chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi suốt cả buổi trưa,yoriichi hỏi cậu có đói hay không,cậu lắc đầu rồi anh ta cũng không hỏi thêm nữa. Đi đến chiều tà anh lại hỏi cậu có đói không, cậu lắc đầu anh ta cũng không hỏi gì nữa.
Trăng lên
Hai người đốt đống lửa nhỏ ở ngoại trấn. Yoriichi  dựa người lên tảng đá,đưa mắt nhìn cậu hỏi:
"Có đói không?"
"..." rimuru lắc đầu.
"Vậy cậu không thấy lạnh à?"
"..." -lại lắc đầu
Rimuru cậu thực sự không cảm thấy lạnh cũng không thấy đói, ngay cả cảm thấy mệt mỏi cũng không.
Yoriichi nheo mắt nhìn cậu chằm chằm, rõ ràng đi gần một ngày trời, không đói cũng không lạnh,cậu ta không phải người bình thường...
Nhưng cậu ta không phải quỷ,nếu là quỷ thì tại sao cậu ta có thể đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Yoriichi nhìn xung quanh rồi nói với rimuru:
"Không còn ánh sáng nữa, có thể bỏ băng mắt ra"
Rimuru ngập ngừng rồi vẫn làm theo, vì người này chưa từng có ý định làm đau cậu, rimuru không biết sao mình lại cảm thấy thế.
Chậm rãi đưa tay gỡ nút thắt ra, băng mắt rơi xuống,cậu nhíu mày nâng mi lên,ánh sáng của nhóm lửa làm cậu khó chịu,nhưng rồi vẫn cố mở mắt ra.
Dưới ánh trăng bạc, đôi mắt vàng kim trong vắt như hồ thu,như có thể soi rõ bảo nhiêu xấu xa trên thế giới này, đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn thấy anh.
Trước mặt rimuru là người đàn ông với mái tóc dài,khuôn mặt góc cạnh như tranh vẽ, trên mặt có vết sẹo kì lạ,đeo đôi khuyên tai hanafuda hình mặt trời.
Rimuru hơi chớp mắt như muốn nhìn cho rõ người trước mặt.
Yoriichi bị nhìn đến gái người,anh nâng mắt đánh giá rimuru. Đôi mắt kim sắc không có bất kì dơ bẩn nào,hệt như mắt của trẻ con.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, rimuru lên tiếng trước:
" Cậu tên là gì?"
" yoriichi."anh đáp lại cậu một cách lạnh nhạt.
Hai người nhìn chằm chằm nhau như thế không ai nói tiếng nào nữa.
Tiếng củi cháy lách tách, yoriichi thở dài lên tiếng:
" đừng nhìn nữa, màu ngủ đi."
Rimuru nghe lời nhắm mắt lại, nhưng cậu không ngủ mà cố khơi lại kí ức cũ.
Cho đến tận trời sáng vẫn không có kết quả.
Ánh bình minh lóe lên, rimuru không thể quên được nhắm chặt mắt lại,lấy băng vải đeo lên.
Yoriichi cũng đã tỉnh, vừa mở mắt anh thấy cậu ngồi rúc vào trong góc.
Anh ngắm bình minh một lúc,rồi từ từ kéo cậu đi:
"Đi thôi, đến chỗ tìm người mất tích,có thể ở đó giúp cậu được."
Rimuru bộ dạng ngoan ngoãn đi theo. Yoriichi tự hỏi, nếu lừa bán cậu ta đi thì cậu ta đi theo luôn phải không.
Tuy nhiên đó là một sai lầm,rimuru không có trí nhớ tức bản năng không còn,cậu cảm nhận yoriichi không có ý xấu nên mới yên tâm đi cùng.
------------------------------------------------------------------------------         ---------------------------
               Hết
Chap này hơi ngắn phải không, chap sau dài hơn nha. Tôi có 7,5 văn thôi nên viết dở mấy bạn góp ý với. Mong các bạn ủng hộ. Cảm ơn vì đã đọc. Good bye!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rimuru