Chap 56: Gặp lại người quen cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cũng đều là 1 lò mà ra nhỉ - Len cười phụ họa

- Ổn hơn chưa, Miku ? - Luka lay tay nhỏ đang thất thần

- Bây giờ phải làm sao để xử lí những người ở ngoài kia đây ? - Nó lộ rõ vẻ lo lắng.

- Anh nghĩ chúng ta cần che dấu chuyện này trước - Gakupo xoa cằm

- Nhưng bằng cách nào ? - Luka hỏi lại

- Cho mỗi đứa 1 phát súng để tụi nó câm vĩnh viễn luôn - Nó đắc ý

- Cô ác nó vừa thôi, tích đức chút đi - Len lắc đầu

- Nè Kaito sao im quá vậy, cậu không lo gì sao ? - Nó quay đi, bỏ lơ câu nói của Len

- Tôi ? Tôi cần phải nói gì đây ? - Kaito vẫn mang vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Miku

- Mình... mình... xin lỗi, mình... - Miku nấc lên từng hồi

- Không phải tại cậu, là do tụi tớ kéo cậu ra biển - Luka an ủi

- Hứ, ăn năn gì nữa chứ, thật chẳng ra sao - Kaito buông lời trách móc, vẻ mặt như khinh bỉ, chỉ trong phút chốc, Miku đã nhìn rõ vẻ mặt ấy, nhưng tại sao ?

Cô cứ ngỡ rằng, m.n có thể không tin mình, nhưng cậu nhất định sẽ tin chứ. Vậy tại sao ? Cậu cũng ghét tôi sao ? Nghĩ như vậy càng khiến cô khó chịu hơn. Tại sao ? Tại sao ? Từ lúc nào trong lòng cô đã dành cho cậu 1 vị trí quan trọng đến vậy ? Từ lúc nào, người cô căm ghét tận xương tủy lại trờ thành người cô quan tâm nhất.

- Xin lỗi.... - Miku đứng bật dậy, nước mắt vẫn lăn dài trên má, không phải vì những lời đàm tiếu kia. Mà vì cảm giác đau tận tâm này, lần đầu cô mới hiểu được. Quay đi thật nhanh, cô lao ra khỏi phòng, Luka cũng không kịp cản cô lại.

- Kaito, cậu vừa nói gì vậy, chạy theo cậu ấy đi - Nó hét lên như ra lệnh

- Tại sao ? - Kaito vẫn đứng im

- Tên này, không đánh không chịu tỉnh - Nó tiến lại định cho cậu ta 1 trận, nhưng cũng may Luka kịp ngăn lại

- Kaito, đi tìm cậu ấy đi nếu không là hối hận đấy - Len vỗ vai cậu

Hối hận ? Có lẽ vậy ? Thật sự cậu không hiểu nổi, nhưng nghĩ đến bản thân bị lừa dối bởi người con gái mình yêu thương, cậu không chịu nổi. Nhưng chẳng phải cậu cũng không nói ra sự thật đấy thôi, vậy cậu tức giận vì lí do gì chứ. Thấy mình quá vô lí, cậu vùng dậy, chạy theo Miku.

- Cậu ta ngốc hơn mình tưởng - Nó đưa tay lên ôm đầu

- Chứ không phải kẻ ngốc là cô sao ? - Len phì cười

- Anh nói ai ngốc hả tên đầu óc bã đậu kia - Nó cãi

- Đủ rồi, yên lặng chút đi, giờ phải xem làm sao để đối phó với đám người kia, nếu không, tin này lan ra sẽ ảnh hưởng đến chúng ta - Gakupo nói

- Nếu bây giờ còn phép, em nhất định sẽ xóa kí ức của bọn họ - Nó nghiến răng

- Nếu vậy thì cắt lưỡi chúng đi - Luka lộ ra vẻ mặt quỷ dị

- Không được, nếu vậy họ có thể viết - Nó phản bác

- Chặt tay luôn - Luka cười dâm tà

- Nghe hay đấy - Nó hò reo tán thưởng

- Thế sao không giết luôn cho rồi - Hiwari run sợ nhìn tụi nó

- Ý hay, cho mỗi đứa 1 viên kẹo đồng, đảm bảo xuống âm phủ Vương ca sẽ đối xử tử tế, em trai chị thông minh ghê - 2 tụi nó đồng thanh

- Em mày ác quá - Len không còn biết nói gì, gục đầu vào vai Gakupo khóc thầm

- Anh đừng khóc, mạnh mẽ lên - Hiwari an ủi mà vẻ mặt thằng bé cũng tái đi mấy phần

- Nếu vậy sao không để tụi này giúp cho ? - Tiếng nói trầm lạ vang lên bên ngoài ban công.

Ngoài cửa có bóng 1 nam nhân đứng dựa vào lan can, phong thái đĩnh đạc mà vô hồn. Kế bên có bóng 1 cô gái nhỏ nhắn, tay bám chặt người nam kia, từ trong phòng mà vẫn nghe hương hoa thoảng qua càng khiến người ta tò mò. Nó vội chạy lại, giật tung rèm cửa, trước mặt là người con trai khuôn mặt như tạc, vẻ mặt cực ôn nhu, hiền hòa nhưng lại vô cảm. Tựa như 1 khối băng chỉ có hình thù mà không hồn sắc. Đôi mắt màu đồng nhìn không thấy đáy, mái tóc để dài ngang vai tùy ý thả trong gió. Bên cạnh là cô bé tầm 14t, vẻ mặt cực trẻ con, da trắng, mắt hồng, nét tinh nghịch đáng yêu, cứ luôn bám chặt người đứng kế bên không rời. Cô bé nhỏ nhắn là vậy nhưng lại đẹp động lòng người. Nó chợt thất thần, cô bé kia nó không hề biết, nhưng nam nhân đó hẳn là...

- Sao anh/ em lại ở đây - Nó bất ngờ thốt lên, cũng là lúc Len hoảng hồn nhìn cô bé đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro