05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Bùi Xuân Trường đứng im trên sân khấu, cái cảm giác vừa vui vừa buồn đang bao phủ lấy anh. 

Chỉ mới vài phút trước thôi, anh từ người ở đội Bray đã thành thành viên của đội Bigdaddy, Trường không cảm thấy buồn vì điều đó, anh còn cảm thấy rất vui vì còn cơ hội đi tiếp nữa kìa. Nhưng bên trong anh lại có chút gì đó hụt hẫng tới khó tả, có lẽ là do anh sẽ phải chuyển sang một chỗ khác và chẳng còn được ở chung phòng với Chương nữa. 

Trường cầm lấy chiếc nón vàng, anh mím môi và cùng Thanh Long đi xuống khỏi sân khấu. Khi xuống tới hàng ghế mà mọi người trong team đang ngồi, trong đó có cả Chương, anh ngay lập tức cố gắng lấy lại tâm trạng vui vẻ, hồ hởi mà mình thường có. Mọi người thì ai nấy đều tiếc nuối vì anh phải rời đi, nhưng họ cũng vui vì anh có thể tiếp tục vào vòng trong, chỉ là không còn chung team thôi. 

"Em buồn quá" Đức Duy khoác vai anh và nói. 

"Chắc tụi này sẽ nhớ anh lắm ó" Đức Trí lên tiếng, nhưng mắt không nhìn thẳng vào Xuân Trường mà cứ lia lia sang chỗ Vũ Ngọc Chương. 

Mọi người cũng hiểu ý, gật đầu lia lịa. 

Vũ Ngọc Chương nãy giờ ngồi yên một chỗ, gã gần như đang tự tách mình ra một thế giới riêng. Gã có mừng cho anh không? Có chứ, rất mừng là đằng khác, mừng vì anh có thể tiếp tục thực hiện ước mơ, đam mê của mình, mừng vì còn có thể thấy người thương tỏa sáng trên sân khấu, nhìn thấy người ấy được làm chính mình. Nhưng nếu vậy thì là gã không buồn sao? Có, buồn chứ, ai lại không buồn khi phải rời xa người mình thương, ai lại không buồn khi thiếu vắng người ấy vào mỗi sáng thức dậy? Nhưng biết sao giờ...

"Bạn sao vậy?" 

Tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang bên tai, Ngọc Chương vội ngẩng đầu lên nhìn. Xuân Trường đang đứng trước mặt gã, mắt anh nhìn vào khuôn mặt gã. Gã vội mỉm cười, nhưng đôi mắt lại chẳng có chút ý cười nào cả. 

"Bạn ngồi đây." 

Gã vỗ vỗ lòng bàn tay xuống cái chỗ trống bên cạnh, anh nhanh nhẹn ngồi xuống, đôi mắt sau cặp kính kia vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gã trai kia. Anh muốn gã trả lời câu hỏi của mình. 

"Bạn nhìn tôi làm gì, đẹp trai lắm à?" 

Xuân Trường hơi giật mình, anh chợt nhận ra bản thân nãy giờ đã nhìn gã lộ liễu tới mức nào. Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn khi thấy nụ cười đang nở trên môi của Ngọc Chương. Vũ Ngọc Chương thật sự rất đẹp trai, đó là điều mà Xuân Trường chẳng tài nào phủ nhận kể từ khi anh xác định được rõ cảm xúc của chính bản thân mình. 

"Ừ, đẹp lắm"

"Bạn đẹp hơn" 

Hai đôi mắt đắm đuối nhìn nhau, Xuân Trường bây giờ chỉ muốn thời gian ngừng trôi lại, để khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Để anh có thể nhìn thẳng vào trong đôi mắt của người mình thương một cách công khai như vầy mà chẳng sợ ai dị nghị, chẳng sợ người ấy sẽ để ý trong lòng. Nhưng anh nào biết, chính Vũ Ngọc Chương cũng như anh, cũng vô cùng vô cùng ham muốn được chìm đắm trong ánh mắt của Xuân Trường. 

Trong khi hai con người ấy đang ngồi nhìn nhau đắm đuối, thì mọi người xung quanh lại đang âm thầm đánh giá. Hoàng Đức Duy cùng anh em trong team Bray và vài người trong team khác tụ lại một chỗ, bắt đầu một chủ đề rất ư là thú vị. 

"Em nghĩ anh Trường với anh Chương đang yêu nhau" 

Hoàng Đức Duy cố gắng nói một cách vừa đủ sao cho cả đám nghe thấy nhưng cũng không để hai người kia nghe thấy. Vì đám người này đứng ngay trước mặt chính chủ. 

"Nghĩ cái đéo gì nữa, nhìn chúng nó mà xem." 

Huỳnh Công Hiếu chỉ vào hai người đang hồn nhiên nói chuyện với nhau. 

"Nhìn cái cách chúng nó nhìn nhau mà xem, đắm đuối vãi cả l" 

.

.

.

Tối hôm đó là tối cuối cùng hai đứa ngủ cùng nhau ở nhà chung. Hôm đó mọi người tụ tập lại và nhậu một bữa tại nhà chung, chủ yếu là để tạm biệt Trường trước khi anh về nhà mới. Xuân Trường và Ngọc Chương hôm đó cứ kè kè bên nhau. Anh cảm thấy luyến tiếc dù biết rất rõ rằng cả hai chẳng phải là không còn gặp nhau nữa. Nhưng có lẽ, anh sẽ rất nhớ những đêm anh và gã nằm trên giường và cùng nhau say giấc. 

Cả hai cùng nhau ngồi trên ghế sofa, gã thì ngồi chăm chú xem tivi, còn anh thì lướt điện thoại. Tuy vậy nhưng cả hai vẫn luôn để ý tới nhau, gã thi thoảng sẽ hơi liếc mắt sang nhìn anh, còn anh thì lâu lâu sẽ hỏi gã gì đó. Chưa bao giờ cả hai lại tự nhột mình trong sự im lặng như thế, giống như sợ rằng nếu bản thân nhiều chuyện một chút, để cảm xúc đi xa một chút thì sẽ chẳng thể kìm được cảm xúc mà bộc bạch hết tất cả. 

"Đồ ăn về rồi mọi người, ra ăn đi" 

Huỳnh Công Hiếu nói vọng vào từ ngoài cửa chính, làm mọi người nháo nhào hết lên vì vui mừng, nói thật thì mọi người đã đói lắm rồi. 

Nhưng khoan đã, trước khi nhập tiệc, mọi người vẫn không quên diễn tiểu phẩm "tiễn người đi về nhà mới". Mọi người trong team Bray đứng trước cửa, xếp ngay ngắn thành hai hàng. Ai ai trông cũng buồn rười rượi mà vẫy tay tạm biệt Bùi Xuân Trường đang kéo cái vali to tổ chảng của mình, và đương nhiên là trong vali chưa có cái gì bỏ vào. Vũ Ngọc Chương luyến tiếc đưa tay muốn túm anh lại, tuy biết đây chỉ là diễn nhưng trong lòng gã vẫn cảm thấy buồn kinh khủng. 

Trường đặt cái vali của mình lên yên con xe đạp chiến của Minh Long sau đó cùng anh ấy đi trên xe lao thẳng ra ngoài đường, tí nữa thì ngã cả hai đứa. Đi được một đoạn khá ngắn, cả hai đứa quay xe để về nhà chung mà nhập tiệc. Xuân Trường cười tươi bước lại vào trong nhà rồi để cái vali sang một góc, Ngọc Chương nhanh nhanh chóng chóng chạy tới bên cạnh anh. 

"Mai bạn sang bên đấy luôn à?" 

Gã hỏi trong khi đang khui nắp chai bia ra. 

"Ừ, tầm chiều mai tôi qua đó..." 

Anh đẩy cái cốc đã bỏ mấy viên đá vào trong qua chỗ gã, chờ gã rót đầy bia vào. 

"Chắc tôi nhớ bạn lắm đấy" 

Anh lại nói. Gã im lặng một chút, chăm chú vào việc rót bia vào trong chiếc cốc mà anh mới đẩy sang. Cố gắng chú ý để bia không tràn ra khỏi cốc. Trong tâm trí gã lại hơi rung rinh khi anh nói sẽ nhớ gã, Ngọc Chương cảm thấy trái tim mình rạo rực không biết bản thân liệu có nên trả lời anh không. 

"Tôi cũng vậy, cũng sẽ nhớ bạn" 

Gã vẫn quyết định nói ra. 

"Nhưng bạn đừng lo, thi thoảng tôi sẽ qua chơi với bạn mà" 

"Ừm" 

Xuân Trường cầm cốc bia trên tay và nhanh chóng uống nhanh một ngụm để nó không tràn ra nếu anh hơi nghiêng tay. Trong đầu anh có vô vàn nhưng suy nghĩ khó tả vô cùng, nhưng thứ anh để tâm nhất lúc này có lẽ là việc gã cũng nhớ anh. 

5______

02/10/2023

ahihi=)

Nay iu đời nên xàm xíu=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro