Chap 43: Thiệp mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó ngồi trong 1 căn phòng đầy nắng và gió ngập tràn, bên bệ cửa sổ có những chậu hoa hồng xanh mà nó thích, nhưng cây hoa leo lên bám đầy trên tường. Nó nhẹ ngồi xuống chiếc ghế bên cây đàn piano, đàn 1 bản ngẫu hứng. Hồi nhỏ nó từng được học qua piano nên đàn cũng không tệ, chỉ là... Không biết mình đang đánh bản nhạc gì thôi. Nó đứng dậy, bước ra phía cửa sổ, Luka và Miku đang nghịch vòi nước dưới vườn hoa, 2 nhỏ này lúc nào cũng hồn nhiên giống con điên như thế. Nó đu người từ trên cửa sổ nhảy xuống, nhắm hướng Luka mà phi, và cứ thế cả người nó ngã nhào về phía Luka, cả 2 nằm bẹp như con ếch dưới đất.

- Rin, mình giết cậu, mình làm gì mà cậu phi vào cậu như cướp vậy ? - Luka xoay người túm lấy cổ nó đè xuống đất.

- Thấy 2 cậu giống như vừa trốn trại nên mình phải thực thi công lí bắt 2 cậu lại chứ - Nó đẩy Luka sang 1 bên, nhanh chân bỏ chạy.

- Bắt nó, giết nó chôn sống nó đem đi ngâm mắm - Luka chỉ về hướng nó chạy rồi cũng Miku đuổi theo nó.

Tiếng cười vang vọng khônghắp sân, hòa trong tiếng gió xuân mát lạnh.

- Cô chủ, có thư gửi đến - Quản gia Kim đi vào cắt ngang cuộc vui chơi của nó.

- Cảm ơn bác - Nó nhận thư rồi mở ra đọc

- Ai gửi vậy - Miku sấn vào.

- Không biết, người gửi là Mikuo Azuki, chỉ hẹn cậu đến gặp tại biệt thự họ Azuki ngày mai - Nó lật thư xem

- Mikuo Azuki, chẳng phải là cha của Rinto Azuki sao ? Chủ tịch tập đoàn Diamant, sao ông ta lại hẹn Rin ? - Luka chống cằm.

- Cha của Rinto ? Sao lại biết mình ? - Nó hỏi

- Ai biết, nhưng đây cũng là 1 tập đoàn lớn, cậu nên đi cho phải phép - Luka khuyên.

- Không cần, em không phải đến dấy làm gì - Tiếng nói vọng ra từ phía sau, là Rinto, nó tròn mắt nhìn cậu.

Rinto tiến lại đưa tay giằng bức thư rồi xé nát, vẻ mặt có chút khinh miệt.

- Rinto, cậu sao vậy ? - Nó ngỡ ngàng

- Em không cần phải đi, cứ biết thế là được - Rinto quay lưng bỏ về, nó chỉ nghe thấy tiếng xe lao vút đi rồi im hẳn.

Nó nhún vai rồi bỏ vào nhà, không còn để tâm đến bức thư nữa.

Sáng hôm sau đến lớp, nó không thấy Rinto, mặc dù cặp sách vứt trên bàn, nó cũng chẳng để ý, không có hắn thì càng khỏe chứ sao. Nhưng đến tiết thể dục nó lại cúp học lên sân thượng ngồi. Nó giật mình khi thấy Rinto cũng ở đây, nó tiến về phía cậu, ngồi xuống bên cạnh.

- Tưởng gì, hóa ra cúp học lên đây

- Em cũng thế mà

- Sao anh khác vậy ? Mọi hôm thấy nói nhiều cơ mà.

- Vậy em muốn anh nói gì ?

- Ừm, nói về bản thân của anh đi, tôi chưa biết nhiều về anh

- Anh ? Cũng được, anh là cậu chủ tập đoàn Diamant

- Tôi đã biết rồi, tôi muốn biết về gia đình anh kìa, sao anh lại đến Tokyo ?

- Để gặp em, người con gái anh yêu

- Anh không muốn kể thì thôi.

- Thật ra, anh đế đây để trốn 1 người

- Ba anh phải không ?

- Ông ta không xứng làm ba anh, ông ta đã hại chết mẹ anh, chỉ vì con mụ đàn bà lăng loạn đó, ông ta còn muốn giết chết anh, đuổi anh ra khỏi nhà khi anh 5 tuổi. Nhưng vì mụ đàn bà đó không thể sinh được con trai nên ông ý mới đón anh về, cũng vì muốn ép anh thừa kế cái gia sản đó, ông ta muốn anh lấy 1 người môn đăng để phát triển sự nghiệp, giống như cách ông đã làm với mẹ vậy. Bởi thế mà anh bỏ sang đây, nhưng em thấy đấy, ông ta vẫn cho người đuổi bắt anh. Suy cho cùng anh cũng chỉ là công cụ của ông ta mà thôi - Rinto nhìn ra xa, giọng cười chua chát.

- Lúc đầu, vì không muốn lấy cô tiểu thư đó theo ý của ông ta nên anh mới tán tỉnh em, nhưng hình như anh lại lỡ yêu mất rồi - Ánh mắt Rinto dịu đi, nhìn nó trìu mến.

Nó quay mặt tránh anh mắt đó. Vậy là Rinto sống cũng không mấy vui vẻ, hơn nữa, nó hiểu cảm giác mất đi người mình yêu nhất, có lẽ nó đồng cảm với Rinto. Nó suy nghĩ 1 hồi rồi quả quyết.

- Tôi sẽ đi gặp cha anh, anh đi cùng tôi chứ ?

- Gặp ông ta ? Để làm gì ?

- Xem kịch, vậy nhé tối nay 7h đến đón tôi - Nó cười rồi nhảy chân sáo về lớp, nó cũng chưa biết mình định làm gì nữa, đang mải suy nghĩ vu vơ thì có người kéo bàn tay nó lại.

- Cô vừa làm gì trên đấy với Rinto vậy ? - Len giữ tay nó, lạnh giọng hỏi

- Ra là anh, làm gì kệ tôi, anh quản được tôi chắc - Nó vênh mặt

- Vậy sao ? - Len cười nhẹ 1 cái rồi quay lưng bỏ đi, không nói gì nữa

- Tên này bị khùng chắc ? - Nó cáu gắt rồi hậm hực về lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro