#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Rin đã cãi nhau rất to với Sae trong đêm tuyết, và sau đó, nó trở về nhà trong sự bàng hoàng khi không thấy anh ở đâu.

Nằm trên giường, bị ám ảnh bởi những ký ức trong quá khứ, Rin thức dậy vào lúc nửa đêm một cách giận dữ và nhận ra rằng bây giờ thậm chí còn chưa qua nửa đêm. Dựa vào sự hỗ trợ của một cơn giận, nó lao ra khỏi nhà mà không cần suy nghĩ, định giải quyết hết với Sae bằng một trận đấu nữa, nhưng không ngờ, nó đã thấy anh kéo vali về nhà ngay khi nó vừa đi xuống cầu thang.

Rin nghĩ rằng Sae sẽ ở nhà trong vài ngày, và nó vẫn còn thấy xấu hổ vì cuộc cãi vã vừa rồi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo anh nói với nó rằng anh chỉ nhớ là cần phải tặng một số món quà lưu niệm cho cha mẹ thôi.

Khi Rin nghe thấy điều này, sự khó xử kỳ lạ trong lòng nó ngay lập tức biến mất. Nó đợi Sae đi vào và đặt đồ lưu niệm xuống, sau đó khoanh tay đi theo phía sau, anh hỏi nó đang tính làm gì nhưng nó không trả lời, nó đã đi theo anh đến khách sạn-nơi anh sẽ ngủ lại vào những ở Nhật Bản.

Sae đã không ngăn cản Rin đi theo mình, anh giống như nhắm mắt làm ngơ hơn là để nó đi.

Rin bị sự thờ ơ của anh làm cho phát điên, thậm chí còn gác lại kế hoạch trước đó là hỏi đối phương xem anh đang nghĩ gì. Sae chỉ thay quần áo và tắm rửa từng bước, như thể "Itoshi Rin" không tồn tại trong phòng. Mãi cho đến khi đánh răng, sấy khô tóc, vén chăn ngồi ở mép giường thì anh mới mở lời hỏi nó.

"Em định qua đêm ở đây à?" anh hỏi Rin.

Câu nói này như một câu thần chú, lập tức mở lại ký ức của Rin về quá khứ của hai anh em, nó nghĩ đến chiếc giường đôi đặt trong phòng từ trước đến nay, đêm đêm nó và anh cùng ôm nhau ngủ và nó chỉ nghĩ đến anh. Cùng một mùi hương... và trong suốt bốn năm Sae ra đi, thỉnh thoảng nửa đêm nó lại mơ thấy những cảnh tượng đó trong giấc mơ.

Trong mơ, Rin khỏa thân đối mặt với anh trai, khuôn mặt tinh xảo quen thuộc của anh kề sát bên má nó, gần đến mức nó có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Nhưng thật ra Rin cũng không cảm thấy đó là khoảng cách quá gần, nó chỉ cảm thấy có thể ở gần anh như vậy đã là một loại hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

Rin bị ký ức và giấc mơ bắt giữ, khi tỉnh lại, nó đã đè anh trai mình lên giường.

Rin nhìn Sae cau mày tỏ vẻ không tán thành, nó còn tình cờ kéo cổ áo anh nữa. Vào khoảnh khắc tiếp xúc thân mật đó, nó ngửi thấy mùi thơm khác từ cơ thể anh trai mình, đó không phải là mùi sữa tắm. Khi đó nó nghĩ, dù gì bốn năm cũng đã trôi, mùi hương trên người anh hoàn toàn khác với trước đây.

Những gì xảy ra sau đêm đó thật phi lý và đáng kinh ngạc.

Sae bị Rin đè lên giường hôn, buộc anh phải quấn lấy nó, đạt được cực khoái và thỏa mãn trên thân thể đối phương. Trong lúc điên cuồng, khi nó bị chỉ chú ý đến anh, nó phát hiện ra rằng mặc dù khuôn mặt anh đỏ bừng vì sung sướng, thậm chí còn khẽ rên rỉ, nhưng lông mày và đôi mắt của anh vẫn có cái cau nhẹ kèm theo sự mất kiên nhẫn.

——Ngoài sự thiếu kiên nhẫn, Rin không thấy bất kỳ sự chán nản hay ghê tởm nào từ anh, có vẻ như Sae không nghĩ rằng chuyện họ giữa họ là loạn luân.

Nó không khỏi suy nghĩ lung tung, biết anh bốn năm ở nước ngoài nhất định đã gặp qua không ít chuyện như vậy, ở nước ngoài anh thậm chí còn bị rất nhiều chàng trai theo đuổi, nó cũng thầm ghen tị với những người đó. Nó không hài lòng với việc anh trai mình dễ dàng trở nên "phù phiếm" như thế này.

Nhưng những suy nghĩ mất tập trung này không là gì khi đối mặt với "loạn luân anh em". Sự tức giận và bối rối của Rin đã trút hết lên người anh trai của nó, lúc đó nó run rẩy toàn thân, cảm thấy khó chịu trước một mối quan hệ vặn vẹo như vậy, và cũng vô cùng phấn khích trước sự thật loạn luân của mình. Rin dường như đã có được một sự thỏa mãn kỳ lạ nào đó, nó đã lấp đầy mảnh tâm hồn trống rỗng của Rin trong bốn năm qua.

Và vào thời điểm hiện tại trong phòng thay đồ của đội tuyển U20, Rin đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, và không khỏi nhớ nhung những trải nghiệm phi lý và đáng kinh ngạc đêm đó.

Rin nhìn Sae dội sạch bọt, dùng khăn lau khô người rồi mặc quần đùi rộng rãi ra ngoài, nó lặng lẽ đi theo anh.

Sae liếc nó một cái, không nói gì.

Rin ngơ ngác nhìn anh cất dụng cụ tắm, dùng khăn lau khô tóc rồi lại cất khăn tắm, đủ loại suy nghĩ và hình ảnh quay cuồng trong đầu nó. Sự tức giận vẫn tiếp tục trật trào trong nó cho đến bây giờ, cơ thể trần trụi và ấm áp của anh trai nó, đôi mắt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn trong ánh sáng mờ ảo ... tất cả các loại ký ức và cảm xúc khiến tâm trí nó bối rối.

Rin vô thức nhớ nhung sự yên tĩnh sau cuộc giải tỏa ngắn ngủi của những cảm xúc mãnh liệt đêm đó, ánh mắt nó nhìn anh trai mình trở nên sâu lắng hơn. Nó vô tình đưa tay về phía Sae, định chạm vào cơ thể anh trai mình một lần nữa, nhưng anh đã chú ý.

“Rin.” Anh lạnh lùng gọi em trai mình, “Em suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng chỉ nghĩ ra biện pháp này sao?”

Rin dừng lại, sau đó nhìn anh với vẻ khó chịu.

"Có chuyện gì sao? Không phải anh nói muốn làm gì thì làm với anh sao? Bây giờ anh định bội ước sao?"

Sae lạnh lùng nhìn nó, đôi mắt giống hệt anh tựa như hai khối đá malachite tinh xảo, xinh đẹp và tràn đầy sự lạnh lùng thờ ơ.

"Hơn nữa, đây là phòng thay đồ của đội tuyển U20. Em muốn quấy rối ở đây sao?" Sae hỏi, "Hay là em chỉ muốn hủy hoại giấc mơ của anh theo cách này? Nếu đúng thật thì anh không còn có sự lựa chọn nào cả."

Rin bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm, vốn đã ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng lời nói của đối phương lại khiến nó bùng nổ!

"Anh đang nói cái gì thế? Em không có nghĩ nhiều như vậy!" Rin hung hăng trừng mắt nhìn anh, nếu như vừa rồi nó chỉ là có chút khó chịu, thì bây giờ Rin cũng có thể nói là đang rất tức giận, "Theo ý kiến ​​của anh, anh cho rằng em sẽ dùng loại thủ đoạn đó với anh sao?!"

Nó gần như gầm gừ với Sae, như một con sư tử hung dữ nhe ​​nanh vuốt.

"Không phải" Sae nói, "Khả năng kiểm soát của em không nên thấp như vậy. Nếu em vẫn còn cần anh ôm để bình tĩnh lại, thì tốt hơn hết là em nên từ bỏ giấc mơ trở thành số một thế giới càng sớm càng tốt đi là vừa."

Rin nghiến răng trừng mắt nhìn anh, nó không ngờ anh hai nó lại có thể nói thẳng thắn như vậy, đồng thời, sự thẳng thắn đó của anh cũng rất có sức hút đối với nó.

Sự bốc đồng của nó trái ngược với lý trí của anh, lời anh nói càng ngày càng sắc bén hơn: "Nếu đã như vậy, thì đêm đó em nên trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với anh."

Nó trả lời: "Nhưng đó là sự lựa chọn thích hợp nhất vào thời điểm đó."

Khoảnh khắc lời nói được thốt ra, Rin dường như đã nghe thấy âm thanh của lý trí.

Nó quay lại và khóa cửa phòng thay đồ, lấy điện thoại di động ra và xin phép, sau đó véo eo anh và đè anh một cách thô bạo.

Sae không ngờ rằng người em trai vốn đã bình tĩnh lại đột nhiên lại nổi điên lên lần nữa không rõ lý do, không kịp chuẩn bị, cánh tay của anh bị đập mạnh vào cánh cửa tủ sắt tạo nên một tiếng ồn lớn. Anh nhăn mặt đau đớn, cố đẩy Rin ra và khiển trách: "Em bị điên à?"

Rin không trả lời, nó đã hết hy vọng khi chờ đợi sự đồng cảm của người anh trai lạnh lùng và chậm chạp này, nhìn thấy anh không vui, nó lại tràn đầy niềm vui. Rin liều lĩnh nghiêng người hôn Sae, nó dùng miệng liếm, ngấu nghiến môi anh, nó thậm chí còn cắn môi anh đến rỉ máu.

Sae đau đớn rên rỉ, chỉ cảm thấy rằng nó không còn giống người nữa, mà giống một con thú đã chết đói lâu ngày hơn.

Nụ hôn quá mạnh đã cướp đi dưỡng khí của anh, anh cau mày không ngừng giãy giụa, tay bị Rin giữ chặt, chân cũng bị nó giữ lại nốt, hoàn toàn không thể lẫn trốn, mãi cho đến khi đối phương chủ động buông ra. Sae cuối cùng mới có cơ hội để lấy lại hơi thở.

Nước bọt đọng lại nơi khóe miệng ở giữa môi và lưỡi, Sae lau đi, ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt hiện lên một tia không vui.

"Sao em lại làm thế? Vừa rồi em không nghe lời anh nói đúng không?"

Rin nói: “Đêm đó ở bên anh là sự lựa chọn thích hợp nhất, bây giờ em vẫn cảm thấy ở bên anh là lựa chọn thích hợp nhất. Không thích thì cũng không phải do anh quyết định, anh hai à.”

Với mối quan hệ hiện tại của họ, chỉ thời điểm này, nó mới chịu gọi Sae là anh hai.

Nhưng Sae không hề thấy cảm động trước cách gọi này, anh vẫn chắc chắn rằng Rin vẫn đang nói những lời vô lý. Nhưng Rin không cho anh cơ hội để phản bác, nói xong nó đẩy anh dựa vào tủ, hôn mãnh liệt lại lần nữa như để trút cơn giận, đồng thời vén quần áo của anh lên và xoa xoa eo anh.

Vòng eo của Sae trông giống hệt nó, săn chắc và rất linh hoạt, nhiều năm vận động cường độ cao nên hoàn toàn không để lại chút mỡ thừa nào, kết cấu mỏng, làn da vẫn ẩm ướt và nóng bỏng.

Rin chà xát liên tục, ôm anh trai vào lòng như thể muốn họ quyện lại làm một, sau đó nó trượt lòng bàn tay dọc theo cạp quần, nắm lấy bờ mông của Sae và nhéo bóp, cố gắng để lại nhiều dấu vết khác nhau nhất có thể, ngón tay chìm vào bờ mông đầy đặn.

Sae biết rằng nó đã quyết tâm ôm chặt anh ở đây. Lúc này nếu có phiền phức gì, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp, thôi thì tùy ý để đối phương làm, mau chóng giải quyết vấn đề.

Nghĩ đến đây, Sae dứt khoát cởi quần đặt sang một bên, sau đó thuận theo Rin dùng sức nhấc một chân lên.

Rin bối rối khi nhận thấy được sự hợp tác của anh. Sae chủ động vòng tay qua cổ nó, nói: "Một trận chiến nhanh chóng để giải quyết mọi vấn đề."

Rin ngay lập tức hiểu ý anh, đồng thời cảm thấy bối rối và cáu kỉnh. Nó không ngừng quan sát biểu hiện của anh trai mình, nhưng lại thất vọng khi phát hiện đối phương đã khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí dấu vết không vui do mất cảnh giác sinh ra cũng đã biến mất, mặt anh vô cảm nhìn nó.

Nó bị anh nhìn chăm chăm rồi kích động. Lúc nới lỏng cho anh, nó không khỏi có những ý nghĩ đen tối trong đầu, có lẽ ôm chặt anh như vậy cũng đủ rồi.

Sau khi nới lỏng xong, nó nâng chân phải của Sae lên cao hơn một chút, gần như đặt mắt cá chân của đối phương lên vai mình, sau đó giữ chặt hai bờ mông săn chắc, cúi đầu đồng thời cắn vào cổ anh, từ từ đẩy dương vật của mình vào.

Sae ngửa cổ ra sau và phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, yết hầu của anh được nó ngậm mút trong miệng, anh bị ấn xuống ngay lập tức. Sau khi Rin đi vào, anh phản ứng lại và nói: "Em không đeo bao cao su?"

"Không có." Rin nói. Nó đến để thi đấu, làm sao mà nó có thể mang theo bao cao su được? Nó chỉ thích cảm giác được kết nối với anh trai của nó.

“Chúng ta là một, phải không?” Rin thì thầm vào tai Sae, nói với anh cũng như nói với chính mình. Chỉ khi tiếp xúc thân mật như vậy, nó mới có thể thoát khỏi những cảm xúc hỗn loạn và tiêu cực mỗi khi đối mặt với Sae. 

Nó nghĩ: Mình đúng là một người đàn ông có thể bình tĩnh mọi lúc khi ôm anh, mình kiểm soát kém thật. Nhưng ít nhất trong giây phút này, mình có thể bù đắp cho mình bằng cách tiếp xúc thân mật với anh. Điều này thật tuyệt và nó cũng là minh chứng cho sự kết nối của họ.

Rin đẩy dương vật của mình ra vào kịch liệt. Sae đang lảo đảo khi cố duy trì tư thế đứng trên một chân, đôi chân run rẩy vì bị hạ bộ to lớn của em trai bào mòn.

 Anh có thể cảm thấy hạ bộ của Rin đang phồng lên, lấp đầy cơ thể anh đến tận cùng, kéo căng những cơ quan lẽ ra không được sử dụng cho mục đích này, anh có thể cảm nhận được những đường gân xanh từ dương vật của Rin đang cọ xát vào huyệt đạo của mình, ngay cả khi đối phương dừng lại, anh vẫn còn cảm thấy nhịp đập sôi nổi của nó.

Anh cụp mắt rên rỉ, không dám lớn tiếng vì sợ thu hút sự chú ý của người bên ngoài. Rin tập trung chú ý và đâm anh thật mạnh, sau đó lại hôn anh, ngăn tiếng rên rỉ của anh.

Mắt của Sae đỏ lên bởi sự đâm rút lặp đi lặp lại của Rin, bàn tay đang nắm lấy vai nó ngày càng trở nên mạnh hơn. Rin đỡ lấy cái hông anh, đem anh nhấc lên, anh ôm chạt nó, anh theo bản năng nên mới làm như vậy, giây tiếp theo liền nó cũng ôm lại anh. Rồi Rin bước hai bước, đặt anh lên băng ghế.

Mặc dù băng ghế cứng, nhưng ít nhất nó đỡ tốn sức hơn so với tư thế ban nãy, và Rin cũng có thể đâm anh sâu hơn nữa. Nó dường như đã quên "trận đấu nhanh" do bên kia ra lệnh.

Dương vật to lớn liên tục cọ sát vào tuyến tiền liệt của Sae, thỉnh thoảng do điều chỉnh góc độ mà trực tiếp nẩy lên, nhô lên ngay bụng anh. Sae dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể khống chế được phản ứng sinh lý. Khoái cảm không quen thuộc bao trùm lấy thân thể anh, khiến anh cảm giác như trượt đến bờ vực thẩm, anh hơi hơi siết chặt vai Rin, không khỏi thấp giọng cầu xin: "Rin, em...ah...Chậm một chút, anh đau quá!"

Rin phớt lờ anh và tiếp tục xiên xỏ anh, hôn anh mãnh liệt. Nó dùng môi và lưỡi, gặm nhấm anh như muốn nuốt chửng lấy anh.

Hô hấp bị chặn lại, từng đợt khoái cảm không ngừng dâng lên, đầu óc Sae choáng váng, cảm thấy lần trước bị Rin đè ra làm tình cũng không có hỗn loạn như bây giờ.

"Em điên à? Đây là hậu trường của đấu trường, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người gõ cửa, đây là thời gian và địa điểm có thể làm tình sao?" Anh khiển trách khi Rin buông anh ra.

Sae muốn cảnh báo đối phương nhanh chóng kết thúc, nhưng Rin nghe thấy những lời đó thì lại càng xúc động hơn. Nó cắn cổ anh trai mình mạnh đến mức suýt bật máu, vừa cắn vừa cay nghiệt nói: “Đúng vậy, em không nhìn thấy tầm nghiêm trọng của vấn đề, nhưng em biết phải làm sao bây giờ?”

Như một con thú, nó gặm nhấm anh ở trong miệng, nhanh chóng lao vào cơ thể anh trai mình, não nó gần như bị xé nát trong khoái cảm, phẫn uất và thỏa mãn.

——Anh đang nghĩ gì thế, anh đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đã đồng ý cùng nhau trở thành tiền đạo xuất sắc nhất thế giới, nhưng tại sao anh lại bỏ nó lại phía sau?

Những ý nghĩ tương tự vào đêm tuyết rơi năm nó mười sáu tuổi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, nhưng sau đó nó không còn nghĩ đến chúng thường xuyên nữa. Nó cảm thấy mình có thể đã hiểu lý do cho thái độ của Sae đối với nó, về mặt logic thì có thể hiểu, nhưng về mặt tình cảm thì không thể chấp nhận được.

Lợi dụng nó, mê hoặc nó, đặt hi vọng cho nó, không được như ý muốn lại đuổi nó đi, sao lại có thể có loại người đáng ghét như vậy? Đáng ghét, đáng ghét, anh luôn tự làm theo ý mình——

Nhưng nó đã nhìn anh từ khi còn nhỏ và nó không thể rời mắt khỏi anh.

Cuộc chạy nước rút trước khi đạt đến đỉnh cao càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn, Sae bị giữ lại, hai chân anh bị nó gập lại. Hạ hộ nó lại đâm  sâu vào hậu huyệt của anh. Nhưng anh không còn sức lực để suy nghĩ về việc liệu mình có thể duy trì dáng đi bình thường khi chuyện này kết thúc hay không.

“Tránh ra… Rin, đừng vào mà!” Anh thấp giọng cầu xin, giọng nói anh run run, không có vẻ uy nghiêm cao ngạo như mọi khi, cũng không có chút gì là khó chịu.

Rin dừng lại một chút, cuối cùng cũng lấy lại được tỉnh táo, nó cũng biết sau khi vào mà bắn thì sẽ rất khó tẩy rửa. Vì vậy, cuối cùng, Rin rút dương vật ra, giữ nó cùng với dương vật của Sae, chuẩn bị giúp mình và anh trai ra cùng một lúc.

Sae để cho nó làm mà không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ là khi anh cùng Rin đi tới, chân của anh không tự chủ được mà co quắp lại, sau đó chất lỏng màu trắng tràn ra xuống bụng dưới của anh. Ngực anh phập phồng dữ dội, và phải mất một lúc lâu sau anh mới hồi phục lại dư vị của cơn cực khoái.

Anh liếc nhìn người em trai, mặt không chút cảm xúc từ bên dưới ngồi dậy, lặng lẽ dùng khăn lau sạch những dịch thể còn sót lại trên người.

Rin đơn giản tắm rửa sạch sẽ lại, mặc quần áo, nó mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng Sae đã mở miệng trước.

"Quay lại Blue Lock đi, Rin"

Rin khựng lại, mặt xụ xuống tỏ vẻ thất vọng. Nó vẫn chưa hồi phục sau cuộc làm tình vừa rồi, anh trai nó lại đuổi nó đi lần nữa.

Nhưng nó cũng biết mình đã biến mất quá lâu, nếu không trở lại Blua Lock, nhất định sẽ có người đi tìm nó, vì vậy nó miễn cưỡng đứng lên, chậm rãi hướng đến phía cửa ra.

Kỳ thật Rin đã rất hy vọng rằng Sae sẽ nói chút gì đó, chẳng hạn như muốn giữ nó ở lại, ít nhất cũng nên nói chút gì đi chứ... Nhưng Sae dường như còn không thèm nhìn nó, anh vẫn chăm chăm thu dọn đồ đạc của mình.

Rin mím môi, nhưng nó đã mở miệng nói khi nó mở cửa rời đi.

"Em đi đây."

Sae ậm ừ cho có lệ, anh vẫn không nhìn nó lấy một lần...

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro