Chap 59: Bà mối bất hạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó vươn vai thức dậy, vscn rồi chọn cho mình 1 bộ váy hồng cute năng động, xong hí hửng xuống nhà ăn sáng. Ý, sao sáng nay có cảm giác lạ thế nhỉ, nó nghe có tiếng vịt kêu. Quái lạ, nhà nó đâu phải trại chăn nuôi ? Ngó đầu xuống sân, 1 cảnh tượng vô cùng hùng vĩ xảy ra. IA, Len, Gakupo, và Lui đang... chăn vịt, à mà không, là bắt vịt mới đúng. Cả thảm có trong hoa viên mượt như nhung bị chà đạp không thương tiếc. Trời ơi, không biết là cái nhà hay cái chuồng vịt thế hả. Vậy là nó tiếp tục màn phi thân từ cửa sổ tầng ba xuống đất, không quên gọi Gakupo đỡ mình.

- Mấy người, làm gì nhà tôi thế hả - Nó chống tay hỏi sau khi an toàn tiếp đất

- Quác, quác, quác quác.... - Đó là âm thanh đâu tiên trả lời nó

- Tôi hỏi mấy người đang làm gì

- Bắt vịt - Đồng thanh cả lũ

- Tài dữ hén, hết trò rồi sao đem vịt về nuôi ? - Nó cáu

- Em định làm bữa sáng bằng vịt đực ướp sâm panh, nhưng ai ngờ... - IA tỏ vẻ ăn năn

- Ở đâu ra cái món vịt đấy vậy ? Quản gia Kim, mau dọn dẹp chỗ này đi - Nó hạ giọng rồi kéo cả lũ vàphán
òng ăn và.......

- Nói, đứa nào phá cái nhà bếp này ? - Nó trỏ vào 1 đống bầy nhầy hỗn tạp trong phòng bếp, như vừa trải qua 1 vụ nổ kinh hoàng

- Là IA đấy, con bé định làm bánh bông lan - Len đưa tay lên vuốt lại mái tóc, thờ ơ trả lời

- Quản gia Kim, làm ơn, dọn nốt, rồi đem bữa sáng lên sân thượng - Nó kìm nén, ăn sáng trên sân thượng, quả không tồi, nó có trồng rất nhiều hoa hồng xanh trên đấy. Nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn.

- Cái này là IA làm - Nụ cười của nó tắt ngúm khi lên đến nơi, toàn bộ giống hoa hồng xanh nó mất công nhập khẩu rồi ghép gien đêu héo hắt xui lơ. Nó cảm nhận được từng đợt máu nóng dồn nén trong lòng, hận không thể đem cái mặt baby kia chà xuống lòng đường cho bớt vênh váo. Bình tĩnh, bình tĩnh. Nó tự nhủ

- À, đám hoa hồng xanh này thật chướng mắt nên em quyết định xóa xổ để trồng hoa sen - IA hồn nhiên giải thích

Trồng hoa sen trên sân thượng ? Rút cuộc là đầu óc cô có vấn đề hay cố tình chọc tức nhau đây ? Đến lúc này nó không thể chịu nổi, sáng ra mà đã.... Quả nhiên con nhỏ này có sức phá hoại hơn cả nó.

- Đem đồ ăn sáng vào phòng tôi - Ngữ khí của nó trầm hẳn xuống. Nó mò xuống phòng Miku, từ hôm qua đến giờ chưa thấy nhỏ ra khỏi phòng, cả Kaito cũng không thấy đâu. Nó đẩy cửa bước vào, tay cầm 1 khay bánh nhỏ. Miku nằm im trên giường, trùm 1 đống chăn như tự kỉ, nó đặt khay bánh sang 1 bên, kéo chăn ra.

- Hôm qua Luka có việc, về bên Mĩ rồi, cả Hiwari cũng đi theo. - Nó độc thoại, chẳng cần biết cô có nghe không

- IA, em gái của Len làm mình tức điên lên vì những trò đùa của nó. Nè, bộ cậu định ở trong này cả đời hả

- Không biết

- Sao thế ?

- Tao sợ

- Sợ đối mặt với Kaito ? Mày ngốc thật, hắn ta đi đâu cả buổi từ hôm qua đến giờ, mà theo như quan sát của tao, Kaito thật sự có tình cảm với mày, vậy nên, đừng lo gì cả - Nó lựa lời an ủi, rồi rời khỏi phòng.

Tiếng chuông điên thoại bất chợt reo lên, là Kaito. Nó đang định mắng xối xả cho cái tên chết bằm ấy 1 trận.

- Chết ở chỗ nào rồi, cần tôi đến nhặt xác không - Nó phán

- Đừng giận mà, tôi có việc muốn nhờ cô. - Kaito năn nỉ cầu hòa

- Nói

- Cô dụ Miku đến bến cảng hộ tôi, tôi sẽ xin lỗi cô ấy

- Anh định tỉnh tò chứ gì, vậy để tôi bày cho cách này.... thế, như thế đó....... Biết rồi mà - Nó mỉm cười rồi cụp máy, nghe cả tiếng đương sự bên kia đang đỏ mặt. Sau đó hí hửng quay vào phòng Miku

-Nè, tụi mình ra ngoài chơi nha - Nó kì kèo

- Không - Cô quả quyết

- Đừng như vậy mà, đi ra ngoài cho khuây khỏa - Nó vẫn van nài, và đáp lại là 1 sự im lặng.

Nó biết có nói cũng chẳng được gì, thôi thì đi tìm viện binh vậy. Cơ mà nhờ Lui thì không được, Gakupo và Len, 2 tên ấy biến đâu từ sáng. Nó ngồi 1 mình ở bên hồ nước, làm sao để dụ Miku ra ngoài đây ?

- Chị nghĩ gì thế - IA đứng sau nó cất tiếng hỏi

- Mắc mớ gì đến nhóc

- Em cũng đâu cần biết, đồ bà già khó ưa - IA lè lưỡi châm chọc.

Nó đành bật mí mọi chuyện cho IA nghe. IA cười lém lỉnh vẻ ưng thuận, sau đó kéo nó vào phòng Miku.

- Chị Miku, nguy rồi, nguy rồi, anh Gakupo, anh ấy, anh ấy bị tai nạn nhập viện rồi - IA hốt hoảng

- Cái gì ? - Cả nó và Miku nhất tề hét toáng lên.

IA đạp 1 nhát vào chân nó. Nó nuốt nước miếng cái ực, chuẩn bị lên sàn diễn.

- Miku, anh Gakupo bị tông xe, không biết có sống nổi không, bác sĩ bảo có thể đây là lần cuối gặp anh ấy, phải làm sao đây ? Cậu, mau đến bệnh viện cùng mình đi. - Nó uốn lưỡi 3 lần, cầu cho Gakupo không bao giờ nghe thấy mấy lời này, nếu không đứa em gái như nó hẳn được đi thăm quỷ môn quan rồi.

- Không thể nào, sao lại... - Miku tin ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lo sợ tràn ngập của nó, cô nấc lên từng hồi, như muốn khóc.

- Hiện anh Lui và Len đang ở đấy, nhờ bác sĩ kéo dài sự sống của Gakupo - IA phụ họa

- Anh ấy, bị đâm đến lòi ruột, hộc máu rất khó coi, tay trái bị nãy, gẫy mất cả hàm răng, bầm dập cả mặt mày, hơn nữa, hơn nữa còn bị .... oaoa anh ơi anh mà chết ai lo cho em đây, hixhix, anh ơi... - Nó kể lể đủ thứ.

- Đi, mình với mày đến bệnh viện, tên khốn nào gây ra tai nạn, mình sẽ đánh nó bẹp mỏ. - Miku hùng hổ, kéo nó đi.

Nó nháy mắt ra dấu với IA, thành công mĩ mãn. Bây giờ chỉ còn tìm cách đưa Miku đến bến cảng mà thôi. Tụi nó phóng xe lao nhanh với vận tốc ánh sáng, rồi dừng lại ở 1 hiệu thời trang cao cấp trước sự ngỡ ngàng của Miku.

- Sao lại dừng ở đây - Miku thắc mắc.

- À, mày cũng lên thay đồ ở nhà ra và trang điểm chút chứ, biết đâu đây là lần cuối gặp anh ấy, phải để anh ấy lưu lại hình ảnh đẹp nhất chứ. Huhuhu anh ơi - Nó viện cớ

Sau 20' vật lộn, Miku bước ra với bộ váy lụa tím quý phái, mái tóc búi cao tôn lên khuôn mặt góc cạnh, cùng với những trang sức phụ kiện lấp lánh. Đẹp hoàn hỏa như 1 nữ thần. Nó lại kéo Miku lên xe, phi thẳng tới bến cảng.

- Sao lại ở đây, phải đến bệnh viện chứ - Miku thắc mắc.

Nó chẳng còn biết phải viện cớ gì, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu IA

- À... à... thì là... Luka, chị ấy nghe tin hoảng quá nên từ Mĩ bay thẳng về, khi nãy chị ấy bảo anh Gakupo đang được đưa đến tàu, dù sao anh ấy cũng sống trong thủy cung, nên muốn về với biển đó - IA nhanh miệng.

- Vậy, phải làm sao ? Chẳng lẽ anh ấy sẽ chết - Miku tức tưởi

- Không chết đâu, bây giờ cậu lên tàu đi, mình về Tiên cung 1 chuyến để xem có cách cứu không - Nó tỏ vẻ rầu rĩ, rồi nhanh chóng rời đi.

Để mình Miku bước lên tàu với khuôn mặt âu lo. Tàu nhanh chóng nhổ neo, rời bến cảng, nó ngồi thụp xuống, thở dốc, thật may mà có thể lừa được Miku, cũng nhờ có IA. Nó quay sang cô bé tươi cười.

- Cảm ơn

- Không cần đâu, em rất thích giúp người mà - Cô bé cười vui vẻ

- Hahaha thế sao - Nó cười gượng, giúp người cái nỗi gì, giết người thì có

- À mà, chắc anh Gakupo sẽ thích món quà này lắm nhỉ - IA rút trong túi ra 1 chiếc máy ghi âm.

- " Anh Gakupo bị tông xe, k biết có sống nổi k"....." Anh ấy bị đâm đến lì ruột, hộc máu rất khó coi, tay trái bị gãy, lại bầm dập cả mặt mày...." đoạn ghi âm cuộc hội thoại của nó và Miku đã bị thâu lại, tiêu rồi, để Gakupo nghe được thì nó xác định cuộc đời chỉ còn 1 con đường.

- IA à, như thế là không tốt đâu, đưa chị đi

- Không

- Đưa đi, chị mua kẹo cho

- Xin lỗi, tôi không phải con nít ranh để dụ kiểu đấy

- Có đưa không ?

- Không đấy, bà già - Thế là mặc kệ nó năn nỉ, van xin, đe dọa, IA nhất quyết không đưa.

Trên bến cảng, từng cơn gió biển lùa đến mát lạnh, đùa nghịch từng lọn tóc. Có 2 cô gái vừa chạy vừa nô đùa vui vẻ dưới ánh mặt trời, đẹp như 1 thiên sứ. (Ấy là trong mắt người ta, còn trong mắt tôi, đó là 2 mụ quỷ cái đang sống chết tranh nhau cái máy thu âm )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro