Chap 62: Tình yêu mù quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

~~~~~~~~~~~~~~~~10h sáng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau bữa sáng muộn, cả bọn tìm đủ các trò quậy phá trong khi ngồi ngóng nó về. Luka muốn rủ mọi người cùng đi chơi ấy mà.

- Có ai biết Rin đi đâu không vậy ? - Gakupo suốt ruột hỏi, nó biến mất từ hôm qua, bây giờ vẫn không thấy liên lạc, thật khiến người khác lo lắng.

- Hình như là đi đâu đó từ 3h đêm qua, có người gọi cho cô ta mà - Len trả lời.

Nó cũng không phải là trẻ con, đi lâu 1 chút cũng chẳng có gì lạ.

- Nhưng điện thoại không liên lạc được - Lui ấn gọi cho nó

- Đừng lo, chắc tại hết pin thôi - IA vẫn vui vẻ.

Tiếng chuông điện thoại của Len vang lên, anh đi ra ngoài nghe máy. Giọng nói õng ẹo của 1 cô gái bên kia đầu dây làm hắn nổi da gà.

- Anh nhớ em chứ ? - Lihaku, chất giọng ghê ghê này chỉ có cô ta thôi

- Tôi không nhớ là có đặt mua chó - Hắn phũ phàng

- Anh thật là, chúng ta mới vừa gặp nhau đó thôi, sao quên sớm thế

- Được rồi, muốn gì thì nói luôn đi - Hắn trầm ngâm 1 lúc, rõ ràng là Lui xóa kí ức của m.n rồi mà, vậy thì cô ta còn cớ gì mà đeo bám chứ

- Thật phũ mà... em chỉ muốn nói cho anh biết Rin đang ở đâu thôi, nhưng hình như anh không hứng thú thì phải - Lihaku giả bộ tiếc nuối

- Cô... đã làm gì cô ấy ? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô rồi đó sao - Len nghiến răng tức giận

- Em đâu dám làm gì, chỉ là em vô tình nhìn thấy Rin và Rinto đi cùng nhau tình tứ nhau đó chứ, anh không thấy giận khi bị cắm sừng như vậy sao ?

Một dòng điện xẹt qua não hắn, hôm qua, chính Rin nói đi gặp bạn trai đó thôi. Ngoài Rinto ra còn ai, cả đêm cũng không thấy về. Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Rin. Khóe miệng hắn vẽ lên 1 đường cong tuyệt hảo, cô muốn chơi, vậy tôi chơi với cô đến cùng.

- Em nói đúng, nếu cô ta đối xử như vậy với tôi, tôi cũng phải trả miếng chứ. Cho tôi biết chỗ của Rin được chứ - Len đổi giọng, ngon ngọt chết người

- Dạ được, vậy anh đến Khách sạn X phòng 309 nha - Lihaku hớn hở.

Len cười nhẹ, mắc câu dễ vây sao ? Nhưng hắn đã quá coi thường Lihaku rồi.... Len thay chiếc áo khoác da rồi đi xuống hầm xe. Cùng lúc đó IA đã nghe hết cuộc nói chuyện của họ. Cô bé cười nhẹ rồi quay lưng đi thẳng. Len đi xuống hầm, phóng chiếc moto phóng đi. Vừa tới chỗ hẹn, chưa kịp nghỉ đã nhanh chóng lao lên phòng tìm Lihaku. Đủ biết hắn sốt ruột thế nào. Hắn mở cửa phòng bước vào. Chỉ thấy Lihaku đang ngồi đó, vắt vẻo trên chiếc ghế sofa. Mặc một bộ áo lụa mỏng, quyến rũ, mái tóc còn ẩm, một vài sợi đen vương lại trên mặt. Son môi đỏ đậm, lông mi đen, dài, tay nâng cốc rượu nhấp nhẹ trên môi. Vừa thấy Len nhỏ đã vội vã đứng dậy, ríu rít gọi vào phòng, rồi đẩy anh ngồi chiếc ghế đối diện, giọng cợt lả.

- Không ngờ anh đến nhanh vậy, anh muốn uống 1 chút chứ - Nhỏ vui vẻ

- Không nhiều lời, tôi muốn biết Rin ở đâu

- Thật hấp tấp quá, không tốt đâu nha. Anh uống với em một chút đi nào, còn Rin, anh để ý đến cô ả làm gì, hẳn là ả ta đang vui vẻ với Rinto rồi

- Cô đã làm gì cô ấy ? Tôi cảnh cáo cô rồi mà - Len đứng dậy, tay bóp chặt chiếc cổ trắng ngần của Lihaku

- Ư.. anh... cô ta đâu quan tâm đến anh, em nói không phải sao ? Cô ta có yêu anh không chứ ? Anh đâu thể biết, còn em. Em yêu anh, vậy mà anh chưa hề quan tâm. Anh bất công với em vậy sao ?

- Tôi không cần biết, và cũng không bao giờ yêu cô. - Len buông tay, ngồi xuống ghế

- Em biết trước điều ấy rồi - Lihaku cười nhạt, đưa ánh mắt quyết đoán, chắc thắng về phía anh.

Len bị 1 dòng điện đánh ngất, trông mơ hồ chỉ còn nghe tiếng cười của ả và khuôn mặt Rin đang mờ dần. Genyo bước từ sau ra, trên tay còn cầm khẩu súng điện

- Lihaku, chuyện này có quá nguy hiểm không ? Lỡ anh ấy tỉnh lại - Genyo lo sợ

- Không sao, chuốc thêm thuốc mê là ổn, nào giờ thì anh là của em - Lihaku ôm hắn chặt trong lòng, ích kỉ, tàn nhẫn, nhỏ không quan tâm, từ bé đến lớn, nhỏ muốn gì phải có đó. Nếu không thuộc về nhỏ, nhỏ sẽ giành giật, nếu nhỏ không có được thì cũng không ai có được.

************************** Tại biệt thự của Rinto******************************

Nó cảm thấy toàn thân mệt mỏi, lờ đờ, nặng nề mở mắt, ánh sáng làm nó khó chịu. Không cách nào cựa quậy, nó bị trói chặt, hai tay buộc vào đầu giường, chân bị trói chặt, chẳng khác gì con cá nằm trên thớt. Nó cố nhớ lại mọi việc và chợt nhớ ra Rinto, người đã chuốc thuốc mê nó. Nó đi cũng khá lâu, nhưng không ai biết nó đi đâu thì tìm kiểu gì ? Điện thoại cũng không thấy, thật tức chết mà. Nó nghiến răng gào thét, chửi rủa. Được một hồi thì mới thấy Rinto bước ra, chiếc khăn tắm quấn ngang eo, cơ thể rắn chắc, chuẩn đẹp. Mái tóc ướt để ngang vai, đôi mắt bạc lừa tình tiến về phía nó. Trời ơi, mĩ nam. Nó ngưỡng mộ, ờ thì nó miễn dịch với trai đẹp, không có nghĩa là nó không thích ngắm trai, của trời cho vứt đi phải tội.

- Bộ anh đẹp lắm hả - Rinto nhe răng cười với nó

- Ờ đẹp, thua mỗi con chó nhà tôi - Nó nham nhở cười lại

- Anh nhớ em đâu có nuôi chó - Rinto vặn lại

- Tại nó cắn chủ nên bị tôi đá chết rồi - Nó cười. Rinto cũng chẳng biết nói gì.

- Anh thả tôi ra được chưa, tôi không rảnh ở đây ngồi ngắm anh đâu

- Vậy à. Hừ, em nghĩ anh sẽ thả em ? Anh đưa em về đây mà lại thả ra sao

- Anh muốn gì đây ?

- Tất nhiên, là biến em thành của anh

- Anh sẽ không làm vậy đâu, phải không ? - Nó cười, đáy mắt đầy sự tin tưởng.

Nhưng Rinto né tránh ánh mắt đó, anh leo lên giường, vẫn không cởi trói cho nó, tình yêu là mù quáng. Có thể vậy, vì cô, anh bất chấp tất cả. Đôi tay anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc vàng mượt, thoảng 1 mùi hương dễ chịu. Anh vuốt nhẹ khuôn mặt của nó. Một khuôn mặt không cảm xúc, lộ rõ vẻ oán hận, khinh bỉ. Anh cười nhạt, đưa cánh tay lên che mắt, nhưng điều gì đó thôi thúc anh, nỗi sợ mất nó, mất người anh yêu. Anh đè chặt lên người nó lướt nhẹ môi qua mặt, nó quay đầu né tránh, bặm chặt môi, không van xin, cũng không khóc lóc, đó không phải con người nó. Bỗng cảm thấy hận anh ghê gớm, nó gồng người dậy, cố thoát ra nhưng bị anh giữ chặn. Nó hừ lạnh

- Anh nghĩ như vậy có thể chiếm được tôi, anh thật khiến tôi ghê tởm - Nó cáu

Ghê tởm ? Phải, từ khi nào anh trở nên đê tiện như thế, đây đâu phải bản chất của anh. Nhưng anh mặc kệ, không trả lời nó, đôi môi nuốt lấy từng lời nói, từng hơi thở của nó, đây rõ là cưỡng đoạt. Nó như muốn thét lên, không thể ngăn nổi sự càng quét của anh, cơ thể nóng đến muốn nổ tung, vẫn kiên quyết cựa quậy, anh không buông tha, liên tục gặm nhấm, ngấu nghiến đôi môi ngọt lịm, mỏng manh, khiến nó tức giận, cắn rách môi anh. Khóe miệng hiện rõ một dòng máu, anh lau sạch, đáy mắt như mất nhân tính, mất kiểm soát. Tay xé mạnh áo của nó, để lộ ra cơ thể trắng ngần, mê mẩn. Nó kinh hãi tột độ, không thể ngang ngạnh, bình tĩnh được nữa

- Không, tránh ra Rinto Azuki, tôi căm ghét cậu, tên chết bằm - Mặt nó tái mét, từng giọt mồ hôi ướt đẫm, không ngừng run rẩy, giãy dụa khiến máu túa ra từ cổ tay bị trói. Lòng đầy sợ hãi, nó bỗng nghĩ đến Len, trong tâm không ngừng kêu gào sự xuất hiện của hắn. Bây giờ hắn ở đâu ?

- Em ghét anh vậy sao ? Nói cho em biết em là của tôi, mãi mãi

- Tôi không phải đồ chơi của cậu, thả tôi ra, nếu không đừng trách

- Em có thể làm gì ? Chờ người đến cứu chắc. Vậy để tôi cho em biết, Len sẽ không đến đâu, cậu ta có lẽ cũng giống em rồi.

- Anh đã làm gì cậu ấy ?

- Coi kìa, em lo cho hắn vậy sao ? Không cần hoảng, hắn đã có Lihaku chăm sóc rồi.

Nó nghiến răng, chợt nhận ra đây là cái bẫy của Lihaku và Rinto, hẳn 2 người thông đồng với nhau. Lòng lo như lửa đốt.

- Đê tiện, bỉ ổi, tôi hận anh, tôi nguyền rủa anh - Rinto sững người, thật sự anh có muốn vậy không ? Có thật muốn làm nó căm ghét mình vậy không ? Ánh mắt nó đầy sự khinh bỉ, miệt thị, nếu có được nó, mà không có tình cảm của nó, vậy anh sẽ được gì ? Xem ra trò chơi này, từ lúc bắt đầu anh đã thua rồi. Nó từ đầu đến cuối vẫn là lo cho hắn. Hai người họ từ lúc nào đã gắn kết với nhau bằng 1 sợi dây vô hình không thể cắt đứt. Anh không có cách nào xen vào. Rinto chợt nhớ tới lời của bà SeeU, lần cuối gặp mẹ " những gì không thể níu kéo, đừng níu kéo ". Vậy đúng là anh không thể níu kéo rồi. Anh ngộ ra, ở bên anh, nó sẽ chẳng có hạnh phúc, anh cũng đau khổ. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn người con gái mình yêu chịu tổn thương. Quá ích kỉ, độc đoán rồi.

- Rinto, tôi nhận tình cảm của cậu, nhưng tôi không thể đáp lại - Nó nhỏ giọng

- Xin lỗi

- Hả

- Xin lỗi, là anh sai, anh quá manh động, anh sẽ để em đi - Rinto cúi mặt, lòng chợt thắt lại.

Buông tay ! Tốt thôi, anh sẽ quên nó, nó không thuộc về anh, anh cởi trói cho nó trong khi nó ngây ngốc nhìn anh. Nó ngồi dậy, tay xoa vết máu, cổ tay đỏ ửng, xưng tấy. Rinto mở ngăn kéo, lấy hộp sơ cứu, băng lại cho nó, anh không biết phải nó gì, anh là một tên xấu xa, liệu nó có tha thứ. Hẳn nó hận anh lắm. Trong 1 phút hồ đồ lại hủy đi cả mối giao tình. Bây giờ nhìn mặt nhau cũng khó. Nó mỉm cười, ôm Rinto vào lòng

- Đừng tự trách, cảm ơn vì tình cảm của anh giành cho tôi, tôi cũng thích anh, nhưng không phải là yêu. Chúng ta vẫn sẽ là bạn, vậy nên, chuyện hôm nay quên đi nhé - Nó đưa ngón út ra, anh chẳng hiểu nó định làm gì. Nó cầm tay anh lên, hazzz là móc méo đó, ông nội, ngố vừa thôi, lúc nãy hùng hổ lắm mà. Rinto cười trước điệu bộ trẻ con của nó.

- Bây giờ tôi đi tìm Len, nói tôi biết hắn ở đâu

- Khách sạn X, phòng 309. Em đến đó phải cận thận, mà khoan đã

- Hả ?

- Áo kìa - Rinto chỉ vào cái áo rách te tua của nó.

Nó đỏ mặt, vơ luôn áo khoác của Rinto chạy đi thẳng. Anh ngồi phịch xuống giường, đưa mắt nhìn quanh phòng. Nếu đã buông tay, anh sẽ xóa nó khỏi kí ức của mình. Anh sẽ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro