Chap 60: Mỹ Nhân Ngư, anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miku bước lên tàu, đây là 1 con thuyền du lịch sang trọng sơn trắng. Khoang thuyền rộng dãi, bên ngoài được lát sàn gỗ, Miku đi thẳng vào trong, tìm trên các phòng, mãi chẳng thấy Gakupo. Cô đành đi tìm xem trên thuyền có nhân viên phục vụ không, lần mò xuống khoang lái vẫn không thấy ai. Ra là thuyền chạy tự động. Cô đi lên khoang thuyền cao nhất, đứng cạnh lan can, tận hưởng gió biển và màu xanh mát của nước. Miệng nhẩm hát theo 1 điệu nhạc quen thuộc. Gió lùa từ lọn tóc xanh mượt, xõa tung trong gió biển. Mặt trời đã dần lặn, buông 1 màu ảm đạm đến thê lương. Mùi hoa hồng cao quý từ đâu thoảng đến, những cánh hoa bay trong không trung đáp nhẹ xuống. Con thuyền lẻ loi giữa biển khơi vắng vẻ. Cô bất ngờ quay người lại. Tiếng nhạc vang lên, điệu nhạc valse ngân lên. Tiếp đó dáng người cao ráo bước ra, những cánh hoa hồng cũng theo bước chân chậm rãi xuốt hiện. Trong ánh chiều tà, những ngọn nến đẹp lung linh huyền ảo, li rượu vang đỏ ánh màu máu quyến rũ mê người. Miku định thần, nhìn theo thân ảnh của nam nhân nọ. Mái tóc xanh trở nên hung đỏ trong ánh chiều, làn da trắng ngần, đẹp như trăng hôm, đôi môi đỏ tựa thiếu nữ. Một bộ vest trắng đuôi tôm lãng tử, cài 1 bông hoa hồng đỏ trên ngực. Chiếc mặt nạ đen tuyền che nửa khuôn mặt, đẹp đến kì dị.

- Anh, là ai ? - Miku khẽ hỏi

- Là anh - Âm điệu quen thuộc, chiếc mặt nạ được gỡ xuống, là Kaito.

- Là anh ? Sao lại xuất hiện ở đây, Gakupo đâu ? - Miku khó chịu lùi lại mấy bước.

- Không đến - Khẽ nhíu mày, Kaito trả lời.

Miku cũng không phải kẻ ngốc, như này là đủ hiểu, cô đã bị Rin lừa. Con nhỏ tài lanh đó, chờ đấy xem mình xử tội cậu thế nào.

- Em ngồi đi chứ - Kaito tiến về phía bàn rượu, kéo ghế mời

- Trò nhảm nhí, quay thuyền về ngay cho tôi - Miku nghiến răng ra lệnh.

Nhưng không như mong muốn, Kaito tiến về phía cô, bế cô đặt vào ghế, mặc kệ cô liên tục vùng vẫy. Cô cau có tỏ vẻ chán ghét, giận dỗi, khoanh 2 tay trước ngực, phồng má nhìn đi nơi khác. Kaito chỉ biết phì cười trước hành động trẻ con ấy, cô gái này thật quá đáng yêu, chỉ muốn nhét vào bao mang về làm của riêng, anh rót li rượu để trước mặt cô, cô vẫn không thèm đếm xỉa. Anh cười nhẹ, ngồi xuống ghế

- Cho tàu về - Cô nói như ra lệnh

- Em muốn ăn gì đó chứ ? - Anh phớt lờ

- Tôi bảo cho tàu về - Cô thét

- Không được, anh có chuyện muốn nói với em. - Anh... thật ra, anh... anh muốn....anh

- Muốn đi vệ sinh chứ gì, con trai gì mà sinh lí yếu, nhà vệ sinh trong kia kìa, không giữ - Cô hờ hững chỉ vào trong

- Không phải, em nghĩ sao mà anh nói mấy chuyện tào lao đó - Anh kích động đứng dậy

- Vậy anh cho tàu quay về đi để tôi bớt tào lao - Miku cũng không kém

- Anh yêu em

Đơ, cả 2 kể còng đơ. Đối với Miku, cô thừa nhận, mình yêu Kaito. Yêu vô điều kiện, một kẻ trăng hoa, tự phụ, lại tài lanh, ranh mãnh như anh có điểm gì khiến cô yêu đến thế. Từ khi nào cô phát hiện tình cảm của mình trở nên kì lạ như vậy ? Nhưng từ khi nào mà cô thất vọng về anh, khi ở trong khách sạn, khi cô bị nghi ngờ. Đôi mắt anh không chút bênh vực, như khinh miệt ? Kì thị ? Ghê tởm ? Phải, có lẽ bởi sự hờ hững dứt khoát quay lưng của anh khiến cô tổn thương chăng ? Cảm giác thật tệ hại. Nhưng dù vậy, cô không phủ nhận rằng mình vẫn yêu anh. Đôi mắt tím pha lê quyến rũ như rung động, làn môi cánh đào mấp máy điều gì đó. Trong sắc chiều, cô trở nên đơn côi lạc lõng. Điều mà cô đã chờ đợi từ lâu, nay lại không dám đối mặt.

Kaito vẫn lặng im, nhìn người con gái mình yêu. Anh là 1 tay sát gái, vậy mà lại mất cả ngày để chuẩn bị cho 1 màn tỏ tình lãng mạng, thế mà giờ thành lãng nhánh. Cô từng nói, thích chuyện tình romeo và juliet khi ở trên tàu nên anh mới mất công sắp xếp. Anh tự cười bản thân mình, nhưng không sao, vì cô, anh có thể làm tất cả. Nếu cô yêu anh vô điều kiện, thì anh yêu cô từ lần đầu gặp mặt. Một kẻ thích đùa giỡn với tình yêu từ khi nào tin vào 2 chữ định mệnh ? Cô gái ương ngạch khi hắt đổ li cafe vào người anh tại sân bay. Lại bản lĩnh khi bị bắt cóc. Cô gái lúc mềm yếu, lúc cứng cỏi từ khi nào anh vô thức nhìn về cô ? Chính bản thân anh cũng không thể lí giải

- Bị điên hả ? Hôm nay không phải ngày cá tháng tư - Miku trả lời, khóe môi vẽ lên 1 đường cong bỡn cợt, cô không cho anh cơ hội. Là anh sai ? Hay cô ích kỉ không chịu tha thứ ? Anh không cho cô về, cô tự lái tàu về.

Anh đứng nhìn người con gái mình yêu hờ hững quay lưng, anh tin cô yêu mình, và cũng tin mình yêu cô. Vậy chúng ta cược, nếu yêu anh..........

Biển hiền hòa dậy sóng, biển về đêm huyền ảo, mặt trời nung nóng mặt biển, trải dài trong sự vô vọng. Anh cười nhẹ, nụ cười như làn gió thoáng qua.

- Mĩ Nhân Ngư, tôi yêu cô - Phải, anh đã gọi tên cô, cô bất chợt quay ra, không thấy, khoang thuyền trống vắng, chỉ nghe tiếng nước đập vào mạn thuyền. Nghe tiếng ai đó chìm vào biển khơi. Cô nhoài người nhìn xuống mặt biển.

- Tên ngốc, nếu chưa có ai nói với anh rằng IQ 3 chữ số của anh chỉ để trưng thì tôi sẽ lôi anh từ dưới đó lên để hét vào mặt anh. - Cô chỉ kịp nhìn thấy bóng Kaito chìm dần xuống mặt biển, lui về phía sau, cô xé toạc bộ đầm tím rồi lao xuống mặt biển. Một vầng sáng bao bọc lấy cơ thể cô, để lộ ra đuôi cá tím đẹp lung linh, cô bơi nhanh xuống đáy đại dương, lòng đầy lo lắng, thủy chiều lên cao, vùng biển này tuy đẹp nhưng lại có đá ngầm. Cô sợ mất anh...... Vừa thấy bóng Kaito, Miku cố đem anh ngoi lên bờ. Trên mặt biển, không ngừng gọi anh, không ngừng nguyền rủa tên gốc nào đó, và không ngừng ...khóc.

- Em gọi anh mà bạo lực thế hả ? - Kaito nhíu mày, tay vuốt những giọt nước trên mái tóc

- Ái chà, đây là nước biển hay nước mắt thế ? - Anh đưa tay lau những giọt nước trên khuôn mặt khả ái kia, đùa cợt, rồi mặc kệ cô liên tục nguyền rủa, đánh mình

- Tên khốn, còn dám đùa ?

- Vậy mới biết là em cũng yêu anh chứ, đúng không ? Em không cãi anh nổi đâu. Thật ra em có thể quay về đất liền, nhưng nếu em xuống biển, và để lộ đuôi cá, em sợ anh sẽ ghét em hả. Ngốc. Vậy mà em vẫn vì anh. - Kaito cười thỏa mãn

- ..............................

- Yêu anh nhé - Anh hôn nhẹ lên mái tóc thơm nồng của cô

- Chuyện tình nàng tiên cá - Cô khẽ nói

- Sao ?

- Em không muốn gặp bất hạnh như nàng ta

- Anh.... sẽ không để em tan thành bọt biển đâu, vậy nên, yêu anh nhé

- Biết rồi còn hỏi - Cô đỏ mặt quay đi.

Trong nắng chiều tà, trong làn nước biển xanh mát, đại dương đã chứng kiến một cuộc tình đẹp, và vĩnh cửu

- Mĩ Nhân Ngư, em là của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro