”Thậm chí nếu mình có, mình sẽ tặng cho hội từ thiện hơn là cho cậu!”

Cô hất hai tay ra đễ ra hiệu kết thúc cho yêu cầu giúp đỡ của cô ấy, và sau đó quay lại, đi về phía cánh cửa. Dù cho cô gái đó đang rất tuyệt vọng đằng sau cô, cô nhất định không lãng phí bất kỳ thời gian nào..

”Fany à—“

Taeyeon thôi nài nỉ khi Tiffany quay lại và nhìn cô một cách giận dữ.

”Đã bao nhiêu lần mình đã giúp cậu rồi, Taeyeon?”

”Cậu không muốn thấy mình chết, đúng chứ?”

”Không, nhưng mình không còn sự lựa chọn nào cả!”

Tiffany mở cánh cửa ra chỉ để chứng kiến cảnh khủng khiếp. Cả hai đều bị đóng băng khi họ nhìn thấy những hành chữ đẫm đầy máu đã được sơn khắp nơi trên tường bên ngoài căn hộ tồi tàn.

”Ai có thể làm được việc này chứ?”

Tiffany hỏi sau khi cô lấy lại được bình tĩnh do nhiều ngạc nhiên. Taeyeon thất vọng, che mặt cô và khuỵu xuống đầu gối. Cô biết chính xác ai đã làm việc này.

"Tụi vai lãi nặn!"

Tiffany chớp mắt trong sự bất ngờ mà cô ấy đang nghe.

”Cái gì? Tôi nghe có đúng không vậy?”

”Cậu nghe rất đúng. Những tên dã man đó sẽ lốc thịt sống mình nếu mình không trả hết số nợ."

”Ôi chúa ơi, cậu nợ họ bao nhiêu?

”500 ngàn.”

”500 ngàn won?”

Taeyeon tránh đi cái nhìn của cô ấy và đáp lại 1 cách ngoan ngoãn.

”USD.”

Tiffany há hốc mồm nhưng lập tức cô cãm thấy máu đang sôi sùng sục trong cơn giận cũa mình.

”Cậu thật là vô dụng mà!”

Cô cảm thấy khinh thường cô ấy và xoay người lại để bỏ đi. Taeyeon lập tức chụp và níu lấy cô từ phía sau.

”Cậu thật sự phãi giúp tớ, Fany à!”

Tiffany luống cuống gắng sức để thoát khỏi sự bám víu của cô ấy.

”Đừng đụng vào tôi! Tôi không thễ làm gì được nữa đâu!”

’Xin cậu mà—“

Cô gái thấp hơn dùng cả hai tay cào đầu mình trong sự đau đớn khi bạn gái cô đi về hướng thang máy.

”Em yêu à! Đừng đi mà!”

Cô gắng sức gọi to lại chỉ để nghe được sự trách mắng cũa cô ấy một lần nữa.

“Là 500 ngàn USD đó đồ cặn bã!”

~~~

Tháng 4 ngày 5, năm 2004

Taeyeon đứng từ xa, mắt vẫn đang tìm kiếm người trong tấm hình mà đã được trao cho cô bởi người đàn bà lớn tuổi có tên là Lee Namjo. Bất thình lình, 1 cô gái xuất hiện. Cô ấy đang lái chiếc xe lăn về phía đám trẻ mồ côi.

Vậy đây là người mà mình cần phải cưới? Taeyeon hít 1 hơi sâu trước khi đến gần “mục tiêu”.

”Chào!”

Yoona dừng việc đang làm lại và nhìn lên khi cô nghe thấy lời chào. Cô cắn môi bối rối khi người mà cô không quen biết đang cười rạng rỡ với cô.

”Chào…cậu là…”

”Kim Taeyeon. Mình là người được giao cho sửa chữa nơi này. Cậu tên gì?

”Im..Im Yoona. Cậu…có muốn gặp Park sunbae không?”

”Có chứ, cậu có thễ dẫn mình đến chỗ bà ấy không?”

Yoona gật đầu và bảo người con gái kia đi theo mình.

”Đợi đã Yoona!”

Cô quay đầu lại và nhận ra rằng mặt Taeyeon đang rất gần với cô. Cô duy trì hơi thở khi thấy con người với điệu bộ thanh thản đang đi về phía mình.

”Cậu có cái gì trên tóc nè.”

Taeyeon nói và phủi cái gì đó trên đầu Yoona ra. Yoona trở nên bối rối trước hành động quan tâm mà cô lần đầu tiên được thể nghiệm.

”Cảm…ơn.”

Taeyeon nhún vai và nhe răng cười. Khuôn mặt “thân thiện” của cô hoàn toàn trái ngược với những điều cô đang nghĩ trong đầu. Ý nghĩ sẽ phải nằm chung 1 giường với cô gái tàn tật này đã khiến cô phát ói. Nhưng dù sao như vậy cũng đỡ hơn là bị băm ra từng mảnh bởi đám vây lại nặng. Ít nhất cô vừa kiếm được một món tiền ngọt ngào.

~~~

Tháng 3 ngày 15 – 2:00 chiều

”Họ kết hôn từ một 1 năm trước, và đó là lúc mà Yoona bắt đầu gặp ác mộng.”

Park MinYoung ngừng lại và lâu khô nước mắt với tấm khăn giấy. Bà được nhắc nhở phải nói tiếp khi thấy ánh nhìn chăm chăm của Jessica.

"Nếu cô đang tò mò muốn biết mẹ của con bé ở đâu thì thật là bà ta đã qua đời cách đây 1 năm vì bệnh ung thư gan. Vì hợp đồng của bà ta và Kim Taeyeon chỉ là bằng miệng nên dĩ nhiên nó đã tự động trở nên vô hiệu khi bà ta chết."

Jessica gật đầu thông hiểu.

"Hèn gì thái độ của cô ta (Taeyeon) đối với Yoona lại thay đổi 1 cách đột ngột."

Người đàn bà lớn tuổi hơn cảm thấy sự tự trách tràn ngập lòng mình. Cho đến giờ phút này bà cũng ko chắc rằng quyết định của mình là đúng hay sai khi cứ chiều theo những yêu cầu của bạn mình. Bà đúng là có nghĩ cho lợi ích của Yoona, nhưng nó lại hóa ra làm cho con bé càng đau khổ hơn nhiều.

”Một điều nữa mà tôi muốn hỏi bà..”

Bà nhướng mầy lên và ra hiệu cho Jessica cứ hỏi tiếp. Vị bác sĩ chà mũi của mình trong lo lắng. Đây là câu hỏi mà cô muốn được giải đáp nhất.

”Chuyện gì đã xảy ra với…chân của Yoona?”

Park Min Young thở dài trong sự mất can đãm khi bà nghĩ lại việc đó.

"Sau khi mẹ của con bé rời khỏi, Yoona đã lén trốn ra nhiều lần để tìm. Có 1 lần nó bị tai nạn."

~~~

Tháng hai ngày 28, năm 1994

Sau khi biết được từ bạn mình là Yoona đã bị đụng xe, Lee Nam Joo liền chạy đến bệnh viện.

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào?"

"May mắn là cô bé được đưa vào kịp lúc. Nghỉ ngơi cho đủ thì bé sẽ chóng hồi phục. Nhưng phần thân thể dưới của bé đã bị tổn thương vì sự va chạm này."

Hai người đàn bà nhìn nhau trước khi hỏi bác sĩ cho sự xác minh.

"Vậy nghĩa là sao?"

"Tạm thời thì bé sẽ ko đi được."

~~~

Tháng 3 ngày 15 – 2:20 chiều

"Sau khi thấy con gái của cô ta bị thương vì mình, Namjoo quyết định ở lại cho đến khi con hồi phục."

Jessica chau mày. Có gì đó quấy rầy cô.

"Bà nói rằng bác sĩ đã bảo sự tàn tật của Yoona chỉ là tạm thời thôi mà. Thế thì tại sao..."

"Tôi cũng ko hiểu. Yoona rất vui khi có mẹ ở với mình, nên con bé đã hồi phục rất nhanh. Ngay cả bác sĩ cũng đoán con bé sẽ sớm có thể đi lại được."

”Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

Park MinYoung bụm môi lại. Thật thì bào cũng ko rõ.

"NamJoo thấy yên tâm khi nghe được điều đó nên cô ta đã rời khỏi và sang Út với người chồng mới. Nhưng như cô đã biết rồi đấy, hóa ra là Yoona đã bị tàn tật cho đến giờ."

~~~

Tháng 3 ngày 15 – 4:00 chiều

Sau khi chào biệt với Park MinYoung, họ rời khỏi Cô Nhi Viện. Jessica tỏ ra im lặng trong suốt chuyến về.

”Cậu đang nghĩ gì thế ?”

Cô xoay sự chú ‎ qua hướng chỗ hành khách và thấy bộ dạng lo lắng của Yoona. Cô khẽ lắc đầu.

”Không có gì.”

”Không có gì ư? Nhưng trán cậu đang nhăn lên rất dữ tợn kìa.”

Cô cố làm dịu đi sự căng thăng trên trán ra khi nghe Yoona trêu. Cô quyết định đổi vị trí họ bằng cách hỏi ngược lại.

”Vậy bây giờ cậu đang nghĩ gì?”

”Không có gì.”

”Không có gì? Nhưng nãy giờ cậu cứ ngồi cứ hoài."

Người con gái trẻ tuổi hơn liền bị giựt mình trước sự quan sát đó. Cô khẽ vuốt tóc và cười 1 cách bẻn lẻn.

”Cậu sẽ ko cười nếu mình nói cho cậu biết mình đang nghĩ gì chứ?”

"Tại sao mình phải cười?"

Yoona nhìn ra cửa sổ để che đậy gương mặt đỏ ửng của mình và thú nhận.

"Mình đang nghĩ...ko biết đám cưới của chúng ta sẽ diễn ra khi nào và ở đâu."

Ko thấy sự phản ứng tức thì nên cô quay lại hướng Jessica và hỏi 1 cách ngại ngùng.

”Điều đó ngu ngốc lắm phải không?”

Nét mặt ko đọc được của người con gái lớn tuổi hơn khiến cô lo lắng.

"Sorry Jessica, mình ko có ‎y' gây áp lực cho cậu."

Jessica nhìn cô 1 hồi rồi môi cô ta bắt đầu nỡ lên 1 nụ cười bí ẩn.

”Yoona, để tớ dẫn cậu tới 1 nơi này..”

~~~

Chẵng mấy chốc họ đã đến nơi--là 1 tiệm áo cưới. Sau khi họ vào bên trong, Yoona nhìn xung quanh và thấy tim mình đập lên ko kiềm được trước những cái áo cưới. Cô hồi hộp quay qua Jessica và hỏi với giọng nhỏ xíu.

”Tại sao chúng ta lại ở đây?”

”Thử đoán đi.”

Jessica trêu với một nụ cười nữa bên, và Yoona chỉ có thể nhìn xuống đất e thẹn vì l‎y' do quá hiễn nhiên. Jessica cười người vị hôn thê đang bối rối của mình trước khi bước qua 1 hình nộm người mẫu và đề nghị.

"Thử cái này nhé?"

~~~

Khi cánh cửa phòng thay đồ mở thì Yoona liền bước ra trông bộ dạng đẹp như một thiên thần. Cô cười rạng rỡ và tiến lại người con gái đang ngồi ở phòng đợi người.

”Jessica?”

Jessica ngước lên khỏi tờ báo và hướng mắt về giọng nói vừa rồi. Hơi thở cô liền biến mất trước hình ảnh của Yoona trong chiếc áo cưới sang trọng mà dường như được làm chỉ cho cô ấy.

”Trông mình….như thế nào?”

Yoona hỏi 1 cách ngập ngừng mặc dù biểu hiện bị mê mệt của Jessica đã quá rõ rệt. Jessica đứng dậy khỏi ghế và khuỵu xuống trước Yoona.

”Rất xinh đẹp.”

Lời khen chân thành ngày làm Yoona rất vui, và cô thật ko thể che dấu được nụ cười mình. Jessica đưa tay ra và sờ bờ má của người con gái đang đỏ ửng. Cô nâng cằm của Yoona lên và nói tiếp với sự nhiệt thành.

"Yoona, đối với mình thì lúc nào cậu cũng đẹp--ngay cả khi cậu khóc. Nhưng mình thà thấy cậu cười hoài như thế này hơn."

Trước khi Yoona kịp phản ứng thì Jessica đã lấy điện thoại ra và chụp khoảnh khắt này lại. Jessica cười đắt thắng trước sự ngạc nhiên của người con gái kia và tuyên bố.

"Tấm hình này quá qu‎y' giá. Mình sẽ in nó ra và giữ lại vĩnh viễn.

Yoona giữ im lặng trong khi Jessica vẫn đang chiêm ngưỡng tấm ảnh mới vừa chụp.

”Jessica.”

Jessica quay đầu khỏi chiếc điện thoại khi cô gái trẻ tuổi hơn kêu tên mình. Cô nhướng mắt ra hiệu cho cô ấy nói tiếp. Yoona lăn bánh xe lại gần và nắm lấy khuỷu tay cô với hai bàn tay. Hai bàn tay của cô ấy thật lạnh và ướt.

"Mình chỉ có thể cười như thế này khi có cậu ở bên cạnh."

Yoona nó 1 cánh âm thầm trong khi nhìn thẳng vào mắt của Jessica 1 cách nài khẩn.

”Vậy nên..xin đừng bỏ rơi mình.”

Dù giọng của cô thật khẩn thiết, những gì Yoona nói chắc chắn ko chỉ là 1 lời đề nghị.

~~~

Tháng 3 ngày 15-10:30 tối

Mặc dù Yoona đã kiệt sức sau 1 ngày dài, nhưng bây giờ cô đang rất mãn nguyện khi được nằm cạnh Jessica.

Yoona đã lớn lên trong trại mồ côi. Đó là nơi mà tất cã những hồi ức đau khỗ cũa cô được giấu kín trong tim . Không bao giờ Yoona lại muốn nhớ đến những ký ức đó 1 lần nào nữa. Tuy nhiên, sau khi gặp được Jessica, cô đã không còn sợ nhớ lại quá khứ đau đớn cũa mình nữa, vì điều đó chỉ làm cho cô nhận thức được rằng mình đang rất may mắn…

Jessica đã mang lại hy vọng cho cuộc sống của cô bằng cách cho cô thấy thế giới này từ một phạm vi hoàn toàn mới. Cô ấy là lý do duy nhất khiến cho Yoona tin rằng kết thúc có hậu sẽ có thể thành hiện thực.

Yoona mỉm cười ngắm nhìn người con gái mà cô yêu mến đang nằm ngủ ngon lành sát bên cô. Cô nhích lại gần và đưa cả 2 cánh tay cô vòng qua eo cô ấy, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy đang đối diện mặt mình. Cách mà nhịp tim họ đập cùng điệu với nhau cho Yoona biết được rằng cô cần cô ấy.Cô yêu cô ấy quá sức tưỡng tượng nên không thể để cô ấy đi đâu. Cô cần phải giữ cô ấy, bằng mọi cách.

Đó là lý do tại sao bất cứ ai cũng muốn mang Jessica rời xa cô….

…thì người đó cần phải chịu hậu quả.

~~~

Ngày 12 tháng 3 – 11:55 tối

Yoona kích động mở mắt vì tiếng chuông điện thoại kêu ko dừng. Cô dụi mắt, tay sờ soạng đễ lấy điện thoại.

”Chào?”

”Im Yoona, là tôi đây”

Cô rùng mình khi nhận ra giọng nói đó.

”Yuri?”

”Jessica có đang ở cùng cô không?”

Jessica đang ngủ trong phòng bên cạnh.

”Không, cô ấy đang ngủ. Cô muốn gì, Yuri?

”Tôi muốn nói chuyện với cô.”

Cô bực tức thở dài. Cô chỉ không hiểu tại sao Yuri vẫn luôn phiền cô.

“Tôi xin cô, Yuri~~”

“Cô không muốn lấy lại đoạn băng sao?”

”Đoạn băng nào?”

”Cô thật sự nghĩ rằng đoạn băng đó đã không còn nữa ư?”

Cô nhăn mặt. Và đang rất khó hiểu. Yuri đang nói đến đoạn video nào vậy ?.

”Chỉ là tôi vừa tìm thấy em gái tôi có lưu lại bản sao cũa đoạn băng đó trước khi nó chết.”

”Tôi không biết gì về đoạn băng mà cô đang nói tới.”

”Gặp tôi tại núi Sheido lúc 3 giờ sáng thì cô sẽ biết.”

…Yoona.

1 giọng nói vang vọng lên từ phía nào. Cô ngước mắt lên và nhìn phản ảnh của mình trong tấm gương lớn--1 đôi mắt lạnh lùng đang nhìn lại cô.

…Đưa điện thoại qua cho tôi.

”Được rồi, tôi sẽ tới gặp cô.”

Sau khi cúp máy, mắt Yoona mở to ra vì lo lắng. Không! Đó không phải cô người đã đồng ý đi gặp Yuri.

”Cô là ai thế ?”

Cái "phản ảnh" trả lời cô.

…Cô không biết tôi, đúng chứ Yoona?

...Um, đúng thế! Cô không biết.

…Vì tôi luôn xuất hiện khi cô không có mặt.

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 2:35 sáng

”Tôi sẽ đợi cô ở đây đến 3:15. Dù cho cô có đến hay không.”

Cuộc gọi kết thúc.

“Sao cô lại đổi địa điểm?”

…Tôi sẽ kết liễu cô ta.

Yoona nuốt mạnh và thấy toàn thân của mình toát mồ hôi. Cô thật hoãng sợ và bối rối--ko biết chuyện gì đang xãy ra.

”Cô định làm gì cô ấy thế ?”

…Tôi sẽ làm bất cứ điều gì đối với ai muốn hại cô ---Kim Taeyeon, Tiffany Hwang, và Choi Soo Young. Tôi sẽ cho cô ta xuống địa ngục với họ.

”Cô….giết tất cả họ sao?”

…Tôi giết họ để bảo vệ cô.

Nước mắt chảy dài hai má Yoona khi cô vò đầu 1 cách kịch liệt.

”Không, không! Sao cô lại làm thế ?”

Cô nhìn tấm gương trong sự kinh hoàng khi hình dáng phản ảnh trong đó đứng lên và tiến lại cô. Cô nuốt mạnh và đưa bàn tay run run của mình ra để cảm nhận cái mặt lạnh ngắt của tâm gương. "Phản ảnh" đó nhếch môi cười với cô--1 nụ cười tàn nhẫn mà có thể làm bất cứ ai rợn tới xương sống.

…Bởi vì cô cần được bảo vệ, Yoona à.

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 2:45 sáng

Yuri nghe tiếng chuông điện thoại reo lên từ phía của Hyoyeon, và cô chợt bị đưa vào chế độ chờ đợi. Cô đợi, những ngón tay nhịp lên bánh điều khiển xe 1 cách thiếu kiên nhẫn, cứ cách vài giây thì mắt lại hướng về chiếc đồng hồ.

Nhanh lên Hyoyeon à, mình ko có nhiều thời gian đâu!

*Bíp bíp*

Cô mở mắt và hướng về màn hình.

<Yuri, mình có chuyện khẩn cấp phải làm bây giờ nên mình không thể đến được.>

<Cậu cũng không nên hành động 1 , làm ơn nhé! Chúng ta vẫn có thể có cơ hội khác.

<Mình phải đi đây!>

”Cái gì….”

Yuri chau mày trước những tin nhắn đó, và chúng khiến cô tức giận lên. Ko phải lúc này chứ! Tại sao Hyoyeon có thể bỏ cô trong lúc này? Đây có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất để có thể khiến Im Yoona hiện rõ nguyên hình!

Người con gái này lại có thể thoát nữa! Yuri gào lên và vùi mặt vào bánh điều khiển xe trong sự bất mãn. Ngực cô thấp thỏm với từng hơi thở.

Ko, cô ko thể để cơ hội này vụt mất!

~~~

Tháng 3 ngày 13 – 3:15 sáng

Bỏ mặt sự cảnh cáo của Hyoyeon, Yuri đã đến ngay điểm hẹn. Cô đẩy cánh cửa ra và thận trọng nhìn hoàng cảnh xung quanh trước khi bước vào.

”Cuối cùng cô đã đến.”

Cô khẽ giựt mình, nhưng liền vội quay mình qua sau khi nghe giọng nói đó. Im Yoona. Cô thấy người con gái tật nguyền này vẫn đang ngồi trên chiếc xe lăn như thường lệ. Yoona cẩn thận đóng cách cửa sau lưng mình lại trước khi lăn tới phía của Yuri.

”Yuri, cô muốn gì?”

”Thôi giả vờ là cô không biết ý định của tôi đi!”

Yoona chau mắt lại, tỏ ra bối rối 1 chốc. Khi cô bắt đầu hiểu, cô liền thở ra 1 cách bực nhọc.

”Yuri, sao cô ngoan cố thế? Tôi xin cô hãy để Jessica yên được không? Chẵng bao lâu nữa chúng tôi đã kết hôn rồi.

Gân Yuri như muốn nỗ ra khi cô nắm chặt đôi tay lại trong cơn giận; dường như Yoona đã nhấn trúng tử nguyệt của cô.

”Không có chuyện tôi sẽ đứng đó và nhìn cô ấy kết hôn với 1 kẻ sát nhân tàn bạo như cô đâu!”

”Tôi không hiểu tại sao cô lại buộc tội tôi mà khi mà cô chẵng có lấy 1 chứng cứ.

Yoona hét lên trong sự thất vọng khi cô tiến tới trên chiếc xe lăn.

”Yuri à, tôi xin cô--ahhh!”

Hành động vội vã đã khiến cô ngã xuống đất. Thấy Yoona đang khó nhọc để vực dậy lại chỗ ngồi cũ, Yuri nghiến răng trong sự khinh bỉ. Cô tiến lại gần người con gái đang ở dưới đất và nhìn xuống.

”Tôi kinh ngạc về sự diễn xuất của cô đó, Im Yoona. Đó là cách mà cô…..”

Giọng của cô chợt tắt khi Yoona chậm chậm nhìn lên. Ánh mắt của cô ta thật khác hẳn--những sự yếu đuối và tuyệt vọng trong chúng đã biến mất. Giờ chúng đã trở lên lạnh lùng 1 cách kỳ lại--lạnh đến băng giá!

”Đưa tôi đoạn băng.”

Cô yêu cầu bằng giọng vô cảm. Thấy Yuri ko nhút nhích gì, cô lập lại.

”Mau!”

Khi hồi phục từ cú sốc, Yuri chỉ ra đều rõ rệt.

"Cô đã lột mặt nạ rồi!"

Bỏ mặt sự phát hiện của người con gái đó, Yoona phóng tới, cố giựt chiếc điện thoại từ tay cô ta. Người con gái lớn tuổi hơn cố phản kháng nhưng thật là vô dụng vì đối thủ của cô thật mạnh 1 cách bất ngờ. Chưa tới 1 phút, Yoona đã nắm lấy được tay của Yuri bằng 1 tay trong khi tay kia cô chiếm lấy vật mà mình đang mong đợi.

"Đưa lại tôi!"

Yoona dễ dàng né được sự tấn công của Yuri, và quay qua để đạp mạnh vào bụng của cô ta, khiến cô ta té xà xuống sàn. Cô cười khảy khi thấy Yuri lăn lóc trong cơn đau, tay ôm bụng mình. Rồi cô hướng mắt tới chiếc điện thoại, hăm hở muốn xóa bỏ bằng chứng. Tuy nhiên Yoona chau mày khi điều đầu tiên cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại là máy thau âm đang chạỵ

"Cô đánh lừa tôi?"

Cô trừng mắt xuống nhìn Yuri 1 cách giận dữ khi cô đã hiểu ý đồ của cô ta. Ko có bất kỳ bản sau nào của video đó! Yuri chỉ muốn dụ cô để nói ra tội trạng của mình.

Biết hoàng cảnh của cô đã trở nên nguy hiểm, Yuri liền hấp tấp chạy tới lối ra.

”Muốn chạy trốn à?”

Yoona hỏi 1 cách rõ rệt trước khi rượt theo người con gái đang bỏ chạy. Thật ngạc nhiên vì Yoona chạy bằng chân thật nhanh 1 cách ghê ghớm. Cô chụp được khuỷu chân của Yuri và kéo 1 cách nhẹ nhàng để làm người bị cô bắt giam té bệch xuống đất. Rồi cô tiến gần Yuri và quỳ xuống kế bên cô ta.

Yuri co rúm lại 1 cách khó chịu khi Yoona túm lấy tóc cô, dùng nó như 1 cái neo để kéo đầu cô lên.

”Cô có thể rời khỏi nơi này..."

Cô nghe Yoona nói với giọng đầy đe dọa trước khi thả tóc của cô ra 1 cách đột ngột, khiến cằm của cô bị đập vào cái nền nhà vừa cứng, vừa lạnh. Sau đó Yoona chợt đứng dậy và bước xa khỏi cô.

Yuri nhăn nhó trong sự khó chịu và vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi cô nghe có tiếng sắt nặng nề đang được kéo trên mặt xi-măn. Cô vội vã chống cùi chỏ để có thể ngồi thẳng dậy. Khi vừa quay mặt lại về hướng đối diện thì cô đã có thể thấy Yoona đang tiến lại gần, kéo theo 1 lưỡi rều thật dài và nhọn.

Yoona nhìn xuống và tuyên bố 1 cách ko đùa cợt.

”...chỉ là không phải khi còn sống.”

Yuri mở to mắt ra trong kinh hoàng khi người con gái kia giơ cây rều lên và chặc nó xuống. Cô kêu lên trong sự đau đớn ko sao tả xiết khi bao tử của cô bị búa thật sâu bởi lưỡi rều sắt bén kia, chẽ thịt ra, và khiến 1 lượng máu khổng lồ tuôn ra từ vết thương bị nứt đó.

Yuri thở 1 cách khó nhọc. Ngay cả khi thở nó cũng đau 1 cách dã man. Khi cô ôm chặt bụng lại, cô có thể cảm nhận được từng tĩnh mạch của mình đang thoi thốp gần như phát sốt lên.

”Không ai có thể mang Jessica rời xa tôi.”

Yuri cố suy nghĩ ra lời nói trong khi nhìn lên kẻ "săn mòi" qua ánh nhìn đang mờ dần của mình. Cô muốn phải kháng, hoặc ít nhất nói 1 cái gì đó, nhưng đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, cứ như cơn đau hiện giờ của mình đã xóa đi tất cả. Đến phút này cô mới nhận thức rằng mình ngốc đến chừng nào.

Từ lúc cô bước chân vào nơi này, số mạnh của Yuri đã được quyết định.

~~~

Tháng 3 ngày 15 – 11:10 tối

Yoona nhắm quoặn đôi mắt để bỏ đi những hình ảnh tàn bạo đó. Tiếng rên kêu thê thãm của Yuri ...gương mặt méo mó của cô ta ...thân hình đẫm máu. Tất cả những thứ đó đang được hiện lại rõ rệt trước cô.

…Cô không làm gì sai, Yoona à. Và tôi cũng không làm gì sai hết.

…Tôi chỉ bảo vệ cô mà thôi.

Cô xiếc chặc vòng tay lại và ép người sát lại với Jessica trong khi nghe giọng nói của "người hộ vệ" của mình--nó qua vang dội. Ko cần biết cô có cố gắng thế nào để tránh né thì tiếng nói rầm rộ đó vẫn ép buộc phải cô nhận thức 1 sự thật ko chối cãi được.

…Yoona, tôi chính là cô.

Yoona nhắm ghì mắt lại để đè nén dòng nước mắt đang tuôn chảy của mình. Khi giọng nói đó đã được tắt liệm, cô từ từ mở mắt ra.

Người con gái đối diện với cô vẫn đang bất động. Cô gạt bỏ nước mắt để mắt có thể nhìn rõ hơn, cho cô có thể hấp thụ được hết từng đường nét trên gương mặt của người con gái mà cô yêu.

”Mình không xứng đáng với cậu, Jessica.”

Cô thì thầm với giọng run run trong khi đưa tay ra để thảo phác gương mặt của Jessica, cố nhớ lấy nó.

“Nhưng mình yêu cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro