Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''....Hai từ ''chủ nhân'' tôn kính thoát ra khỏi cổ họng của nó. ''Chủ Nhân''. Đúng. Hắn sẽ là chủ nhân của nó...Sẽ là như thế mãi mãi...Cho đến khi nó ''mở mắt'' lần thứ hai....''

                                                      ....................................................................

''Xoạch Xoạch.....''

'' cạch cạch......''

..............

'' thiết lập dữ liệu....''

'' Nạp năng lượng....''

  Một loạt tiếng va chạm của những thứ đồ kim loại và một loạt tiếng nói vang lên.

  '' Chú ý : Năng lượng chỉ còn dùng được trong thời gian là 3 năm ! ''

Chả thèm quan tâm đến những tiếng nói của chiếc máy tính kia , hắn đi thẳng đến lồng kính nơi có 1 con robot nằm đấy...

''Thiết lập dữ liệu hoàn tất ! Nạp năng lượng xong ! Khởi động !! '' 

'' Ting ting..''

Mắt hắn dán vào con robot. Lần này có vẻ chăm chú và nghiêm túc hơn mọi lần...Chờ đợi....

'' Tích tắc...tích tắc...''

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm mọi ngóc ngách của can phòng...Thời gian cứ thế trôi...1 phút...2 phút....5 phút...10 phút...28 phút...Kim đồng hồ nhích lên từng tí từng tí một...Lặng lẽ và chậm chạm đến mức như muốn con người ta tức đến hộc máu mà chết đây mà (!) Sự kiên nhẫn của con người là có giới hạn. Đối với hắn thì sự kiên nhẫn lại càng càng càng có giới hạn hơn. Mà nói chung là trong từ điển của hắn không có hai từ ''Kiên Nhẫn'' thì đúng hơn. Tức mình hắn đá mạnh vào lồng kính 1 cái.Miệng rít lên đầy sự bực mình :

- AISSS !! Lại thất bại !!!!!  

 Chiếc lồng kính hơi rạn nứt sau cú đá của hắn. Ánh sáng màu đỏ trong lồng kính liên tục nhấp nháy. Một làn khói trắng dày đặc thoát ra quây kín lồng kín. Được 1 lúc rồi dần dần tan đi. Hắn hơi nhíu mày nhìn kĩ vào trong làn khói ấy....

...Con robot từ từ mở mắt.... Đôi mắt đỏ vô hồn lướt quanh căn phòng rồi khẽ thả trên người hắn - người đầu tiên và cũng là duy nhất nó nhìn thấy ở đây..Bộ não bắt đầu hoạt động. Theo thiết lập thì người đầu tiên nó nhìn thấy sẽ là chủ nhân của nó. Một loạt dòng chữ bé tí chạy xoẹt qua mắt...

 '' Nhận dạng chủ nhân..Lưu giữ hình ảnh...Hoàn tất ! ''

Đôi mắt đỏ vô hồn dán chặt vào người hắn, hơi cụp mi tỏ vẻ tôn kính. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy :

 '' Chủ Nhân ! ''

Hai từ ''chủ nhân'' tôn kính thoát ra khỏi cổ họng của nó. ''Chủ Nhân''. Đúng. Hắn sẽ là chủ nhân của nó...Sẽ là như thế mãi mãi...Cho đến khi nó ''mở mắt'' lần thứ hai....                           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro