Chap 18: Hiểu lầm tai hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GTNV mới

- Lihaku Kayoshifa, con gái cưng của gia tộc Kayoshifa đứng đầu Tokyo, vô cùng thích Len.

- Delia Mokatawa, con gái của gia đình Mokatawa đứng thứ 2 Tokyo, rất thích Kaito.

- Genyo Tsamida, người thừa kế tập đoàn A&V đứng thứ 3 Tokyo, rất thích Gakupo.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi chiều tụi nó có tiết học bơi, dĩ nhiên là ai cũng thích, kể cả nó, vì dù sao dưới nước cũng là nhà của nó mà. Nhưng lại có 1 người không thích.

- Aaaaa mình không thể học bơi được - Miku hét lên, đi lại trong phòng thay đồ.

- Ừ. Cậu mà xuống nước là đuôi cá sẽ lộ ra ngay, hazzz. - Luka phụ họa.

- Mình biết rồi, mình sẽ biện lí do xin nghỉ cho cậu, còn cậu đi đâu chơi cho hết buổi chiều đi. Trời ơi, tại sao con lại có 2 đứa bạn như này hả ? - Nó ngửa cổ lên trần nhà mà than, nhưng chưa kịp thì đã lĩnh trọn 2 cú đấm vào đầu can tội chửi bạn.

Trong lúc Miku tung tẩy cái túi sách rời khỏi phòng thì tụi nó thay đồ đến bể bơi. Hôm nay là tiết thực hành của 2 lớp 11A và 11E. Nó diện một bộ bikini màu vàng năng động, khoe từng đường cong trên cơ thể. Còn Luka chơi nguyên bộ đồ hồng quyến rũ. Vừa bước ra khỏi phòng tụi nó đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt háo sắc cáo già. Đang tung tẩy chạy lại bể bơi thì nó bị ai đó kéo lại xách lên quay lại mới biết là hắn. Nó giằng ra, chống hông phồng má lên phụng phịu trông rất đáng yêu.

- Tên biến thái, định giở trò gì với tôi hả ? Tin không còn răng mà húp cháo không ?

- Tôi biến thái ? Còn cô thích làm mồi cho sói hả ? - Hắn gắt rồi quảng cái áo khoác vào người nó và bỏ đi luôn, để mặc con bé cứ ngơ ngác không hiểu gì. Hắn cũng chẳng xuống bơi, vì vết thương ở vai không thể nhiễm nước.

- Này Rin nhỏ kia đâu ? - Kaito khều tay nó hỏi.

- À Miku mệt nên về rồi. Sao ? Nhớ rồi à ?

- Vớ vẩn, thôi xuống bơi đi - Kaito đánh trống lảng.

- Nè, khoác vào - Gakupo đưa cho Luka chiếc áo khoác.

- Gì vậy ? - Luka tròn mắt hỏi.

- Tôi lấy áo cho Rin, nhưng nó đã có rồi nên đưa cho cô. - Gakupo quay đi ngượng ngùng nó.

- Cám ơn - Dù không hiểu lí do gì nhưng Luka vẫn nhận lấy.

- KHÔNG có gì, tôi chỉ sợ làm tổn thương đôi mắt trong sáng của m.n bởi thân hình mập ú của cô thôi - Gakupo thản nhiên đáp mà không biết mình vừa kích hoạt ngọn núi lửa.

Luka giận tím mặt, lấy cái áo buộc vào người Gakupo rồi đá đít anh xuống hồ, còn mình thì bỏ đi liếc mắt đưa tình với bọn con trai để chọc giận anh. Tụi nó vừa khởi động 1 chút thì 3 con nhỏ kia đi đến, trên người mặc toàn nhũng thứ thiếu vải trầm trọng, chẳng khác gì.....

Nhỏ Lihaku lên tiếng ỏng ẹo phát ớn:

- Thật không biết lũ quê mùa các người có biết bơi không nữa mà đòi ? Liệu có dám cùng tôi thi đấu không ?

- Tốt... thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh - Rin ra vẻ tội nghiệp, nhưng trong lòng thì không ngừng chửi rủa ngu tự chui đầu vào trọ. Đấu với ai chứ thi bơi với nó là 1 sai lầm.

- Mà cho hỏi chúng ta sẽ bơi kiểu gì ? Tôi không quen kiểu bơi chó như ai đó đâu nhé - Rin mỉa mai.

- Cô... được lắm, tôi sẽ làm cho cô hối hận. - Lihaku nghiến răng.

- Ồ, trong từ điển của tôi không có 2 từ hối hận. - Rin kiêu ngạo trả lời.

~~~~~~5' sau~~~~~

Cả 2 vào vị chí xuất phát và bắt đầu cuộc chơi. Rin vừa lao ngươi xuống nước đã trình diễn những kĩ thuật đẹp mắt. Nhưng nhỏ Lihaku cũng không phải dạng vừa. Cả 2 điên cuồng tăng tốc, nước trong hồ như muốn tách ra làm 2. Khi cách đích 100m nữa, Rin càng bơi nhanh hơn, nhịp đập cũng nhịp nhàng, uyển chuyển quyến rũ lòng người hơn. Rin có ý nhân lúc này cả 2 đều đã đuối sức thì mình sẽ vượt lên, nhưng chưa kịp thì nó đã nghe tiếng kêu cứu của Lihaku, có vẻ nhỏ bị chuột rút. Như phản xạ tự nhiên, nó quay lại cứu Lihaku, dùng hết sức mình nâng cô ta ra khỏi mặt nước. Nước bể bơi không quá sâu, nhưng lại xây theo dạng lòng trảo nên giữa hồ bị trũng khá lớn. Nó cũng dần đuối sức, 2 người cứ ngụp lặn dưới hồ. Nhưng bất thần, nó bị Lihaku nắm tay, nhỏ vùng lên rồi ra sức đẩy nó xuống như có ý dìm chết nó. Nhưng thật không may cho nhỏ, nó là ai ? Là Tiên Nhi bá đạo, đến Ngọc Hoàng còn nể cơ mà ? Trên bờ, m.n thấy Rin và Lihaku cứ ngụp lặn giữa dòng thì thắc mắc. Len không còn đủ bình tĩnh để phán đoán mà lao nhanh xuống hồ, nhiều người thấy thế cũng lao theo. Nhưng họ lại chứng kiến cảnh tượng nó dìm nhỏ Lihaku giữa hồ. Mà cũng chẳng phải dìm, nó chỉ đang thoát ra khỏi con nhỏ đấy thôi. Nhưng vừa trông thấy bóng dáng hắn Lihaku đã lên kế hoạch cho vở kịch của mình. Nhỏ lao vào lòng Len kinh hãi hét lên.

- M.n, cứu... cô ta..cô ta định dìm chết tôi... - Rồi vờ ngất trong lòng Len. Tất cả đều nghi hoặc nhìn nó, cả hắn, hắn cũng khẽ cau mày. Bế phắt Lihaku trên tay, hắn quay lưng đi vào bờ.

Nó tự hỏi vậy là sao ? Hành động gì vậy ? Không tin nó ư ? Cũng phải, nó và hắn đâu có bất cứ mối quan hệ náo. Cảm giác gì đây ? Khó chịu, hụt hẫng ? Nó không hiểu nổi bản thân nữa. Gakupo vội dìu nó vào bờ nhưng bị nó đẩy ra, còn Luka thì đang trìu mến nhìn những kẻ lắm mồn.

~~~~~~~~~~~~~~

Về nhà nó lao nhanh vào phòng, trùm chăn kín mít... ngủ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng chưa yên giấc thì đã nghe tiếng la kinh hoàng của Luka.

- Rin nguy rồi, động đất, sóng thần, thiên tai, à không tận thế mới đúng.

- Cái gì vậy ? Luka để mình ngủ, cậu biết viết 2 chữ yên bình không ? Vậy cho mình xin đi - Nó quăng cái gối vào mặt Luka.

- Yên cái nỗi gì ? Miku mất tích rồi, mình gọi cho nó không được. - Luka lao lên giường, ôm nó lắc như điên.

- Bình tĩnh, chắc nó đi đâu chơi hoặc máy hết pin chứ ai bắt được nó ? - Nó hét vào mặt Luka, rõ là già rồi lẩn thẩn.

- Không, không phải, đàn em vừa báo với mình, nhìn thấy 1 người giống Miku bị bắt bởi 1 đám côn đồ, bây giờ hơn 7h tối rồi, nó sẽ không về muộn như vậy đâu. - Luka càng hoảng loạng hơn, nó thì nhanh chóng kéo Luka đi tìm Miku.

Tụi nó tìm khắp ngóc ngách mà chẳng thấy bóng dáng cô bạn. Đã 12h đêm rồi. Luka ngồi thụp xuống bất lực. Thường ngày thông minh, quyết đoán là thế chứ có chuyện gì động đến người thân là Luka mất bình tĩnh ngay, làm nó cũng rối theo.

- Đúng rồi, gọi cho bọn hắn nhờ giúp đi - Luka cuống quýt.

- Nhưng.... - Nó ngập ngừng, nó không biết tại sao nữa, không muốn gặp hắn, sợ cảm xúc của mình không khống chế nổi. Luka vội đưa điện thoại nên gọi cho Gakupo.

- Có chuyện gì vậy ? Cô không ngủ sao - Đầu dây bên kia Gakupo ngái ngủ hỏi.

- Huhu hix.... Miku...hix..Miku mất tích rồi, giúp tôi với. - Cô khóc nấc lên khiến Gakupo luống cuống, hoảng hốt.

- Tôi sẽ đến ngay, đừng lo nhé



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro