Chap 61: Phản bội lòng tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó nằm lăn lộn khắp giường, chán, chán, chán. Sáng giờ chẳng thấy tụi hắn đâu, chỉ có mỗi nó và IA ở nà, cứ chốc chốc lại cãi nhau. Vừa nghe tiếng xe đỗ lại trước biệt thự, nó đã vội chạy ra. Hóa ra là Kaito và Miku, nó vui vẻ chào hỏi

- Sao rồi 2 con, ta làm nguyệt lão se duyên tốt chứ

- Ờ tốt lắm, cậu tài ghê, nói dối không chớp mắt, gì mà Gakupo bị xe tông, cái gì mà máu me be bét. Cậu tin bây giờ mình cho cậu đi xuống thăm Vương ca luôn không ? - Miku bẻ tay đe dọa

- Chị hai, bình tĩnh đừng manh động - Nó vờ đưa tay lên đầu hàng, cười khoái chí. Vừa dứt lời thì Luka về tới nơi, đỗ xe trước cổng.

- Luka, sao cậu về sớm thế, bé Hiwari đâu ? - Nó vội vã

- Mình xử lí xong việc ở công ty thì về luôn, Hiwari còn bận vài việc - Luka hất mái tóc hồng, thở dài sau 1 chuyến đi mệt mỏi

- Đông đủ thế ta, mọi người về hết rồi à - Tụi hắn từ đâu kéo về

- Mấy người chọn giờ hoàng đạo rủ nhau về đấy à, sao không đi luôn đi, để mình tôi ở nhà, vô tâm - Nó vờ xịu mặt ra

- Ờ, tôi mà biết có người không quan tâm mình như vậy, tôi đã ở bar chơi với mấy em chân dài luôn rồi, nhỉ - Len vờ tiếc nuối, quay ra nháy mắt với Lui và Gakupo

- Vậy hả ? Cần tụi này cho vào đại bác để đưa đến đấy không ? - Nó, IA, Luka sôi tiết

- Được rồi, nhân dịp m.n đông đủ, Kaito và Miku thành đôi, chúng ta mở tiệc đi - Nó hào hứng.

Vậy là cả lũ ùa vào nhà ăn uống đập phá tanh bành cả đêm. Cho đến lúc 3h sáng, mọi người đều đã mệt, ngủ gục hết, nó bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu. Là số của Rinto, nó lững lự, từ lúc Rinto biết thân phận của nó, nó không biết phải đối mặt với Rinto thế nào. Nhưng trốn tránh cũng không phải cách. Nó bắt máy

- Là anh đây - Rinto khẽ mở lời

- Trên màn hình có hiện tên, khỏi nhắc - Nó lạnh lùng

- Xem ra em vẫn ổn nhỉ

- Không, làm sao mà ổn khi 3h đêm bị dựng dậy hả ?

- Anh muốn gặp em, em không có quyền từ chối

- Ở đâu ?

- Vườn hoa hồng xanh, nơi đầu tiên anh đưa em tới - Rinto nhỏ giọng, đầy tiếc nuối.

Nó nhớ ra lần Rinto và nó bị truy đuổi. Lên phòng tắm rửa rồi thay đồ, nó bước xuống nhà, ra đến cửa thì bị Len chặn đường.

- Cô đi đâu vào lúc này

- Đi tìm bạn trai đó, được không - Nó hậm hực

- Ờ, đi sớm rồi về, đừng có ăn thịt người ta đó - Len vỗ nhẹ đầu nó rồi quay vào trong ngủ tiếp.

Tên này hôm nay bệnh hả trời. Nó cũng không bận tâm gì thêm, leo lên chiếc moto của mình rồi rồ ga phóng đi. Nó dừng lại trước khu vườn hoa hồng xanh, tuy trời con chưa sáng nhưng nó có thể đi theo ánh đèn. Nó bước vào 1 hồ nước nhỏ, nơi Rinto từng đưa nó đến. Một bàn rượu được chuẩn bị sẵn, rất tự nhiên nó ngồi vào và chờ đợi

- Em đến nhanh nhỉ - Rinto bước ra, trên tay là 1 bó hồng

- Tại ai đó gọi sớm qua đấy mà - Nó mỉa mai

- Em biết lần này anh định nói gì chứ - Rinto đặt bó hoa xuống bàn, ngồi bên cạnh nó

- Không biết, mà cũng không muốn biết

- Anh yêu em, anh đã suy nghĩ nhiều lần rồi, anh biết đó là ích kỉ, áp đặt, nhưng anh tin tình cảm anh dành cho em không thua bất kì ai, hơn nữa, chẳng lẽ em không có chút tình cảm nào với anh ? - Rinto hôn nhẹ lên đôi tay nó, anh yêu Rin, yêu như bị bỏ bùa, cô gái tinh nghịch rơi từ trên cây xuống, đáp trả anh hộp chocolate, ở bên giúp đỡ anh rất nhiều. Anh hoàn toàn bị mê hoặc bởi ánh sáng của nó. Mặc dù anh hiểu rõ, nó yêu 1 người khác. Có thể, anh không chiếm 1 phần lớn trong trái tim nó, nhưng anh tin, một ngày nào đó nó sẽ nhìn nhận anh. Mặc kệ nó là ai đi nữa, anh cũng không màng. Hạnh phúc của anh là được ở bên cạnh nó, chỉ vậy thôi. Vì thế, anh sẽ giữ hạnh phúc này cho riêng mình, dù phải dùng cách nào đi chăng nữa.

- Anh biết mà, tôi, không yêu anh.

- Tại sao, vì em có người khác sao ?

- Chẳng tại sao cả, vì tôi còn 1 việc phải làm, lí do duy nhất khiến tôi tồn tại - Đôi mắt nó trùng xuống, trong khoảnh khắc ấy, chỉ thấy 1 màu đen cô độc trải dài, bao phủ lấy trái tim đầy tổn thương luôn cố dấu diếm, trốn tránh sự thật.

- Vì em và anh không giống nhau, vì em không phải người thường ? Anh có thể vì em làm tất cả, kể cả luân hồi chuyển thế, kể cả chịu tai kiếp để ở bên em, nếu như anh giống em.. nếu vậy - Rinto nhìn vào mắt nó, đôi mắt bạc lạnh lùng như van xin, là màu tro lạnh lẽo hay màn sương mỏng đang che phủ anh ?

- Đừng nói như vậy, anh lấy đâu ra ý tưởng điên rồ, ngu ngốc đó, điên rồi sao - Nó cầm li rượu trên bàn hất thẳng vào mặt Rinto, kích động đến tột độ. Rinto bỗng cười 1 cách đau đớn, đưa lưỡi liếm dòng nước chảy trên mặt.

- Nếu em đã nói vậy, anh hiểu rồi. Ngày mai anh sẽ đi. Anh sẽ không làm phiền em nữa - Anh buồn rầu, ủ rột. Nó cảm thấy tim như thắt lại, đau nhói tột cùng. Nó muốn làm tổn thương Rinto. Nó tiến về phía anh, ôm chặt lấy anh, rất muốn nói anh đừng đi, rất muốn giữa anh ở lại. Nhưng làm vậy cả 2 đều sẽ đau khổ, vậy nó sẽ không níu kéo. Rinto vuốt mái tóc vàng mượt của nó, mùi hương hoa hồng dễ chịu, ôm chặt người con gái bé nhỏ. Anh đột nhiên buông tay, rót một li rượu đưa cho nó

- Nào, coi như là tạm biệt - Rinto cười đưa rượu cho nó

- Ừ, tạm biệt - Giọng nói buồn, nó uống cạn li rượu không chút đề phòng.

Mọi vật trước mắt nhòe đi, đầu óc choáng váng, nó không trụ nổi nữa. Cố gắng mở mắt cũng không ích gì, nó ngã vào vòng tay Rinto, ngất lịm. Trong thâm tâm đầy sự nghi hoặc, trong rượu có thuốc mê, là do nó quá tin tưởng Rinto sao ?

- Em biết không ? Thật sự ngày mai anh sẽ đi, nhưng là đi cùng với em - Rinto mỉm cười, phút chốc trong đấy mắt chỉ thấy sự độc chiếm điên cuồng. Anh rút điện thoại gọi cho ai đó, không biết cuộc đối thoại của họ thế nào, chỉ thấy đầu dây bên kia 1 giọng nữ ghê rợn cười thỏa mãn...............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro