Chap 48: Nỗi đau kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luka liếc xéo nó, thuận tay ấn đầu nó xuống. Nó nhăn mặt tỏ vẻ phản đối, nhưng chợt nhớ ra 1 chuyện nó khẽ thì thầm hỏi:

- Sao mình không thấy Len đi cùng các cậu vậy ?

- Sao ? Không có hắn khiến cậu không vui hả ? Len bảo chuyện của cậu thì mặc xác cậu, hắn không thèm quản - Luka thờ ơ đáp rồi quay lưng đi.

Nó đứng nghệt mặt 1 hồi rồi tiếp lời. Như chút giận

- Ông Azuki Mikuo, chính ông và ả đàn bà kia đã giết bà SeeU để cướp tài sản và chính ông đã thủ tiêu bà ấy bởi bà biết những tội ác dơ bẩn ông làm - Nó thét

- Không... không thể nào, sao lại có thể như vậy - Rinto mặt tái bệch, tay buông thõng, quỳ hẳn xuống, miệng lảm nhảm như không tin những gì nó nói.

Nhìn Rinto như vậy, nó thật đau lòng. Cũng phải thôi, Rinto chỉ biết mẹ mình bị bệnh mà chết, đâu thể ngờ là bị chính ba mình giết chết, có nằm mơ cũng không thể ngờ. Cảm giác đấy ra sao, nó hiểu rất rõ. Nó quỳ xuống, vòng tay ôm lấy Rinto vào lòng, áp đầu cậu vào ngực mình và nhỏ giọng.

- Ổn rồi, Rinto. Những gì họ nợ anh, tôi sẽ đòi lại - Nó thì thầm bên tai Rinto, nhưng có lẽ cậu không nghe thấy gì cả, đôi mắt xám trở nên lạnh ngắt vô hồn, sự tổn thương và tuyệt vọng bao lấy Rinto.

Nó cay nghiệt quay xuống nhìn ông Azuki:

- Cô ta nói dối, tất cả đều là giả dối - Ông Mikuo hét lên, cố biện bạch cho mình.

- Nói dối, ông thôi đi là vừa, tôi đã báo cáo toàn bộ sự việc cho cảnh sát rồi, hãy chuẩn bị đền tội đi - Gakupo khinh bỉ

- Đền tội ? Thật nực cười, nếu ta phải chết thì mấy người cũng không thể sống đâu. - Ông ta cười man rợ, ngay tức khắc, người nhà họ Azuki bao vây quanh lễ hội, tay cầm súng chĩa thẳng vào các vị khách.

- Ta chỉ cần giết hết các ngươi, chỉ cần không có ai làm chứng giống như SeeU năm xưa vậy. - Ông ta cầm 1 khẩu súng chĩa về phía nó và Rinto.

- Chiếu tướng, tụi này thắng nhé ông già - Luka nở 1 nụ cười tuyệt đẹp mang vẻ bí ẩn, vung chân phải đá cước, đá bay khẩu súng trên tay ông ta, nhanh nhẹn rút khẩu súng đem sẵn trên người.

Ông ta run run nhìn cô đầy uất hận. Khẩu súng bị đá bay lăn đến chỗ Lyla, nhỏ cũng nhanh chóng vớ khẩu súng lên, chĩa thẳng vào đầu papa nó, ông Kagamine đang ngồi bên cạnh.

- Rin nếu cô không dừng lại, tôi sẽ giết chết bố cô

- Hả ? Nếu cô có khả năng, à chúc may mắn lần sau nhé - Nó cười thương cảm cho Lyla, ngay tức thì, ông Kagamine vòng người xuống, co mạnh một chân, đạp thẳng bụng Lyla, nó nhìn mà thương tiếc cho nhỏ.

- Quên không nhắc, mấy chiêu đá chân của tôi đều là papa dậy hết đó. - Nó cười

- Rin, con còn dám nói, để xem khi về ta sẽ dạy dỗ con như thế nào - Ông Kagamine nghiêm mặt nhìn nó sau đó tiến về phía ông Mikuo

- Mikuo, những việc anh làm tôi đã biết, nhưng tôi tin anh sẽ hối cải, nhưng xem ra, tôi đã trao niềm tin nhầm người, nếu vậy, hãy xám hối trong ngục đi - Cử chỉ và nét mặt lạnh lùng của ông thật giống nó mà.

- Mấy người nghỉ rằng chỉ như vậy là xong ư ? Vậy thì nhầm rồi, hãy cùng tôi xuống hoàng tuyền đi - Ông ta gào lên, 1 đám lửa lớn không biết từ đâu lan tỏa, cháy rực dữ dội.

- Chết tiệt, ông ta cho người phóng hỏa - Kaito theo phản xạ ôm lấy Miku vào lòng.

- Con cáo già này, nếu mà xuống địa ngục ta sẽ bảo Vương ca đá đít ngươi ra - Luka nghiến răng.
- M.n, hay di tản khỏi đây đã, Hiwari, Kaito 2 người hãy đưa m.n đi, anh đã gọi người đến giúp rồi - Gakupo quay sang Hiwari chỉ đạo.

- Không được, còn chị Rin, lửa sắp vây lấy chị ấy rồi - Hiwari gào lên

- Con bé sao vậy ? Sao không chạy đi

Trong khi lửa cháy khắp nơi, thì Rinto dường như vẫn chưa tỉnh lại trong nhận thức của mình. Nó lay Rinto, gọi kiểu gì cũng không thấy cậu phản ứng, lửa đã lan đến chỗ các nó, nó đưa tay lên che đám khói, Gakupo đang lao đến đây, theo sau có cả Luka và Miku, nhưng sao nó thấy trống trải quá. Hình như, nó đang chờ 1 ai đó.... Một thanh gỗ rực cháy rơi xuống ngăn cách 2 phía, không thể vượt qua được. Gakupo gào lên, định băng qua vùng lửa đó nhưng bị Luka ngăn lại.

- Rin, phá cảnh cửa sổ phía sau để lao ra đi - Luka hét về phía nó.

Cửa sổ ? Nó quay người, để Rinto ngồi lại rồi dùng sức phá cửa sổ, kính sắc bay ra, găm vào người nó, nó đỡ Rinto dậy, gọi cậu liên hồi, vẫn không thấy có phản ứng, nó đành kéo cậu về phía cửa sổ, thì thầm bên tai cậu.

- Đi... đi gặp mẹ cậu... đến nơi mà cậu tin có thể gặp được mẹ cậu, xin cậu đấy, đi ... đi - Nó thều thào vì kiệt sức, ném mạnh Rinto ra ngoài cửa sổ, còn mình thì gục xuống. Lúc này Rinto như nhận thức ra tất cả, cậu nhận ra mình đang rơi, nhận ra nó đang khụy xuống, cậu gào lên thảm thiết, tay với về phía nó.

- Rinnnnnnnnn.............. - Tiếng hét của cậu không thể làm nó tỉnh dậy, nó đã sử dụng bùa chú, bị lửa bao vây, hơn nữa còn bị thương khắp người, không có cách nào gượng dậy được. Lửa càng lúc càng lớn, nó nghe thấy tiếng Gakupo hét, tiếng khóc của Luka và Miku, rồi nó thấy mình được bế lên, hình ảnh mờ ảo không rõ, nó thấy Len ngay trước mặt nó hắn nhìn nó đau xót, biểu hiện này là sao ? Nhưng nó thấy thỏa mãn vô cùng, nó cười gượng

- Lại là anh, anh ... lại giúp tôi nữa sao ? - Nó ngất đi không còn biết gì nữa.

- Ngốc, vì em quá ngốc nên tôi không thể bỏ em được.

.

.

.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rinto sau khi bị ném đi, cậu ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đau khổ tột cùng, cậu không thể bảo vệ được người mình yêu, cậu muốn quay lại, muốn chạy đến bên Rin, nhưng khi nhì thấy bóng dáng của Len ở đấy, cậu nhận ra, mình... thật sự đã thua từ lúc bắt đầu. Cậu đứng dậy thất thiểu đi về phía vườn, nơi có hồ nước lớn nằm khuất ở 1 góc. Trước đây cậu và mẹ vẫn hay đến đây, mẹ từng dạy cậu chơi piano. Dưới tán cây Tử Đằng, những điệu nhạc du dương, cậu đứng nhìn mặt hồ phẳng lặng, nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, nhớ về nỗi đau của quá khứ. Cậu khóc, khóc 1 cách đáng thương. Có ai biết, nhưng giọt nước mặt của kẻ luôn cho mình là mạnh mẽ, yếu đuối đến mức nào không ?

Chợt 1 vòng tay ôm cậu từ phía sau, cảm giác này, mùi hương này... là mẹ sao, cậu xoay người lại. Mẹ cậu, bà SeeU đang mỉm cười đôn hậu, khuôn mặt mãn nguyện

- Con... không có nằm mơ, phải chứ - Cậu thật không dám tin những gì mình thấy.

- Con trai, ta cuối cũng cũng gặp lại con, dù chỉ là trong giây lát thôi, nhưng ta hạnh phúc lắm rồi. Con trai, những gì có thể tha thứ hãy tha thứ, những gì không thể níu kéo, đừng níu kéo - Bà SeeU xoa mái tóc cậu. Hẳn là nó đã cầu xin Vương ca cho bà SeeU gặp cậu.

- Mẹ... - Cậu không biết mình lên nói gì, cậu im lặng nhìn mẹ hồi lâu. Gió đột nhiên mạnh lên, mặt nước dậy sóng, như đợt sóng ngoài đại dương, cậu hiểu ra, thời gian đã hết, đến lúc chia tay rồi.

- Con trai, giờ mẹ phải đi rồi, hãy sống thật tốt nhé - Nói rồi bà dần tan biến, gió, đưa linh hồn bà bay đi thật xa, đến nơi thuộc về những thiên thần.

- Cảm ơn em, em cũng là thiên thần của anh - Rinto nhìn lên bầu trời, thầm thì điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro