Chap 27: Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ buổi tiệc đang diễn ra, m.n đang vui vẻ khiêu vũ, nó bỏ ra vườn ngồi, leo lên ngọn cây hoa anh đào cao nhất ở sau trường, ở đây nó có thể quan sát khái quát cả sân trường. Ánh đèn phía xa sáng lấp lánh, đẹp huyền ảo và lung linh. Nó dựa người vào gốc cây, đôi mắt thoáng chút muộn phiền, tay mâm mê hộp chocolate, nó đang tức điên lên đây, toan bóp nát hộp socola nhưng nghĩ lại, dù sao đây cũng là công sức của mình nên thôi. Cây hoa đào gặp khí trời ấm áp cũng đã nở, được chăm sóc cẩn thận nên rất đẹp. Nó mỉm cười đưa tay ra hái 1 bông hoa, nhưng quá đà và... rơi tự do như chim, tiêu rồi, đây là ngọn cây, rơi xuống không vỡ đầu thì cũng gẫy chân. Ngọc Hoàng, nếu người không phù hộ cho con thì đừng trách Tiên Nhi này không nể tình người. Mà hình như Ngọc Hoàng nghe thấy nó khẩn cầu thật, nó tiếp đất mà không thấy đau. Nó từ từ mở mắt, may quá, còn sống, tiếp đó là đưa tay sờ quanh người xem có mất mát gì không, thấy hoàn toàn lành lặn nó mới bật dậy phủi quần áo toan bỏ đi nhưng lạ phát hiện mình đang đè lên 1 người.

- Á xin lỗi, cậu có sao không ? - Nó bối rối, đưa tay đỡ nạn nhân dậy.

Nó thoáng sững sờ. A mĩ nam, đẹp zai quá, đúng là 1 soái ca nha. Nhưng mà nhìn anh ta lạnh quá, đôi mắt màu bạc và mái tóc màu bạch kim để dài nhìn rất lãng tử, nó cứ ngây ra ngắm, nhìn chằm chằm như muốn soi từng bộ phận của anh ta vậy.

- Này, con nhỏ vô duyên kia, cô đang làm cái quái gì thế hả ? - Anh ta hét.

- Á xin lỗi tôi không cố ý - Nó luống cuống cúi đầu.

- Nếu cố ý thì còn ác hơn ấy chứ, đồ con lợn, cô không biết ăn kiêng hả, béo quá rồi đấy - Anh ta châm chọc

- Này, tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn gì hả ? Ai bảo anh ngồi dưới gốc cây. Đồ không biết điều, thích gây chuyện lắm hả - Nó từ tư thế bị động chuyển thành chủ động gân cổ lên cãi.

- Tôi ngồi đâu kệ tôi, ai bảo cô trèo lên cây làm gì, bắt muỗi chắc ? À hay là muốn tạo ấn tượng với tôi ? Cô cũng có chút nhan sắc đấy - Hằn nhìn nó dò sét.

- Anh bị ảo tưởng sức mạnh à, hay tiêm nhầm thuốc ? - Nó liếc anh ta bằng nửa con mắt.

- Này, sao cô cãi ngang thế hả ? Cô là người sai mà.

- Nhưng anh đâu có nhận lời xin lỗi của tôi

- Tôi thấy cô cẳng có chút thành ý nào cả.

- Vậy đây, tặng tên độc thân hộp socola ăn cho đỡ buồn, tạm biệt - Nó nhét hộp chocolate vào tay anh ta rồi chạy biến chẳng để anh nói câu gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tại hội trường cũng lúc đó

- Rin bỏ đi đâu vậy trời ? Sắp khiêu vũ rồi mà. - Gakupo đi đi lại lại trong phòng

- Anh đừng lo, nó chỉ ra ngoài đi dạo thôi mà - Miku an ủi.

- Để anh vào lấy điện thoại gọi cho nó. - Nói rồi Gakupo vào phòng láy điện thoại ra gọi, nhưng xui thay nó lại để điện thoại ở trong túi sách.

Cầm điện thoại của nó trên tay, anh mở ra xem thử, 2 tin nhắn và 14 cuộc gọi nhỡ từ 1 người tên Hiwari. Hiwari à, tên này quen lắm, hình như đã từng nghe rồi. Anh bèn mở tin nhắn ra đọc thì sững người lại, run lên lo lắng, sắc mặt trở nên sám xịt.

- Miku, Luka chuyện này là sao ? - Gakupo hét lên tức giận, làm tất cả m.n hoảng hốt tập chung lại phòng thay đồ.

- Anh làm gì mà la lối om sòm vậy, lên cơn à ? - Luka cáu kỉnh.

- Đây là cái gì ? - Gakupo giơ chiếc điện thoại của nó nên trước mặt Miku và Luka hỏi với giọng lạnh lùng, vừa nhìn thấy dòng tin nhắn đó Luka và Miku xám ngoét mặt.

- Tôi hỏi các cô đây là gì ? Trả lời đi chứ ? - Gakupo lại hét lên.
- Chuyện... chuyện này là sao ? chẳng lẽ... - Kaito hốt hoảng nhìn vào dòng tin nhắn, riêng Len vẫn im lặng đứng ở góc tường như thể đã biết lâu rồi vậy.

- Anh Gakupo, em nghĩ chuyện này anh nên hỏi thẳng Rin thì hơn, nhưng em nghĩ chắc anh cũng đã có câu trả lời rồi - Miku thở dài, không khí trở nên im lặng cho đến khi... Cạch...

- M.n làm gì mà tập trung đông vậy ? Anh 2 đó là đt của em mà ? - Nó mở của bước vào, ngoài kia vũ hội cũng đã kết thúc.

- Em đang che dấu anh chuyện gì ? - Gakupo lạnh lùng tiến lại, đưa chiếc điện thoại cho nó, đọc xong dòng tin hắn nó mỉm cười.

Đây là tin nhắn của Hiwari, thuộc hạ của nó, là người thay nó tiếp quản Dark Angel khi nó vắng mặt, nội dung tin là" Băng Black Moon đang đe dọa chúng ta, chị Queen, chị hãy cùng chị Kill và Venus sang Anh Quốc giải quyết cho Dark Angel."

- Vậy là anh đã biết ? Phải, em chính là Queen, bang chủ Dark Angel - Nó đáp không chút do dự.

- Tôi chính là Kill - Luka tiếp lời.

- Còn tôi là Venus - Miku

- Các cô ?... là thật sao ? - Kaito không tin nổi.

- Tại sao ? Tại sao vậy Rin em biết mình đang làm gì không ? - Gakupo hét lên, đôi mắt vằn cả tia máu. Anh đẩy Rin áp sát vào bờ tường.

- Vậy còn anh thì sao ? Anh tưởng em không biết gì chắc ? D.Gakupo ? Anh có thể vậy tại sao em không ? Em biết mình đang làm gì nên xin anh đừng can thiệp. - Nó lạnh lùng.

- Xin chào Queen, cô biết tôi chứ ? - Len lên tiếng

- Biết, F.Dragon, bang chủ Devil Hell, có vẻ anh biết cả rồi nhỉ - Nó cười khẩy

- Phải, cũng giống cô thôi, nhận ra ngay từ lần gặp đầu tiên - Hắn đáp trả

- Em dừng lại được không ? Coi như là vì anh - Gakupo tiếp tục, nhìn nó với đôi mắt cầu khẩn.

Nó chẳng nói gì, quay lưng bỏ đi, anh nhìn theo nó, lại 1 lần nữa, anh thấy bất lực, thấy nó đang dần rời xa anh. Bao năm nnay anh lần theo Demon cũng vì không muốn nó nhúng tay vào, vì muốn tự giải quyết mọi việc. Nó luôn nhanh hơn anh 1 bước, nó đã tìm Demon, nó cho người truy tìm tung tích của hắn mà anh không hề biết, anh sợ, sợ khi nó biết được sự thật thì nó sẽ quay về như trước đây, 1 con người vô cảm, sống trong thế giới của riêng mình, không màng đến xung quanh. Anh đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài.

- Rốt cục các cô còn dấu chuyện gì nữa ? - Kaito hằn học

- Anh không cần biết - Miku hững hờ.

Luka lo lắng chạy theo Gakupo. Còn Len đi theo Rin.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Này, sao anh cứ bám theo tôi thế hả ? - Nó gắt với Len.

- Cô giận tôi à ?

- Mắc gì phải giận, anh đừng tưởng bở - Nó cáu

- Vậy đi theo tôi đến chỗ này... - Nó rồi hắn kéo nó đi, tưởng đến chỗ nào ai dè... lên sân thượng. Nhưng ở đây thật đẹp nha, ánh đèn nhấp nháy lãng mạng, cánh hoa trải dài khắp nơi, trên bàn có 1 đóa hồng xanh 1 li rượu đang mập mờ dưới ánh nến. Điệu nhạc du dương mê người. Hắn nâng đóa hoa lên, tiến về phìa nó nở nụ cười quyến rũ.

- Tặng cô

- Vì sao ? - Nó hỏi

- Không vì sao cả. Vậy công chúa, nhảy với tôi được chứ ? - Len đưa tay ra mời.

Nó đặt tay mình lên bàn tay ấm áp đó, cùng khiêu vũ trên thảm hoa đỏ, bỗng nhiên lại muốn gây phút hạnh phúc này đừng biến mất. Từng động tác nhẹ nhàng, hài hòa, theo dòng nhạc mà cuốn đi, nó ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, một chút, chỉ 1 chút thôi, nhất định tình cảm này không được bộc phát. Hắn là người phàm, còn nó là thần tiên, nó không muốn quá khứ lập lại lần nữa. Còn đối với hắn, không biết từ lúc nào cô gái trước mặt đã trở nên qua trọng đến thế. Kông biết từ lúc nào hình dáng nhỏ bé dễ thương ấy đã chiếm lấy trái tim hắn. Nhưng hắn không muốn thừa nhận tình cảm đó, vì như ậy chẳng khác nào hại chết nó. Cả 2 bắt đầu đi vào thế giới riêng của mình.

- Cô... còn chuyện gì dấu tôi hả ? - Hắn ngừng lại hỏi.

- ...............

- Nếu cô không muốn nói thì thôi. - Hắn đưa li rượu lên miệng, nó ngước mắt lên ngắm bầu trời đen kịt không 1 vì sao.

- Cô còn giận tôi chuyện lúc nãy hả ? - Hắn nhỏ nhẹ hỏi

- Không giận, không giận, ai mà thèm để tâm chứ - Nó hằn học trả lời, thế mà nói không giận.

- Vậy Socola của tôi đâu ?

- Cho rồi - Nó đáp gọn lỏn

- Cái gì ? Cho ai ? Của tôi mà đền đi

- Không

- Đền đi

- Không đền
-Đền cho tôi

- Đã bảo không mà

-...................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro