Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức vua Akihiro nhìn bọn trẻ chạy đi. Sau khi họ rời đi, ông nhấp một ngụm trà trước khi đôi mắt xanh mòng két quay sang cặp đôi nhà Isagi, vẫn lịch sự nhưng sắt bén.

Có điều gì đó khác lạ ở Ichika. Có lẽ là vì đã hơn một năm kể từ khi ông gặp cô bé và cô đã trải qua sự kiện đau buồn đó nhưng bầu không khí xung quanh cô dường như cũng khác hẳn. Đó không phải là một sự thay đổi quá khủng khiếp. Cô ấy dường như vẫn là cô con gái dễ thương mà cha cô đã hết lòng yêu thương.

Chỉ là cô bé có một sự thay đổi.

Ông đan hai 2 tay với nhau.

Nếu đó là một sự thay đổi không tốt, ông ta sẽ ngay lập tự đưa cô ra khỏi sự chăm sóc của Tử tước Isagi ngay lập tức và tống họ vào tù vì tội lạm dụng trẻ em. Nhưng vì hiện tại cô ấy có vẻ ổn nên ông ấy sẽ để mắt đến họ.

"Ta mừng vì tiểu thư Ichika dường như đã hồi phục tốt." Vua Akihiro lên tiếng, quan sát biểu cảm của họ. Họ không nao núng và bình tĩnh chấp nhận lời nói của ông. "Chắc hẳn đây là khoảng thời gian khó khăn với tất cả các khanh."

"Đúng vậy, thưa bệ hạ." Tử tước Isagi cau mày nói. Trong mắt hắn hiện lên một tia buồn bã không thể giả tạo được, khiến cho quốc vương  thả lỏng. "Khanh rất biết ơn sự giúp đỡ của Bệ hạ trong việc bắt tội phạm và đưa bọn chúng ra trước công lý. Tôi sẽ không thể nào ngủ được nếu chúng trốn thoát."

"Tất nhiên," Vua Akihiro trả lời. Ông nhăn mặt. "Junichi là một người bạn thân thiết của ta và cũng là một ngôi sao trong xã hội. Tôi chỉ biết ước rằng thảm kịch này đã không xảy ra. Hãy cho ta biết nếu các ngươi gặp bất kỳ rắc rối nào. Ta biết mọi chuyện vẫn còn khá khó khăn."

"Cảm ơn lòng tốt của ngài, thưa bệ hạ." Nữ Tử tước Isagi nói với một cái cúi đầu nhỏ. "Nếu...nếu có thể, liệu Ichika có được phép tiếp tục chơi với các hoàng tử không? Chúng tôi muốn cho con bé ấy cảm giác bình thường sau tất cả những gì con bé ấy đã trải qua. Tôi chắc rằng anh rể tôi sẽ mong điều đó"

Ngay cả khi không cần yêu cầu, đức vua Akihiro vẫn sẽ tạo cơ hội cho việc Ichika chơi với các cháu trai của ông ta. Đã có lúc, ông và Junichi đã thảo luận nghiêm túc về cuộc hôn nhân có tiềm năng giữa Rin và Ichika. Sae đã đính hôn với công chúa thứ ba của Quistarin vì mục đích chính trị. Sự kết hợp giữa Rin và Ichika sẽ mang lại lợi ích cho cả hoàng gia và Junichi nhưng...

Ông ta sẽ xem xét lại nếu tử tước có thể đưa ra lời hứa tương tự.

"Tất nhiên," Ông trả lời với một nụ cười. "Ta không muốn làm thất vọng Junichi và mong muốn của cậu ta."

"Như vậy," Đôi mắt của Vua Akihiro nghiêm lại. Ông ấy có thể thấy cách cặp đôi căng thẳng lúc này, "Tôi thực sự hy vọng rằng bạn cũng sẽ không làm như vậy."

"V-Vâng, thưa bệ hạ."

Tạm thời ổn. Phần còn lại sẽ tùy thuộc vào gia đình Isagi và mức độ hữu ích của họ. Việc kế thừa tài sản và công việc kinh doanh của Junichi sẽ khiến họ mù quáng trước sự giàu có. Ông biết vợ chồng tử tước rất tham lam và vì điều đó mà mong muốn Ichika gia nhập hoàng gia. Nếu họ có thể chứng minh được giá trị của mình, có lẽ ông sẽ nói về lễ đính hôn của Rin và Ichika lại.

Bên cạnh đó...

Ông nhớ khi Rin liên tục cho Ichika ăn những quả dâu tây mà cậu không thích. Vẻ mặt Ichika tuy cố tỏ ra lịch sự nhưng lại chuyển từ vui mừng sang hoảng sợ rồi phẫn nộ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Ông giấu nụ cười của mình.

Ông  không ngại có một cô cháu dâu dễ thương như vậy đâu.
---------------
Sự phấn khích trong Ichika dâng lên khi họ đến sân tập.

Nó có vẻ hoàn toàn bình thường, một nền đất với hàng rào gỗ xung quanh. Những hình nộm huấn luyện đã được bố trí xung quanh các cạnh nhưng nó đủ lớn để các hiệp sĩ có thể đấu tập ở giữa.

Và họ đã làm vậy.

Các Hiệp sĩ Hoàng gia đều là những người cao lớn, cơ bắp và họ vung kiếm với niềm tin chắc chắn. Ngay cả khi họ tấn công, các hậu vệ vẫn không hề nao núng, dồn ép để phản công. Thật đáng sợ khi thấy họ chiến đấu và nghe thấy tiếng la hét của họ khi họ tiếp tục không ngừng nghỉ nhưng cử động của họ lại rất uyển chuyển, lưng và cánh tay linh hoạt và đôi chân của họ lê bước không hề lãng phí.

Thật đẹp.

"Thật tuyệt!" Ichika kêu lên lớn tiếng. Cậu nhanh chóng che miệng khi các hiệp sĩ chú ý đến bọn trẻ. Một số người trong số họ cười toe toét với nhau, rõ ràng là rất vui vì được chú ý.

"Chúng tôi xin chào các vì sao của vương quốc," Một trong những hiệp sĩ cúi đầu khi những người khác xếp hàng để làm điều tương tự.

"Ngẩng đầu lên." Sae nói, uy quyền trong giọng nói của anh gợi nhớ đến ông nội cậu ta. "Ta tới đây để luyện tập."

"Thật vậy sao?" Người hiệp sĩ hỏi khi nhìn qua Rin và Ichika. "Như ngài đã biết, thưa Bệ hạ, chúng tôi không thể cho phép những đứa trẻ như vậy bắt đầu luyện tập đấu kiếm được."

Rin bĩu môi. "Ta biết! Ta muốn nhìn anh trai của ta thôi!"

"Vậy phải bao nhiêu tuổi là đủ?" Ichika hỏi. Người hiệp sĩ có vẻ giật mình trước câu hỏi này. Anh ta liếc nhìn Sae, người đang nhướng mày. "Tôi cũng có thể học được à?"

"Đấu kiếm rất khó và cô có thể bị thương, cô nương," Hiệp sĩ giải thích một cách nhẹ nhàng nhất có thể khi anh quỳ xuống trước mặt cô. "Tay của người sẽ bị thương, sẽ rất mệt."

"Thì sao?" Ichika nghiêng đầu hỏi. Không phải trước đây cậu ấy chưa bao giờ làm việc chăm chỉ để làm điều gì đó mặc dù Ichika có lẽ đã không làm vậy. "Nếu tôi luyện tập nhiều hơn thì sẽ bớt đau hơn và  sẽ khỏe hơn, phải không?"

Người hiệp sĩ giật mình trước lời nói của cô bé. Anh nở một nụ cười nhỏ.

"Cô rất khôn ngoan, thưa cô nương," Anh trả lời khi đứng dậy. "Nhưng tôi xin lỗi, tôi không được phép dạy cô nương đấu kiếm."

"Không sao cả." Họ quay sang Sae đang nói. Cậu ta đang quan sát Ichika một cách cẩn thận. "Hãy để cô ấy làm điều đó, để cô ta có thể bỏ cuộc nhanh hơn."

'Thật tử tế.' Ichika mỉa mai nghĩ, cắn chặt lưỡi để không nói ra thành tiếng.

"Cô ta chỉ là một đứa con gái! Cô ta không thể sử dụng kiếm hoặc học cách đấu kiếm!" Rin phàn nàn trong kho cậu nhóc chỉ vào cậu. "Điều đó thật không công bằng!"

"Ta sẽ cho cô ta mượn một trong những thanh kiếm đồ chơi mà ta có," Sae giải thích khi vỗ nhẹ vào đầu Rin. "Rin, đừng than vãn. Em phải là niềm tự hào của vương quốc. Sẽ không ai tôn trọng em nếu em cứ phàn nàn như vậy."

Rin ngậm miệng và gật đầu nhưng vẫn bĩu môi.

"Cô ấy vẫn không thể học trước em..."

"Nhưng cô ấy sẽ bỏ cuộc trước em nên không tính."

'Tôi đang ở đây luôn đó?!'

Ichika nhận được thanh kiếm đồ chơi và phải dùng hết ý chí để không ném nó vào các hoàng tử trẻ. Cậu giận dữ, một ngọn lửa bốc cháy trong lồng ngực để chứng minh những người hoàng tử hư hỏng này rằng họ đã sao đã sai. Suy cho cùng, ở thế giới này, việc học cách tự vệ sẽ có ích cho cậu.

Và sẽ thật tuyệt khi được nhìn thấy khuôn mặt của họ khi một người như cậu, người mà họ cho là một cô bé yếu đuối, sẽ đánh bại họ.

"Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu bằng tư thế cơ bản trước đã," Hiệp sĩ nói. Anh ấy cúi đầu nhỏ, "Tôi xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là Rentarou Kunigami, Chỉ huy Đội cận vệ Hoàng gia."

"Rất vui được gặp ngài, ngài Kunigami," Ichika đáp lại bằng một cái cúi chào, thanh kiếm cầm trên tay một cách vụng về. Cậu chưa bao giờ được dạy phải làm gì nếu phải giới thiệu bản thân khi cầm một thanh kiếm. "Tên tôi là Ichika nhà Isagi."

"Isagi, hử..."

Ichika định vị sao cho hai chân của cậu dang rộng bằng vai, thanh kiếm hướng về phía trước giống như cậu ấy đã thấy trong buổi huấn luyện hiệp sĩ. Cậu muốn chiến đấu. Cậu muốn hạ gục kẻ thù và bảo vệ mình khỏi bị tổn hại.

Cậu muốn được sống sót.

"Ồ, trước tiên, hãy đặt chân phải của cô về phía trước thay vì như thế," Ngài Kunigami nói. "Nó đem lại cho cô cơ hội tốt hơn để tấn công và phòng thủ mà không mất thăng bằng quá nhiều. Tiếp theo, vai của cô quá căng."

Ichika lắng nghe cẩn thận và điều chỉnh tư thế của mình mỗi khi Ngài Kunigami chỉ ra sai sót. Thật may là thanh kiếm đồ chơi không quá nặng; cậu có thể tưởng tượng nó sẽ nặng nề và mệt mỏi như thế nào với một cây kiếm thật. Chân và tay của cậu ấy đã run rẩy khi cậu giữ tư thế. Cậu thậm chí còn chưa đánh được cái nào cả!

Ichika đang tập trung vào tư thế của mình khi họ mang ra một hình nộm nhỏ hơn dành cho trẻ em. Sự chú ý của cậu chuyển hướng khi cậu và Rin nhìn Sae, với thanh kiếm gỗ trong tay, bước đến gần hình nộm và vào thế hoàn hảo mà cậu vừa mới học. Không lỡ nhịp nào, Sae đánh trúng.

"Whoa!" Cả Ichika và Rin đều kêu lên cùng một lúc. Sae dường như phớt lờ bọn họ và đánh nó lần nữa với lực mạnh hơn. Vì hình nộm nhỏ hơn và nhẹ hơn nên họ có thể thấy nó bị đẩy lùi sau mỗi cú đánh. Thanh kiếm gỗ không đủ để xuyên qua chiếc bao nhồi bông nhưng có một vết lõm nhẹ hình thành khi Sae đánh đi đánh lại vào cùng một vị trí.

"Tôi cũng muốn thử!" Ichika hào hứng gọi khi cố gắng đến gần hơn.

"KHÔNG!" Rin hét lên. Cậu bé túm lấy váy cậu và kéo cậu lại với lực mạnh nhất có thể. "Cô không thể!"

"Chỉ một đòn thôi!" Ichika ngước nhìn Ngài Kunigami với tất cả niềm hy vọng trên thế giới trong đôi mắt sapphire to tròn của cậu ấy. "Làm ơn!"

Môi ngài Kunigami mím lại thành một đường mỏng. Ông ấy có vẻ như đang suy ngẫm trước khi quay đi, giọng ông phát ra nặng nề. "Tôi xin lỗi, thưa quý cô. Việc tôi dạy cô một tư thế đơn giản đã là quá đáng rồi."

Ichika cau mày trả lời. Cậu ước gì mình có thể trưởng thành trở lại. Tại sao cậu lại phải mắc kẹt trong cơ thể của một đứa trẻ? Cậu ta muốn đập một cái gì đó bằng một thanh kiếm. Anh bĩu môi. "Nhưng tôi muốn! Thật không công bằng khi các hoàng tử được học còn tôi thì không!"

"Tại sao cô lại muốn?" Rin hỏi trong khi khoanh tay lại. "Cô là con gái. Cô đáng lẽ ra phải tổ chức tiệc trà sao?"

"Con gái cũng có thể thích đấu kiếm," Điều đó không áp dụng với Ichika nhưng điều đó không quan trọng, "Và điều đó có nghĩa là người không thích tiệc trà phải không?"

"Nó thật chán!" Rin tuyên bố với vẻ giận dữ. "Ông nội luôn nói quá nhiều với mọi người và ta phải ở lại xem."

"Vậy sao người không nói chuyện với họ luôn?"

"Bởi vì họ thật nhàm chán!"

"Tiệc trà có rất nhiều món ăn ngon!" Ichika phản đáp lại. Sau tất cả thì, vừa rồi cậu đã ăn rất nhiều. "Và tôi chắc rằng nó sẽ rất vui nếu ở bên những người người thích và không nhàm chán như bạn bè vậy." Ichika chỉ có thể tưởng tượng như vậy. Suy cho cùng, bạn bè sẽ có thể giúp cậu vượt qua giai đoạn học tập và tồi tệ nhất...ngay cả khi cuối cùng họ không làm được điều đó. "Hoàng tử chắc hẳn là có rất nhiều bạn bè."

"T-Tất nhiên rồi!" Rin lắp bắp, mặt lại đỏ bừng. Cậu nhóc quay đi và Isagi cảm thấy mình đang cố giấu một nụ cười lần nữa. "R-Rất nhiều bạn bè! Nhiều không đếm xuể! Không giống ngươi!"

"Hmm," Ichika ậm ừ, không chấp nhận những lời chế nhạo trẻ con của Rin. Đồng thời, cậu không có một chú ký ức nào của Ichika ban đầu nên không có khả năng anh ấy có thể nhớ lại bất kỳ người bạn nào của mình. "Đúng rồi nhỉ."

"...Gì cơ?" Rin chợt im lặng khi nhìn anh. "Ngươi... ngươi không có bạn bè à?"

"Ừm..." Cậu không thể nói thẳng rằng cậu không biết mình có bạn bè hay không. "Chà, tôi bị tai nạn một năm trước và kể từ đó tôi thực sự không được ra ngoài vì tôi đang...hồi phục."

"Hồi phục?"

"Ồ, người biết đấy, tôi bị thương!" Ichika giải thích một cách qua loa. Có vẻ như cậu không biết cách giải thích điều đó với một đứa trẻ ba tuổi. "Nhưng không sao đâu! Bây giờ tôi đã khỏe hơn nên có nghĩa là tôi có thể kết bạn!"

Cậu thực sự đã đặt một van điều tiết trong tình huống này. Cậu thậm chí còn không chắc liệu Rin có thực sự hiểu những gì cậu đang nói hay không nên cậu phải nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này. Cậu mỉm cười với cậu nhóc 5 cọng.

"Vì vậy, nếu chúng ta gặp lại nhau, thưa hoàng tử, ngài có thể giới thiệu cho tôi một vài người bạn mới!"

"KHÔNG!" Rin kêu lên, má phồng lên và lại đỏ bừng. Cậu nhóc trông có vẻ giận dữ. "Ta không muốn!"

Họ đã đến sân tập để ngăn cậu nhóc khóc nhưng có vẻ như Ichika lại gây ra Rin khóc một lần nữa. Có phải cậu thực sự tệ với trẻ em lắm sao?

"X-Xin lỗi! Không sao đâu!" Ichika đưa tay lên và hạ người xuống ngang tầm mắt Rin. "Tôi có thể tìm được bạn bè của mình."

"Tại sao ta không thể là bạn của ngươi?!"

Bất ngờ thật

Ichika chỉ nhìn chằm chằm vào Rin trong sự kinh ngạc. Tiếng đánh liên tục của Sae vào hình nộm cũng dừng lại và cậu có thể cảm nhận được mọi ánh mắt đang đổ dồn vào họ.

"Tôi, ừm," Không phải Rin ghét Ichika sao? Tại sao cậu nhóc ấy lại muốn làm bạn với cậu? "Nhưng người không thích tôi..."

"Ngươi...ngươi chỉ bớt nhàm chán hơn những người bạn khác của ta mà thôi!"

"Có lẽ sau này tôi sẽ nhàm chán và người sẽ ghét tôi."

"Vậy thì đừng có nhàm chán!" Rin tuyên bố. "Còn ai thích đấu kiếm và cho rằng anh trai của ta ngầu thì không bao giờ nhàm chán cả!"

Ichika bật cười. Đứa trẻ này có tâm hồn vô cùng đơn giản, sự tôn thờ anh trai của cậu bé mạnh mẽ và đáng yêu đến lạ thường. Biết được nội dung của cuốn tiểu thuyết, cậu tự hỏi liệu mình có thể thay đổi mối quan hệ của họ để nó vẫn mãi như bây giờ hay không. Trong tương lai, Rin không cần phải bị anh trai mình làm tổn thương mới mong anh ấy chết và họ thực sự có thể là anh em tốt.

Cậu có thể thấy cách Sae chăm sóc cậu nhóc và Rin ca ngợi anh ta nhiều đến mức nào rằng họ có mối liên hệ chặt chẽ. Cậu chắc chắn rằng điều đó có thể tiếp tục.

Chỉ cần cậu ở đó, cậu có thể nhận ra những khoảnh khắc mà mối quan hệ của họ sẽ tan vỡ. Nếu có thể ngăn chặn những điều đó, Rin sẽ không trở thành tên bạo chúa khủng khiếp và Ichika sẽ có một cơ hội sống sót.

Một cơ hội.

Không có gì đảm bảo cả. Cuốn tiểu thuyết này có thể sẽ chuyển sang lại câu chuyện gốc.

Được gắn bó với những người anh em này có đáng để mạo hiểm mạng sống của mình vì cơ hội nhỏ bé này không?

"Vậy người sẽ là bạn của tôi phải không?" Ichika nghiêng đầu hỏi, một quyết định đã được đưa ra. Chỉ cần không phải là hôn phu thì cậu sẽ được an toàn phải không? Nếu cậu là bạn của Rin, thậm chí có thể cả Sae nữa, thì cậu sẽ có thể hỗ trợ họ. Không có sự lựa chọn nào khác. Mặc dù muốn tránh xa Rin nhất có thể, nhưng với cách cậu phản ứng bây giờ, không còn cách nào khác. Tuy nhiên...

Tốt hơn hết là cậu nên chuẩn bị bỏ chạy khi có những dấu hiệu dấu hiệu nguy hiểm đầu tiên.

"Được, vì ngươi hỏi tử tế!" Rin gắt lên và khoanh tay lại. Cậu nhóc nói như thể đang giúp đỡ Ichika ấy. "Bây giờ chúng ta có thể là bạn bè!"

Tốt nhất Ichika nên xử lý tính ngang ngược của Rin trước.

"Vậy thì tôi sẽ nhờ ngài chăm sóc, thưa hoàng tử," Ichika đặt tay lên ngực anh và hơi cúi đầu. Cậu mỉm cười và thấy Rin quay đầu sang chỗ khác, tai đỏ bừng.

"C-Chắc chắn như vậy rồi!"

Ichika chỉ hy vọng rằng cuối cùng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Ps: giữ sức khoẻ nhé mn🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro