chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoriichi đang đi ngang qua bờ sông bất ngờ cậu thấy một cái xác trôi giữa sông có vẻ là nữ, không nghĩ nhiều cậu vớt cái xác ấy lên,có vẻ còn sống
Rimuru pov
"Hưm..ưm"mi cậu khẽ rung động...chậm hé mắt...
Rimuru ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt,cậu đang nằm dưới gốc cây to,âm thành ríu rít trên đầu,từng tia sáng êm dịu xuyên qua kẽ lá,rơi vào lòng bàn tay cậu...
"Đây...là đâu"
Rimuru khó khăn thốt ra một câu nói,đã quá lâu cậu không mở miệng ra rồi,giọng nói yếu ớt trở nên khản đặc.
Trong đầu rimuru trống rỗng,cơn đau ập đến như búa đập,trong lòng dâng lên một nỗi hụt hẫng không rõ.
"Tỉnh rồi à"
Rimuru giật mình ngẩng đầu lên muốn tìm giọng nói đó...
"Ai...đang nói"
"Tôi ở đây"
Giọng nói phát ra trên đầu cậu,vô thức ngẩng đầu lên,nhưng vì ánh sáng ập đến,đôi mắt lâu ngày chìm trong bóng tối bị ánh sáng chiếu vào...đau sót không tả được.rimuru nhắm chặt mắt lại theo phản xạ,vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay.
Người đó thấy cậu không ổn,tiến tới chậm rãi ngồi xuống mặt cậu,giọng nói ấm áp:
"Tôi ở đây"
Nhìn thấy rimuru nhắm chặt mắt,người kia thở dài rồi chậm rãi kéo tay cậu ra.
"Không sao có Tôi ở đây."
Rimuru cũng ngập ngừng bỏ tay ra,nhưng đôi mắt vẫn cứ nhắm chặt lại.người đó cũng hết cách,đành mặc kệ cậu,nhẹ giọng hỏi:
"Cậu là ai?"
Rimuru ngơ ngác cố lục lọi kí ức,cậu chỉ nhớ tên của mình,còn lại cậu không nhớ,tìm kiếm trong vô vọng,cảm giác trống rỗng càng sâu sắc,thanh âm run rẩy khản đặc:
"Ri...rimuru"
Người đó hỏi thêm:
"Cậu đến từ đâu?"
Rimuru ấp úng trả lời:
"Không...không nhớ"
Người đó hơi ngẩn ra, nhíu mày hỏi câu:
" sao lại không biết,lúc tôi nhặt cậu dưới sông tôi đã kiểm tra, cậu không hề bị thương!"
Rimuru bàng hoàng, đầu lại đầu đớn.
Rimuru đầu cậu không còn kí ức về bạn bè,người thân của cậu,vụ va trạm hố đen đó đã lấy đi kí ức của cậu,nhưng vẫn nhớ tên của mình.
Lòng rimuru đau đến quặn thắt không rõ,cậu biết mình đã quên những thứ vô cùng quan trọng...nhưng lại không thể nhớ nổi.
Nhìn thấy người trước mặt ngơ ngẩn rồi chuyển sang hụt hẫng đến tuyệt vọng,yoriichi cũng không hỏi nữa,anh nhẹ nhàng đỡ cậu dậy,cậu vẫn nhắm chặt mắt.
"Vẫn không muốn mở mắt ra à?"
Yoriichi nhìn cậu suy nghĩ một lúc,đành lấy khăn bên người xé thành dải dài,rồi băng lên mắt cho rimuru:
"Rồi thử mở mắt ra đi,sẽ không nhìn thấy ánh sáng...không cần sợ nữa"
Giọng nói của người trước mặt điểm tĩnh đến mức cậu vô thức làm theo,quả nhiên là không nhìn thấy ánh nữa.
Anh ta chậm rãi kéo cậu ra khỏi khu rừng,cả đoạn đường không ai nói tiếng nào.rimuru vẫn cố nhớ lại nhưng vô ích,còn làm cơn đau thêm dữ dội,người đang kéo cậu đi cảm nhận được điều đó,anh ta dừng lại rồi nói với rimuru:
"Không cần quá cố gắng,cứ thuận theo tự nhiên rồi sẽ nhớ lại thôi"
Rimuru gật gật đầu,mặc cho người kia kéo đi.
Đến một thị trấn nhỏ,người xung quanh cứ chỉ trỏ họ. Đi suốt cả buổi trưa,yoriichi hỏi cậu có đói hay không,rimuru lắc đầu,rồi anh ta cũng không hỏi gì nữa.
--------------------------------------------------------------------------‐
                    Hết
Chap này dài hơn rồi nhé. Mong các bạn ủng hộ. Cảm ơn vì đã đọc. Good bye!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rimuru