Chap 1: Siêu quậy thiên giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày yên lành và bình an, không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Dường như lâu lắm rồi người ta mới cảm thấy thanh bình như vậy. Có nắng vàng, gió nhẹ và cả tiếng thì thầm của thiên nhiên. Nhưng chớ vội mừng vì trước trận bão lớn thì luôn sóng yên biển lặng.

* Tại Thiên Giới


- Thái Thượng Lão Quân, ngươi có thấy hôm nay yên bình lắm không? Haazz thật không biết lại sắp có chuyện gì nữa đây. - Giọng nói uy nghiêm của 1 người đàn ông vang lên.


- Ngọc Hoàng, người chớ lo, thần có lọ thuốc trợ tim đây, nếu có gì xảy ra chắc ta cũng kịp ứng phó. - Thái Thượng Lão Quân vừa nói vừa giơ lọ thuốc hàng ngoại nhập mà ông vừa cho người xuống hạ giới mua về.


- Haazz chẳng biết là ông già rồi lẩm cẩm hay sợ quá mà quên rồi nữa? Với con quỷ nhỏ ấy thì đừng nói là 1 lọ, 10 lọ cũng chắc cũng chẳng ăn thua.


Ngọc Hoàng nhìn ông trách cứ, vừa dứt lời thì BÙM, 1 tiếng nổ lớn vang lên, khoảng trời phía đông khói nổi lên mù mịt. Ngọc Hoàng lắc đầu ngán ngẩm úp mặt xuống bàn mà than.


- Đấy ta nói đâu có sai, nó lại phá hoại nữa rồi.


- Ngọc Hoàng, đại điện phía Đông nổ rồi ạ, lần nầy vẫn là do...


Một thiên tướng hốt hoảng chạy vào bẩm báo, nhưng chưa kịp nói hết thì đã bị 1 cô gái túm cổ đá đít bay thẳng ra ngoài và tiếp đất 1 cách ngoạn mục. Nhưng cô gái chẳng thèm để ý, cô quay về phía Ngọc Hoàng cười toe toét.


- Vụ nổ lần này là do con, thúc thúc, con không cố ý, con chỉ muốn làm thí nghiệm thôi ai dè...


Cô gái nhìn Ngọc Hoàng hồn nhiên nói, thật không thể chịu nổi nó nữa, phá lắm rồi, quả thật Ngọc Hoàng không thể kiềm chế nổi nữa, ngài hét vào mặt cô.


- TIÊN NHI, con quá lắm rồi, đại điện phía Tây, Nam, Bắc đều bị con làm nổ hết rồi, giờ lại đến đại điện phía Đông của Thái Thượng Lão Quân. Còn mỗi cái điện Linh Tiêu này nữa thôi sao con không dùng bom B52 cho nổ nốt đi ??? Thật không chịu nổi con nữa mà.


- Ồ, ý hay đấy đa tạ thúc thúc đã gợi ý. - Cô hồn nhiên cười, nhìn Ngọc Hoàng với vẻ mặt cực dễ thương (nhưng thương không nổi). Thật không thể tin được, một người có khuôn mặt thiên thần như cô lại là nguyên nhân gây ra vô số rắc rối. Thái Thượng bấy giờ im lặng mới chợt lên tiếng.


- Tiên Nhi cháu ....nói gì? Đại ...điện phía Đ...ông.. của ta ??? Thái Thượng run run lắp bắp hỏi:


- Phải, nó nổ rồi ạ. - Tiên Nhi cười tươi vô tư trả lời.


- Thế thế còn đan dược của ta ??? Ông lo lắng hỏi


- Chuyện ấy thì ông khỏi lo.


- Sao? Cháu đã kịp cất giúp ta rồi à ?


- KHÔNG cháu cho nổ hết rồi, mà công nhận đan dược của ông hay thật đấy, cho nổ cùng bom của cháu mà tạo ra pháo hoa đấy, bữa nào cháu phải xin thêm để nổ tan điện Linh Tiêu này mới được.


Tiên Nhi vẫn thản nhiên, tay không ngừng mân mê bộ râu của Ngọc Hoàng mà không hề biết rằng có 2 người đang chết lâm sàn vì câu nói của cô.


- Trời ơi đan dược của tôi huhu. 


Thái Thựợng vội chạy về đại điện phía Đông của mình với hi vọng cứu với được vài viên đan dược. Cô nhìn theo lắc đầu cười rồi hướng đôi mắt xanh thẳm của mình về phía Ngọc Hoàng hỏi:


- Đúng là già rồi lẩm cẩm, đến nhà mình cháy mà còn không biết, sao thúc không cho ông ta về hưu luôn đi ?


- Đâu thể nói như thế được ? - Ngọc Hoàng nhìn Tiên Nhi lắc đầu cười.


- Hứ thật chán chết, con về Tiên Cung ngủ đây, tạm biệt thúc thúc nhé.


Nói xong cô bỏ đi, Ngọc Hoàng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần thì thở dài. Có 1 cô cháu hiếu động như thế thật không biết nên vui hay buồn đây. Nhưng cũng không thể trách cô được, ít nhất Tiên Nhi của hiện tại cũng tốt hơn cô bé ngày ấy trong quá khứ. Chỉ tội cho tiên vương đệ đệ kết nghĩa của ngài, có 1 đứa con gái siêu quậy thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro