Chap 2: Hình phạt đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm ấy có 1 bức thư từ Phật Tổ chuyển đến Ngọc Hoàng, ngài vừa mở ra đọc thì mặt biến sắc, nét lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt uy nghiêm.


- Đúng là ý trời khó tránh, thật chỉ còn cách tuân theo số phận, đến ta là Ngọc Hoàng cai trị tam giới cũng không thể thay đổi vận mệnh của chúng nó. Sắp rồi, ngày thức tỉnh của ác quỷ. - Ngài thở dài đôi mắt u sầu, rồi cho truyền thái tử, con trai của mình.


- Phụ hoàng, người cho gọi con ? 


Trước mặt ngài là 1 chàng trai trẻ, đôi mắt màu ngọc lục bảo sắc lạnh, điệu bộ cung kính, lễ phép.


- Ta muốn con hạ phàm 1 chuyến để học hỏi. Ta đã già, sớm muộn thì con cũng phải kế vị ta, nhưng con còn thiếu kinh nghiệm nên hãy hạ phàm 1 chuyến để tiếp thu kinh nghiệm. - Ngọc Hoàng nói 1 hồi khônghông để cho chàng trai trả lời.


- Con đồng ý, nhưng con có thể rủ thêm bạn chứ ạ ? - Thái Tử vui mừng, cũng phải thôi chàng đã muốn xuống trần chơi từ lâu, và đang lên kế hoạch trốn đi, nay lại có thể quang minh chính đại hạ phàm thật tốt quá còn gì ?


- Ta đồng ý với con. - Ngọc Hoàng nhận lời, thái tử vừa lui ra thì mẹ chàng, Vương Mẫu Nương Nương tiến vào.


- Sao ngài lại nói dối nó ? Phải chăng thời khắc ấy đã sắp đến ? -Vương Mẫu nghi hoặc hỏi.


- Nàng nói đúng, giờ chúng ta chỉ có thể âm thầm giúp tụi nhỏ. - Ngọc Hoàng thở dài.


* Tại Tiên Cung


- Cha à con đã về rồi nè ! - Tiên Nhi chạy nhanh về phía Tiên Vương đang ngồi đánh cờ với 1 trưởng lão.


- Con về rồi à? Nói ta nghe hôm nay con lại tạo nên kì tích gì nữa vậy ?


Tiên Vương mỉm cười hỏi cô, mắt vẫn không rời khỏi bàn cờ. KHÔNG phải ông không quan tâm con gái mình mà vì ông đã quá quen với khả năng phá hoại của nó.


- Chaaaa.... người trêu con hoài, không thèm nói nữa con đi tìm Mĩ Nhân Ngư chơi đây.


Nói xong nó ngún nguẩy bỏ đi, cùng lúc ấy có một bức thư chuyển đến chỗ Tiên Vương, xem xong ngài thoáng lo lắng nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ tức giận, gọi đứa con gái yêu của mình lại.


- TIÊN NHI con dám phá tan đại điện phía Đông, lần này ta sẽ phạt con thật nặng, ta sẽ đầy con xuống trần. - Tiên Vương tức giận quát.


- Oa đuợc xuống hạ giới chơi rùi, Oh year thích quá. Con phải đi rủ thêm bạn mới được.


Nó hét lên xung sướng rồi chạy đi tìm mĩ nhân ngư. Chỉ còn lại Tiên Vương và vị trưởng lão.


- Tiên Vương người vốn chiều công chúa, kể cả cô ấy có phá tan điện Linh Tiêu người cũng không trách mắng, vậy tại sao lần này... - Trưởng lão do dự hỏi.


- Phải, phạt chỉ là cái cớ, đã đến lúc bắt đầu mọi chuyện rồi. - Tiên Vương thở dài bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro