2; ăn mì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Xin ngài... xin ngài... đng mà... tôi không biết là... mi chuyn li nghiêm trng... như vy..."- NVP

-" Nói cũng không ra nói thì làm được cái thá gì ch? Đúng là vô dng, đáng chết." -Ran bắt đầu mất kiên nhẫn, gã dí sát đầu súng gần đầu tên kia hơn.

-" Mày phá hng bao nhiêu chuyn ca bn tao ri h có biết không?" - Rindou tiến lại gần, giọng nói cũng mang phần đáng sợ.

-" Tôi... tôi xin li hai ngài rt nhiu... xin hãy tha cho tôi, tôi còn có v con..."- NVP

Tên kia liên tục kêu than trong vô vọng, dù biết số phận của mình đã an bài tại đây, nhưng hắn ta vẫn cố gắng tự gieo cho mình hi vọng để có thể toàn mạng trở về.

-" Biết không làm được mà vn c làm sao? Mày biết vic mày làm đã khiến chúng tao mát trng vài trăm triu không h? Không nhng thế, chm vài phút thôi thì bn cm đã bt được bn tao ri đy thng ngu!" - Rindou

Rindou có lẽ không kiềm được sự tức giận của mình nữa mà dần tên vô dụng kia thêm một trận tơi tả. Mặt tên đó chắc không còn nhận ra được hình hài nữa rồi...

-" Nói nhanh, bn đàn em chó chết ca mày đang đâu?" - Ran khom người xuống, lấy đầu nòng súng mà hất hất cằm của tên kia mà tra hỏi.

-" Ti... ti nó đang ... ..."

Chưa nói được hết câu thì hắn ta ho sặc sụa không thể ngừng. Có lẽ vì những cơn đau nhói đang hành hạ hắn. Điều ấy càng khiến cho anh em Haitani mất kiên nhẫn hơn nữa.

-" Mày không nên đánh nó nhiu đến vy đy Rindou, tn thi gian ca chúng ta quá." - Ran than thở, tay nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền của mình.

-" Chc, ông thương hi thng này làm gì? Gp tôi đã bn b t đi nào!" - Rindou

-" Bn bây gi thì làm sao biết được ti kia đang đâu ch. Này ho xong chưa? Nói nhanh đi bn tao s th mày ra." - Ran dùng kế trấn an nạn nhân, thôi thúc hắn nói ra điều gã đang mong muốn.

-" Là tnh Yamanashi , chúng nó va mi đi sáng nay nên hai ngài s bt được chúng không lâu đâu !" - Nghe được thả, hắn ta vui mừng không thôi, vội nói hết tất cả.

-" Yamanashi à? Trn xa thế." - Rindou
-" , cm ơn ngươi nhé, vy ta ci tró cho ngươi v cùng v con ca mình có chu không?" - Ran

Nào ngờ khi nghe xong, hắn ta vui quá và đang định đứng lên thì "ĐOÀNG!". Một viên đạn xuyên thẳng vào đầu. Xác tên đó gục xuống, máu tươi chảy lên láng khắp mặt sàn.

-" Ta đoán rng v con ngươi cũng  ch cn đa tht bi như ngươi đâu. Cho v ngươi cưới tên khác s tt hơn đy." - Ran chầm chậm nói, như một lời mỉa mai cho cái xác trước mặt mình.

-" Nhanh lên ông anh, không còn nhiu thi gian đâu." - Rindou càu nhàu.

-" Biết ri, mày hp tp quá đy." - Ran quơ tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ xử lí cái xác và hiện trường.

-" Ai va bo tn thi gian ch? Bây gi lt mt sao?"  - Rindou

-" Ri ri, mày là nht, tao không dám cãi." - Ran cũng không còn gì để nói, gã đi đến bên em trai rồi quàng tay lên vai hắn.

-" Nhanh thôi, boss đang ch." - Rindou

_______________________

"Rào! Rào! Rào!"

-" Sao t nhiên li mưa ln thế này? Souya còn chưa v na." - Nahoya

Cậu hiện giờ đang vô cùng lo lắng cho em trai mình. Do vừa nãy cả hai đi mua nguyên liệu cho ngày mai mà quên mất phải mua vài thứ, nên Souya quyết định sẽ tự đi mua, còn cậu sẽ ở nhà trông nhà. Bây giờ cũng là tối muộn, sợ rằng Souya sẽ gặp chuyện gì mất. Nếu có gặp thì cậu sẽ mãi tự trách bản thân vì quá lơ là trong việc chăm sóc em trai mình mặc dù cả hai cũng đã gần 30 rồi.

Ngồi trông ngóng một hồi, Nahoya nhìn qua phía cửa ra vào thì chợt nhận ra mình đã quên treo bảng close lên trước cửa. May là nãy giờ không có khác nào vào cả. Nahoya vội chạy đến cửa định treo bảng lên nhưng chưa kịp làm gì, cánh cửa đã chợt mở ra. Tưởng là Souya trở về nhưng không phải vậy. Trước cửa là một người đàn ông, à không là hai người đàn ông cao lớn đang đứng trước cửa ra vào. Một người thì để kiểu tóc vuốt sang một bên, tông màu tím hoà với đỏ rượu vang trông rất thanh lịch và quý phái. Người còn lại là kiểu mullet dài ngang vai, trông rất cá tính cũng như rất hợp với gương mặt điển trai của anh ta. Hai người này có hai điểm chung chính là đều mặc áo cổ lọ và điều đặc biệt nhất chính là vẻ đẹp của họ không thể bị lấn át dù trời có mưa to đến cỡ nào.

-" Thưa quý khách, tim chúng tôi..." - Nahyoya
-" Cho chúng tôi hai phn mì đi, loi nào cũng được." - Ran

Chưa kịp để Nahoya nói hết, gã đã nhanh hơn và gọi cho mình và Rindou hai suất mì. Điều này khiến Nahoya không vui lắm. Nụ cười trên môi cậu cũng không còn được tươi tắn như trước.

-" Nhưng thưa, tim chúng tôi ĐÓNG CA ri , xin li quý khách." - Nahoya cố nhấn mạnh hai chữ "đóng cửa" kia, mong hai người đó có thể hiểu và đi cho.

-" Nhưng rõ ràng tim vn còn m ca mà." - Rindou cãi lại, bụng hắn đã đói meo rồi.

Nahoya nghe xong thì cũng chần chừ một chút, ừ thì một phần cũng là lỗi của mình do không treo bảng close trước cửa sớm hơn. Thôi làm hai bát mì cũng không lâu lắm, sẵn tiện có việc để đụng tay đụng chân trong khi chờ Souya về nhà vậy.

-" Xin li quý khách, quý khách có th vào trong ." - Nahoya lịch sự mời hai vị khách "kính mến" kia vào quán.

Hai người kia không nói không rằng gì lạnh lùng tiến thẳng vào trong. Một tên có lẽ cố tình đi và đẩy vào vai cậu. Nếu là Nahoya, khi nghe quán đóng cửa thì cậu sẽ tìm một quán ăn khác thì hơn, còn hơn là đứng như trời trồng giống hai tên kia. Điều này càng khiến cho Nahoya cảm thấy khá khó chịu với sự hiện diện của hai con người này.

-" Ch quán, cho mt phn Tonkotsu đen đi." - Rindou
-" Do quý khách đến tr quá nên ch còn Tonkotsu trng thôi !" - Nahoya
-" Thôi món nào cũng được, nhanh đi chúng tôi đang gp!"- Ran

Gã nói xong thì quay qua nhìn hắn.

-" Có gì thì ăn m đi, sp tr ri mà còn bày đt màu mè làm gì, dù sao quán người ta cũng sp đóng ca ri." - Ran
-" Ơ hay, là khách thì có quyn gi ch. T nhiên hôm nay ông lch s gm thế?" - Rindou
-" Nói nhiu quá đy, ăn l đi ri còn đi na." - Ran
-" Ri, ri." - Rindou

Sau vài phút, hai bát Tonkotsu trắng cũng được đem ra và đặt trên bàn của hai người. Mùi thơm của ramen cùng với mùi cay nồng của bột ớt cùng lúc xộc lên mũi của cả hai. Nhìn thì ngon đấy nhưng với người không thích ăn cay như Rindou thì hắn chỉ cảm nhận được mỗi vị cay mà thôi. Nhưng họ đâu hề biết rằng Nahoya đã lén lén bỏ nhiều bột ớt hơn những tô Tonkotsu trắng thường ngày...

Nahoya cảm thấy vô cùng hả hê khi nhìn bọn họ khó khăn xì sụp ăn món mì cay nồng kia. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vậy. Cậu nhìn vào đồng hồ, gần 10 giờ tối rồi mà Souya vẫn chưa về. Mưa ngày càng nặng hạt hơn, điều ấy khiến cậu lo lắng không thôi. Lúc đi Souya còn chẳng mang theo dù hay áo mưa, giờ mà dầm mưa về thế nào cũng sẽ bị cảm lạnh thôi, tệ nhất là sốt liệt giường... Nahoya ngồi trong căn bếp nhỏ thấp thỏm chờ đứa em bé bỏng của mình về nhà.
________________________

-" Aiss, cay thế không biết." - Rindou với tay húp một cốc nước trên bàn.
-" Quán này ni tiếng vi món Tonkotsu trng và đen, Tonkotsu đen thì không cay như vy." - Ran

Ran cũng không kém cạnh gì Rindou, cũng vì quá cay nên gã cũng uống biết bao cốc nước lạnh rồi. Nhưng nhìn vẫn đỡ hơn hắn ngồi bên cạnh.

-" Ông cũng biết nhiu quá ha? Tìm hiu quán người ta d." - Rindou
-" Thế mi là anh mày ch. Quán này bây gi ni rành rành trên mng ch l mày không biết sao?" - Ran
-" Biết ch, nghe nói ch quá đây là hai anh em sinh đôi thì phi. Mt người thì là thiên thn mang gương mt gin d, còn người kia thì ngược li." - Rindou
-" Bình thường người ta ch đ ý my nón ăn, còn mày đ ý luon ch quán người ta sao? Thú v đy." - Ran trêu chọc hắn
-" Ông im lng được ri đó." - Rindou lươmg gã ta.
-" Mà mày không nh gì thit h?" - Ran
-" Nh gì tri?"- Rindou thắc mắc.
-" Hi hơn chc năm trước, lúc trn chiến gia Thiên Trúc và Touman, ti mình đã thua và b ăn đm sáp mt bi mt đa trong hai anh em đó đy, nh chưa?" - Ran

Sau một hồi được Ran cho một vé trở về quá khứ, hồi tưởng lại trận đánh năm nào còn sót lại trong kí ức của Rindou. Hắn cũng đã nhớ mang máng điều gì đó. Dù sao Rindou cũng chỉ giả bộ không nhớ để thử Ran thôi chứ hắn nhớ tất.

-" Vy bây gi mình đang ăn quán ca k thù cũ sao?" - Rindou
-" Chc là vy, mà gi 10 năm ri k thù gì na. Vi li chc hai anh em h ch nh mt mũi ca ta ra sao đâu." - Ran
-" Đp trai thế này cũng không nh sao? Tiếc ghê." - Rindou
-" Tiếc? B mày thích mt trong hai đa đó hay sao mà tiếc?" - Ran
-" Thích m gì, hôm nay ông nói xàm hơi nhiu ri đy." - Rindou lại lườm gã.

Một lúc sau, hai anh em họ cũng đã ăn xong và đi tính tiền. Rindou thì giả bộ nói rằng cần ra ngoài có việc gấp nên đã để Ran phải bao mình. Đang hả hê trong lòng vì tiết kiệm được một khoảng phí nhỏ sau khi bị mất trắng mấy trăm triệu yên thì chuyện gì đến cũng sẽ đến. Hắn mở cửa quán để ra ngoài thì

"RM!"

- End chap 2-
Beth ✨
24/03/2022
_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro