Chap 26: Vanetine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay School Jewel rất náo nhiệt bởi việc chuẩn bị lễ hội. Từ sáng m.n đã tất bật chuẩn bị, người thì dựng rạp, người lo chuẩn bị đạo cụ. Còn nó ấy hả ? Nhìn sang đống ngổn ngang kia kìa.

- Rin, mình bảo cậu chuẩn bị bánh phu thê mà sao cậu ăn hết thế hả ? - Luka điên tiết hét.

- Rin, buồng cau và lá trầu của mình sao cậu lại đem đi nấu canh ? - Miku bê nồi canh chìa ra trước mặt nó.

- Rinnnnnnn sao em chặt hết cột gỗ để dựng rạp thế hả ? - Gakupo cáu

- Rin đền ngay cho mình cái bạt, sao cô lại cắt tan tành thế này - Kaito quát, chỉ có mỗi Len là không nói gì mặc dù bị nó phá tan cả quyển kịch bản dự thi giữa các lớp. Cũng may là còn có Motoka đỡ lời cho nó.

- Thôi nào, cậu ấy chỉ có ý muốn giúp thôi, cậu vào chuẩn bị áo cưới truyền thống đi.

- Hihi yêu Motoka nhất, chỉ có cậu tốt thôi. - Nó cười rồi chạy đi.

Có khả năng phá hoại quá mà. Nó chuẩn bị 3 bộ đồ cưới cho tụi nó, vì tụi nó và bọn hắn sẽ là người thuyết minh cho gian hàng truyền thống này mà. Nó lôi trong túi sách ra 4 gói quà nhỏ được bọc cẩn thận. Đây là chocolate nó tự làm, mặc dù hơi cháy chút xíu, nhưng nó và 2 con bạn đã phải mất cả đêm để làm. Nó nhìn chiếc hộp vuông màu đỏ và chợt mỉm cười, nó nghĩ về hắn, không hiểu vì sao, nhưng nó thích đôi mặt ngọc ục bảo và nụ cười mê hoặc ấy, chợt nhận ra mình đang nghĩ vớ vẩn, nó lắc đầu để quên những suy nghĩ ấy. Sau buổi sáng chuẩn bị, chiều đến tụi nó sẽ bắt đầu lễ hội luôn. Nó đứng trên hành lang tầng 3 nhìn xuống sân trường thở dài. M.n thì đang chăm chỉ vậy mà nó chẳng giúp được gì cả, chỉ giỏi phá thôi. Nhìn bầu trời xám xịt, mây cuộn lại thành từng tảng, lăn dài trên tấm thảm trắng, gió cứ gào thét từng hồi. Nó mỉm cười, có lẽ trời sẽ mưa. Đã lâu rồi không ngắm mưa nhỉ. Nó ngồi dựa vào lan can, để mặc tâm hồn trôi dạt phương nào. Len đứng dưới sân trường nhìn lên, bắt gặp hình ảnh của nó, hắn nhíu cậu suy tư, đôi mắt ánh lên sự thích thú như 1 đứa trẻ. Quả nhiên rạp vừa dựng xong thì trời mưa, tụi nó cũng phải vào lớp ngồi nghỉ.
- Mưa như vầy thì làm sao tiến hành tiếp được ? - Luka

- À, trường mình xây theo kiểu mái vòm, nên chốc nữa chỉ cần kéo tấm kính chắn lên cho bao quanh trường là ổn - Motoka giải thích.

- À này, mọi việc chuẩn bị đến đâu rồi ? - Nó hỏi

- Ổn rồi, chỉ cần bày các mặt hàng nữa thôi, chúng ta còn 3h - Kaito đáp.

- May mà thoát được vụ thi nấu ăn của cậu chứ không thì... - Miku thở dài

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rin mặc một bộ váy cưới màu hồng, cổ được may cánh sen, phần đuôi váy xèo rộng như váy cưới hiện đại, đầu cài 1 chiếc cặp hoa bằng đá saphia. Đeo thêm những món trang sức thanh mảnh. Miku thì mặc bộ kimono đỏ cổ tròn, 2 tà áo dài được dính ngọc xanh, đầu đội 1 chiếc khăn xếp, đeo trang sức to bản. Luka kín đáo, thuần khiết với bộ áo dài trắng, cổ cao, tóc tết xương cá, cài thêm 1 chiếc kẹp, tay đeo vòng vàng truyền thống. Tụi nó đều rất đẹp trong vẻ thướt tha dịu dàng của trang phục Tokyo. Làm cho Len, Gakupo và Kaito không thể nào rời mắt được. Len mặc bộ đồ cưới màu xanh biển. Cuốn khăn xếp truyền thống. Kaito mặc bộ đỏ, Gakupo là màu vàng. Tụi nó đứng trước gian hàng, quảng bá về các món ăn và vật dụng. Quầy hàng của tụi nó bán đắt như tôm tươi, người mua thì ít mà người ngắm thì nhiều. Ban giám khảo tiến lại gần gian hàng, không đợi hỏi Len đã đứng lên giới thiệu.

- Gian hàng của chúng em có những thứ....

Sau đó tụi nó chuẩn bị cho buổi dạ vũ, sau phần thi và văn nghệ của các lớp, ánh đèn được bật lên lộng lẫy kiêu sa. Thời khắc dành cho các tình nhân trong ngày vanetine. Cả hội trường xôn xao trong tiếng thông báo của MC. Những hộp socola được gói cẩn thận trong chiếc hộp xinh xắn bắt đầu đi tìm chủ nhân của nó. Bọn hắn bị bao vây đến nghẹt thở, không có cách nào thoát ra được, chocolate cầm đầy tay, thậm chí ngậm cả trong miệng cũng không hết. Cả Motoka cũng không thoát nạn, dù gì Motoka cũng khá đẹp trai mà. Nó thì không có ý định xen vào cái đám hỗn loạn ấy để cứu tụi kia đâu. Nó khôngéo 2 con bạn lên sân thượng ngồi chờ, vì căn bản tụi nó đã hẹn gặp nhau ở đây rồi mà. Sau hơn 30' mới thấy bóng dáng của Motoka, Kaito và Gakupo lê lết bò lên, quần áo xốc xệch, trên ty cầm cả núi socola. Còn Len vẫn đang mắc kẹt chưa thoát thân được. Motoka vứt phịch đống bánh kẹo xuống đất ngồi thở dốc, Gakupo nằm bơi trong socola, không mở nỗi mắt, riêng Kaito thì đang đếm xem mình được tặng tất cả bao nhiêu hộp socola để xem lượng fan của mình có tăng lên không ?

- Nhiều chocolate như vầy mở của hàng bán được đấy nhỉ ? Đẹp trai cũng khổ- Miku mỉa mai.

- Thì sao, mà socola của cô đâu ? - Kaito chìa tay ra đòi.

- Đừng hòng tôi tặng cho anh - Miku lè lưỡi.

- Motoka yêu quý, đây là của cậu. - Tụi nó chìa 3 hộp quà ra trước mắt Motoka rồi mỗi đứa tặng cậu 1 nụ hôn ở má, cậu bạn mừng rỡ ôm lấy, gạt phăng đống socola kia ra.

- Em gái không có quà cho anh à ? - Gakupo phụng phịu

- Đây đây, yêu anh nhiều - Nó và Miku chìa hộp kẹo ra, Luka còn đang ngập ngừng mân mê hộp socola trên tay mình.

- Của cô đâu ? Chẳng lẽ không có gì cho tôi à ? - Gakupo nhìn Luka

- À thì... thì.. nè - Ấp úng 1 hồi Luka mói đưa được cho Gakupo 1 hộp quà hình vuông.

- Cảm ơn - Gakupo nhận hộp quà rồi đặt 1 nụ hôn lên má Luka làm cô đỏ bừng mặt sau đó rượt Gakupo chạy vòng vòng.

- Vậy mình thì sao ? Chẳng lẽ mình không có quà ? - Kaito hét lên

- Thì nè, của anh - Rin và Luka đưa quà cho Kaito còn Miku quyết giữ khư khư hộp quà.

- Cô không tặng tôi sao ? - Kaito
- Không, anh ngồi mà ôm đống socola đó đi - Miku

- Không tặng thì tôi cướp - Kaito lao vào người Miku dựt hộp quà, chẳng hiểu sao cậu lại muốn có bằng được hộp quà ấy.

Vậy là cuộc chiến giành socola của 2 người bắt đầu. Vừa lúc ấy thì Len đã leo lên đến nơi. Còn đang ngồi thở dốc. Miku và Luka đang đánh nhau với 2 tên kia thấy vậy vội xông ra tặng quà. Len không nhận, chỉ khẽ liếc Rin 1 cái rồi nó vu vơ.

- Rin, cô không còn ai để tặng chocolate à ? Hay để tôi nhận phụ cho, à mà khoan, cô đâu có biết làm chocolate nhỉ, chắc lại ra ngoài mua thôi - Hắn trêu chọc.

Không hiểu sao nó lại thấy tức giận vì lời hắn nói, tên chết bằm, tên biến thái, tên ôn thần... nó đã bỏ công ra làm mà hắn dám nói nó đi mua, lại còn khó ăn nữa chứ. Sao suốt ngày chọc giận nó vậy ?

- Tôi không tặng cho anh đâu, đừng tưởng bở - Nó quát vào mặt hắn rồi tức giận bỏ đi.

- Tôi làm gì sai à ? - Len ngơ ngác hỏi.

- Không sai, mà là quá sai ấy chứ - Cả bọn đồng thanh

- Vậy là thế nào ?

- Cậu tự nghĩ đi - Gakupo buông 1 câu rồi quay lưng bỏ đi, cả bọn cũng đi theo chỉ còn mình hắn ngồi trơ trọi suy nghĩ đăm chiêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro