Chap 17: Những kẻ không biết điều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau 1 ngày nghỉ ở nhà để tĩnh dưỡng, tụi nó đã trở lại và phá hoại hơn xưa. Một ngày thật đẹp lại đến với học viện School Jewel. Nhưng bảo yên bình thì không chắc. Vì hiện tại tụi nó đang ở trong phòng hiệu trưởng.

- RIN KAGAMINE, cháu xem cháu đã làm ra chuyện tốt gì ? - Cậu nó hét lên.

- Cậuuuuuuuuuu ?! đừng giận như thế sẽ chóng già lắm đó. - Nó điềm tĩnh đặt tách trà xuống tươi cười nhìn cậu nó.

- Cậu cũng đừng ngạc nhiên quá, Rin đã báo trước với cậu là sẽ phá trường rồi mà. - Luka tựa người vào ghế tỉnh bơ nói.

- Phải đó, nếu School Jewel có sập cậu cũng đừng có sock nha, chào cậu cháu về lớp - Miku nhanh tay kéo 2 con bạn về lớp trước khi có hỗn chiến xảy ra. KHÔNG phải nhỏ sợ Rin bị mắng đâu, nhỏ sợ Hiệu Trưởng sẽ tăng xông đấy. Tụi nó vừa vào lớp thì thấy bọn hắn nằm bẹp như cái bánh xe xẹp trên bàn. Hazzz tại vụ hôm nọ đây mà. Nó ngồi tám chuyện chán chê với Motoka, Miku và Luka, đừng hỏi gvcn đâu nhé, sau vụ đấy bà bị đuổi cổ về quê chăn bò rồi. Nó lại ghét nhàm chán, tiết sau là tiết văn của ông thầy khó tính, phải kiếm trò chơi mới được. Còn Gakupo cũng nhập học cũng luôn, ông này chiếm lượng fan khá đông nha, vừa vào mà...đã thế còn đuổi Motoka đi để ngồi với Luka nhằm mục đích trả thù nữa chứ, nhỏ mọn thật.

- Nè m.n, muốn tìm trò chơi không ?- Nó hào hứng khởi xướng và được ủng hộ nhiệt tình. Thầy bước vào lớp.....im lặng, không 1 tiếng động. Ông thầy đứng trên bục giảng hét khản cổ mà cả lớp cứ ngồi im như gỗ, nhìn mặt ông đần thối ra đến tội. Sau 1 hồi tự kỉ ông thầy bực tức bước ra khỏi lớp. Lúc này cả lớp ôm bụng nhìn nhau cười ngặt nghẽo.

- Ai za, hảo tỉ tỉ thật cao tay nha, đệ đệ xin bái phục - Motoka làm bộ chắp tay cung kính với Rin.

- Za, đệ đệ nói phải, nhưng kịch hay vẫn chưa ết thúc đâu, mở to mắt mà xem tỉ tỉ ta - Nó xoa đầu Motoka tự sướng, không thèm đếm xỉa tới 2 con bạn đang lắc đầu ngán ngẩm. Thầy giáo sau 1 hồi "tu luyện" đã trở lại lớp học. Nhưng vừa ngồi xuống ghế thì bẹpppp.... tiếng xì hơi kéo dài, ông thầy đỏ mặt, nhìn đám học sinh đang cố nhịn cười.
- Ai bày ra trò này ?- Ông giơ quả bóng dưới ghế lên.

- Rõ ràng là thầy làm mà lại đổi thừa - đám học sinh nhao nhao

- Đúng đó thầy, thầy xấu hổ ạ ?- Motoka trêu đùa

Ông thầy giận tím mặt, hầm hầm bước ra khỏi lớp, nhưng vừa bước đến cửa thì ...Rầm. Màn vồ ếch tuyệt đẹp.

- Thầy ơi, em biết nền nhà lớp em đẹp nhưng thầy cũng không phải thể hiện tình yêu của mình như vậy đâu. - Nó và cả lớp gào lên, cười sung sướng. Vừa lúc ấy thì tiếng trống báo hiệu hết giờ, tụi nó kéo nhau xuống canteen. Nó hăm hở đi kiếm chỗ ngồi thì bị Len xách cổ lôi xềnh xệch đến 1 cái bàn cạnh cửa sổ, chỗ ngồi thường xuyên của bọn hắn.

- Này bỏ ra coi, anh ghen tị với sắc đẹp của tôi nên tìm cách hại tôi à ?- Nó vùng ra khỏi tay hắn, nhưng lại rất nhẹ nhàng vì sợ chạm phải vết thương của hắn.

- Ngồi đấy tôi đi lấy đồ ăn - Len ấn nó xuống rồi kéo Gakupo ra mua đồ.

- Này anh biết tôi muốn ăn gì mà lanh chanh vậy hả ?- Nó gào thét, chửi rủa từ phía sau. Tụi nó vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Nhưng mặt nó chợt nhăn lại, nó kéo tay Luka khó chịu.

- Có mùi hồ li tinh đó cậu, khó chịu ghê - Vừa dứt lời thì từ đâu 3 con nhỏ õng ẹo mặt chát cả tá phấn từ đâu lao tới ôm lấy Len, Kaito và Gakupo. Nó nheo mắt khó chịu khi nghe tiếng nói choe chóe của lũ con gái kia thốt ra.

- Anh Len, e mnhớ anh ghê á, đi chơi với em nha - Con nhỏ đỏng đảnh ôm lấy cổ Len.

- Cô xê ra, làm cái quái gì vậy ? Tôi có quen cô à ?- Len khó chịu đẩy nhỏ ra.

- Anh Kaito, hôm nọ đi chơi vui ghê, hôm nay đi tiếp nha. - 1 nhỏ khác nắm tay Kaito nũng nịu, nhìn cảnh này Miku thấy nóng mắt.

- Tôi bận rồi, mà tôi cũng chán cô rồi, chia tay đi - Kaito thẳng thừng.

- Anh Gakupo, tuy mới gặp lần nhưng em đã thấy thích anh - Con nhỏ khác bám lấy Gakupo.

- Cám ơn đã mến mộ nhưng anh tôi không thích nói chuyện với súc vật đâu. - Nó hất tay nhỏ đó ra khỏi người Gakupo.

- Cô là ai ? Cô có quyền gì mà đòi quản tôi ? Đồ nhà quê, ngớ ngẩn - Con nhỏ đó vênh mặt lên cãi.

- Hazzz Rin, cậu nói chuyện với tụi hạ đẳng này làm gì cho bẩn miệng, phải dùng hành động chứ nói thì sao chúng hiểu được ?- Miku vừa nói vừa tạt cốc nước cam vào người con nhỏ đang bám lấy Kaito.

- Ôi xin lỗi, bạn tôi lỡ tay, Miku, sao cậu phí phạm thế ? Đồ ăn thừa có thể đổ cho chó mà ? Sao lại đổ vào mấy cái thùng rác di động này ? Nhưng nếu cậu đã lỡ rồi thì thôi vậy. - Luka xuýt xoa rồi cầm đĩa thức ăn đổ vào người con nhỏ đang mặt dầy bám lấy Gakupo. 3 nhỏ tức ghê người.

- Mấy cô là cái thá gì mà dám làm thế với chúng tôi ? - Con nhỏ bám lấy Len đứng phắt dậy, giơ tay định tát Rin thì bị Len giữ lại.

- Cô đừng chạm bàn tay dơ bẩn của mình vào bạn tôi, cô không chịu trách nhiệm nổi đâu - Len lạnh lùng gằn từng chữ khiến 3 nhỏ sợ chạy mất tăm.

- Thôi về lớp đi, mình mất hứng rồi. - Rin quay đi. Nói là lên lớp nhưng nó lại lang thang dưới sân trường. Cứ ngỡ có thể bắt được Demon, hoàn thành tâm nguyện của nó, vậy mà.... Dạo này đầu óc nó cứ mơ hồ, suy nghĩ lung tung.... Đang thẫn thờ đi lại thì nó nghe thấy tiếng ai đó hét thật to

- Cẩn thận - Rồi ai đó ôm nó vào lòng. Lại nữa, lại cảm giác này, rất ấm áp và an toàn nhưng cũng rất xa vời và mông lung. Hơi thở và nhịp đập gấp gáp của trái tim làm nó bối rối, có lẽ nó đã từng có cảm giác này trong quá khứ. Nhưng hiện tại nó đang nằm trên 1 vật rất êm, cúi xuống nhìn mới biết mình đang nằm trên người Len. Nó thất kinh hét lên, đánh liên tiếp, rồi đẩy hắn ra.

- Đau, cô bị điên à ? Tôi đã cứu cô đấy, đồ vô ơn - Len nhăn mặt.

- KHÔNG biết không biết, đồ biến thái, anh định lợi dụng hả ?- Nó cãi lại.

- Cô ăn dưa bở hơi nhiều đấy, xem thử cách sống của mình đi, làm gì mà để người ta ghét vậy. - Len liếc mắt ra phía sau, chậu hoa rơi từ trên sân thượng xuống vỡ tan đang nằm bẹp trên đất.

Nó tức giận, ai dám ám sát nó chứ ? Đang tính phi lên sân thượng thì nó nghe thấy tiếng Len khẽ rên, quay lại mới biết bả vai của hắn đang thấm máu, hình như rách miệng vết thương rồi. Nó thở dài, thản nhiên ngồi xuống, rút chiếc khăn tay ra nó buộc vào vết thương cho hắn. Ngước mắt lên nhìn, nó thoáng bối rối khi tháy đôi mắt nghi ngờ, ngạc nhiên của Len nhìn mình, nó đứng dậy bỏ đi.

- Đến phòng y tế cầm máu đi - Nó thờ ơ qua đi mà không hỏi gì về vết thương, nếu hắn đã có ý muốn dấu thì nó cũng không muốn mang tiếng tò mò. Nhìn thấy bóng nó xa dần hắn đứng dậy, nở nụ cười thiên thần rạng rỡ, tim bỗng vui

- Tìm thấy cậu rồi nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro