#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sae đang tắm.

Nước nóng phun ra từ vòi hoa sen tạt lên lưng anh, làn sương nước trắng xóa bốc hơi trong ngăn nhỏ. Giữa dòng nước ào ạt, có thể nghe thấy tiếng cổ vũ từ phía khán đài.

Blue Lock đã dành chiến thẳng đội tuyển U20 sau trận đấu vừa rồi. Lúc này, khán giả có mặt tại sân vận động đã quá xúc động đến mức không chịu rời đi trong một khoảng thời gian dài, họ vẫn tiếp tục cổ vũ cho người chiến thắng. Đêm nay định mệnh là một đêm khó ngủ-với tư cách là kẻ thua cuộc, tất cả mọi người trong đội tuyển U20 đều cảm thấy rất khó chịu, sau trận đấu, họ lui vào hậu trường, sau khi thu dọn xong xuôi, họ chỉ chào hỏi Sae, trả lời các cuộc phỏng vấn và rời đi vội vàng, vì vậy Sae là người duy nhất còn lại trong phòng chờ lớn vào lúc này.

Sae không cảm thấy chán nản vì thua cuộc, chiến thắng không phải là mục tiêu cuối cùng trong chuyến đi của anh, mục đích anh tham gia trận đấu này là để quan sát Blue Lock. Bây giờ anh đã có được câu trả lời, và câu trả lời tương đối thỏa đáng với anh, tâm trạng chung cũng không tệ.

Anh bôi dầu gội lên tóc, nhắm mắt xoa xoa, bọt được đẩy ra thành từng mảng, sau đó anh cúi đầu xả sạch dưới vòi hoa sen. Trong lúc vội vã, anh vuốt tóc và nghĩ, đã đến lúc phải quay lại câu lạc bộ rồi, thời gian nghỉ phép lần này tương đối dài, sau khi trở về nhất định phải nhanh chóng tiếp tục tập luyện, sự phát triển của Blue Lock ở Nhật Bản vẫn còn đầy sự hứa hẹn, đó là một môi trường tốt cho Rin...

Còn chưa kịp suy nghĩ xong, anh đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị mở ra từ bên ngoài.

Sae cau mày. Trước kia đã có trường hợp fan cuồng đuổi theo anh đến tận sau phòng thay đồ chỉ để xin chữ kí, say này khi ký hợp đồng thì những trường hợp này không còn xảy ra nữa, không ngờ tới thời điểm anh còn đụng phải bọn họ khi đã đến Nhật Bản ngay bây giờ... Anh nhanh chóng lau vội người và tắt nước, anh kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh eo rồi thò đầu ra khỏi buồng.

Sau khi nhìn thấy người tới, anh hơi khựng lại.

“Rin?”

Em trai anh xuất hiện ở cửa phòng tắm, vẫn trong bộ đồng phục Blue Lock màu xanh, lặng lẽ nhìn anh.

"Tại sao em lại ở đây?" Sae hỏi, "Bây giờ đang có lễ kỉ niệm ở ngoài. Em là đội trưởng của đội Blue Lock, sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn em."

“Không sao, tối nay em không phải nhân vật chính.” Rin nói, “Bọn họ thích phỏng vấn ai không liên quan gì đến em.”

Sae liếc hắn một cái: "Vậy em hãy trở lại phòng chờ của Blue Lock đi"

Rin vẫn im lặng. Thành thật mà nói, chính nó cũng không biết tại sao mình lại đến đây. Sau khi nghe Sae đánh giá về Isagi sau trận đấu, nó cảm thấy ngột ngạt trong lòng, không chỉ nói xấu Isagi trong phòng thay đồ của cầu thủ mà còn đi gây hấn với các thành viên của đội tuyển U20 sau khi đồng đội nó rời đi. Sau đó thì nó đi đến đây...

Vừa rồi khi đến gần cửa, nó chuẩn bị hỏi về mục đích khi anh về lần này, nhưng khi mở cửa ra, nó thấy một căn phòng trống, sau đó nó nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm, điều này khiến nó càng lo lắng hơn. .

Tiếng nước bất giác khiến Rin nhớ lại giấc mơ ngớ ngẩn của mình.

Trong giấc mơ, Sae khỏa thân, các cơ bao phủ quanh khung xương uốn lượn đều đặn, căng ra và thả lỏng khi cử động, vừa có sức mạnh vừa có vẻ đẹp. Cho dù sau khi tỉnh lại, ký ức về giấc mơ còn mơ hồ và đọng lại tronh tiềm thức nó, sự va chạm đã in sâu vào tâm trí nó, chỉ cần nó nhớ lại một chút, cảm giác choáng váng sẽ lại ập đến.

Nhưng khi Rin đẩy cửa phòng tắm và nhìn thấy Sae xuất hiện trong chiếc khăn tắm, nó mới nhận ra những hình ảnh và những kích thích trong những giấc mơ đó thật tầm thường biết bao.

Sae vội vàng đi ra, còn chưa kịp lau khô người, trên da còn đọng lại những giọt nước, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo làn da, cuối cùng thấm vào chiếc khăn tắm màu trắng, thấm ướt mấy sợi vải.

Rin vội vàng rời mắt khỏi anh, sau đó ngã vào mặt về phía Sae, nghe thấy đầu bên kia hỏi mình: "Em đang làm gì ở đây?"

Nhìn chằm chằm anh trai lãnh đạm với khuôn mặt xinh đẹp, Rin thản nhiên nói: "Tiện đường nên đi ngang qua."

Đó là một cái cớ vụng về và ngẫu nhiên mà nó có thể nghĩ được, nhưng Sae không đáp lại, và dường như là anh tin vào điều đó. Anh hừ một tiếng, tùy ý gật đầu, cao giọng đuổi khách: "Vậy thì em đi ra ngoài đi, anh còn phải đi tắm."

Rin không đáp. Sau vài giây, Sae không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa, vì vậy anh phải quay lại lần nữa. “Còn gì nữa không?” Anh hỏi, nước trên người còn chưa lau khô, lúc này anh cảm thấy hơi lạnh, “Nếu không có việc gì gấp thì đợi anh đi tắm đã.”

Trong tình huống bình thường, khi đến một bước này, hầu hết mọi người sẽ ra ngoài và chờ đợi sau đó họ sẽ giải thích tình hình bất kể nó tồi tệ như thế nào, nhưng Rin thì không, nó vẫn bị mắc kẹt ở cửa như một khúc gỗ, với khuôn mặt u ám và không biết mình đang nghĩ gì.

Sae cau mày: "Chuyện gì vậy? Em có gì thì nói cho anh biết, đừng như người câm nữa lãng phí thời gian quá."

Rin di chuyển, trong giây lát, linh hồn nó đã trở về với thể xác "Em..." Nó mở miệng, nó mới phát hiện ra là giọng nói  của nó hoàn toàn khô khốc "Em chỉ là. . . "

"Chỉ gì?"

Ngay khi bị hỏi, Rin lại bị mắc kẹt. Chỉ cái gì? Chỉ để đến xem? Chỉ cần vượt qua? 

"Em chỉ là tới xem... anh như thế nào sau khi bị em đánh bại." Nó thẳng thắn nói, cuối cùng nhấn mạnh, "Em sau này sẽ đánh bại anh, vô số lần."

Sae không đáp lại những lời cay nghiệt của nó.

Rin bất đắc dĩ nói: "Anh không có gì muốn nói sao? Rốt cuộc là anh cố ý chọn Shidou Ryusei từ Blue Lock-người xếp sau em và kết quả? Anh đã thua!"

Đôi mắt của Sae chuyển động, và anh nói thẳng thừng: "...Đó có phải là tên ác quỷ không? Chỉ vì cậu ta có cái tôi mà anh cần, và cậu ta là người phù hợp nhất mà anh có thể chọn, chỉ vậy thôi. Trước khi kết thúc trò chơi , không ai nắm chắc 100% phần thắng..."

Rin ngắt lời anh : "Nói cho cùng, anh không cần em! Bất kể là em trai hay tiền đạo, tất cả những gì anh cần là những người khác."

Sae khẽ cau mày: "Em đang loay hoay cái gì vậy? Em đang hô khẩu hiệu sẽ là số một thế giới, nhưng em lại vướng vào những chuyện vặt vãnh như vậy... anh thấy em làm thế chả có ích gì.

"Hay là, cuối cùng em sẽ quyết định từ bỏ giấc mơ phi thực tế của mình?"

“Đương nhiên không phải!” Rin cao giọng, “Em tuyệt đối không bỏ cuộc, là anh đi trước, là anh. . . ” Nó ép mình thoát khỏi ký ức khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói, nó thở ra hơi thở được kìm nén trong lòng, "Một ngày nào đó em sẽ trở thành tiền đạo số một thế giới và đè bẹp giấc mơ của anh."

Khoảnh khắc ảo tưởng xấu xa xuất hiện, Rin cảm thấy có một cảm giác thích thú không thể giải thích được, anh nhìn chằm chằm vào em trai mình, cố gắng tìm kiếm chút dao động từ cảm xúc của nó trên khuôn mặt nks, dù là tức giận hay khó chịu ... Nhưng vẻ mặt của Rin không thay đổi.

"Nếu em muốn đứng đầu, thì nên biết rằng danh vọng và thực lực là hai thứ không thể tách rời. Em không nên lãng phí thời gian nói nhảm với anh ở đây. Bây giờ em hãy ra ngoài đối mặt với giới truyền thông và suy nghĩ xem mình nên làm gì. Ấn tượng của công chúng hay thu hút nhiều người chú ý đến em là điều có lợi chứ không có hại cho sự phát triển sau này của em đâu.”

Rin dừng lại, nhất thời cảm thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thật buồn cười, nó đang lộ ra tham vọng muốn cắn đứt người anh trai kia.

Ngay cả bây giờ, nước da của anh ấy đã trở nên cực đoan, nhưng Shishi Sae vẫn nhắm mắt làm ngơ và tiếp tục: "Mặc dù Isagi trong mắt khán giả ngày nay quan trọng hơn, nhưng với tư cách là đội trưởng của nhà tù màu xanh, bạn đã nhận được một nhiều sự chú ý. Sẽ không ít sự chú ý..."

Phân tích của anh rất khách quan và đầy bình tĩnh-là một trong những cầu thủ trẻ được theo dõi nhiều nhất trên thế giới, tầm nhìn của anh đương nhiên là không thể so sánh được với người bình thường.

Cho dù bây giờ anh đang nói chuyện với nó, anh đang khen ngợi đồng đội của nó, và nói những lời không liên quan gì đến Rin Itoshi.

“Anh luôn…” Nó thì thầm.

Sae dừng một chút trước khi nhìn nó: "Cái gì?"

"Anh luôn như vậy!" Rin gầm gừ, "Không cần dùng đến anh sẽ đẩy đi sao? Vô dụng thì anh không cần sao?Em đã cố gắng để trở nên tốt hơn nhưng anh vẫn không nhìn em?"

Sae lắc đầu và vặn lại: "Không, miễn là em đủ tốt, em sẽ có giá trị. Nếu không, có giá trị thì em sẽ không được gắn với các từ như xuất sắc hay tốt đâu."

Rin không nói nên lời, Sae nói đúng, bởi vì những gì anh nói đều là kết luận sau khi anh suy nghĩ rất lâu, nên nó không thể phản bác lại. Nhưng đây không phải là đáp án mà nó muốn nghe—— nó muốn được anh thừa nhận chứ không phải những thứ này! Rin nghiến răng thầm nghĩ, thật là một người anh vừa đần độn vừa ngu ngốc, anh luôn chỉ hiểu lời người khác theo nghĩa đen, chưa bao giờ tìm hiểu sâu xa...

Thật buồn tẻ.

Sae nhìn em trai im lặng, còn muốn nói gì đó, lại bị Rin  thô lỗ cắt ngang, "Câm miệng!" Anh phải dừng lại và hỏi với giọng khó hiểu: "Em giận cái gì?"

Sae dường như nhận ra sự tức giận của em trai mình vào lúc này.

Rin im lặng, ảo mộng khi nó nghe thấy tiếng nước ngoài cửa, sự quyến rũ khi nó bước vào và nhìn thấy người anh trai bán khỏa thân của mình đã hoàn toàn tiêu tan.

Rin cứng ngắc nói: "Vậy nếu anh biết nguyên nhân thì sao, anh còn có thể tư vấn tâm lý cho em nữa không?"

Sae mặt không biểu cảm. Anh không biết tại sao Rin lại tức giận như vậy. Nó rõ ràng đã thắng trò chơi, và vào lúc đó nó đã không còn là cái bóng chỉ biết theo sau anh nữa. Đối với bản thân Rin, nó nên vui mừng mới phải, nhưng thái độ hiện tại của nó lại hoàn toàn ngược lại.

Ban đầu, Sae muốn nói chuyện với em trai mình như ngày xưa...như ngày xưa, dù sao thì họ cũng đã từng nói về mọi thứ trong cuộc sống, nhưng bây giờ anh lại bị xúc phạm bởi những lời nhận xét mỉa mai, và anh đã mất kiên nhẫn không muốn tiếp tục đoán xem người kia nghĩ gì.

Sae không giỏi trong những việc như thế này.

"Bất cứ điều gì em muốn," Sae nói. Nói xong, anh quay người bước vào buồng.

Vòi nước lại được mở, nước chảy ào ạt, trong phòng tắm trống rỗng chỉ còn lại âm thanh của tiếng nước.

Sau cuộc trò chuyện, Sae phớt lờ em trai mình, và đương nhiên là không ép buộc Rin rời đi. Lúc này, Rin đang dựa vào tường, nhưng sự cáu kỉnh trong anh vẫn chưa thuyên giảm trước hành động đơn phương đình chiến của đối phương. Ngay cả khi đã dần bình tĩnh lại, một số ảo tưởng quyến rũ về Sae lại cuộn lên trong tim nó, khiến nó bất giác hướng ánh mắt về phía anh trai mình.

Sae tắm rửa theo thói quen và quy trình hiện có, gội đầu xong, anh bắt đầu bôi xà phòng lên người, bọt nước trắng đục bao phủ toàn thân, bị dòng nước cuốn trôi, mùi thơm thoang thoảng phảng phất đến từng nơi.

Ngửi được mùi sữa tắm, Rin không khỏi xoa mũi.

Đêm tuyết rơi trước khi bước vào Blue Lock, Rin đã ngửi thấy mùi giống hệt vậy.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro