Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ờ..thì...trước khii vào chap 2 mình có đôi lời muốn nói :D~

Mình viết truyện này chỉ là do ngẫu hứng..với lại đây là lần đầu viết nên có gì sai sót mong các bạn đừng có gạch đá nhớ :v

Mình cũng chưa chắc là sẽ ra đều đặn được..có thể là sẽ rất chậm mới có 1 chap :)) Rất rất mong các bạn sẽ kiên nhẫn đợi :3 #ahihe

                                             __________________________

[ Đôi môi nhỏ nhắn khẽ mấp máy:

    - Chủ nhân ! ..........]

 Chỉ duy nhất 1 giây hắn liếc nhìn nó rồi lại quay đi. Tay hắn lướt nhẹ lên bàn phím máy tính bên cạnh, khẽ nhấn vào một cái nút màu đỏ. Lồng kính từ từ mở ra, giường nó nằm cũng vì thế mà được kéo ra ngoài. Nó khẽ động đậy. Dây rợ quấn quanh người tự động thu về. Nó ngồi dậy , nhìn hắn. Trong đôi mắt đỏ ánh lên sự tôn kính và trung thành tuyệt đối với người trước mặt. Mặt hắn hơi dãn ra, sát khí tức giận ban nãy nhạt dần. Hắn đi đến chỗ con robot. Tay nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác, choàng lên người nó. Ra lệnh :

  - Đi.

Chất giọng lạnh lùng mà uy nghiêm vang lên. Nó hơi cúi đầu :

  - Vâng, chủ nhân !

Xong, hắn quay người hướng cửa bước đi, nó cũng nhanh nhẹn đi ngay theo đằng sau...

                                               .......................................

Hành lang vắng lặng..Dài mà sâu tưởng chừng như không có đích đến. Hai bóng người...Một to một nhỏ...Một trước một sau...Không ai khác chính là hắn và nó. Không gian yên tĩnh đến rợn người toả ra. Hắn thì không phải nói làm gì vì bẩm sinh đã kiệm lời rồi. Còn nó, vốn được tạo ra là để thực hiện một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ chủ nhân chứ không phải là để nói nhiều. Cứ thế, kẻ trước người sau không có lấy một lời nói chuyện..

 Trong cái không gian ngột ngạt mà im lặng kia thì thoảng lại vang lên vài ba tiếng bước chân của mấy cô hầu hay thậm chí là những tiếng kêu leng keng của sự va chạm giữa li sữa và khay đựng bằng kim loại...

                                            ...........................................

 Hắn lạnh lùng, cao ngạo đi phía trước, chẳng nói chẳng rằng lấy một lời. Còn nó ở phia sau cũng im lặng nhưng đoi mắt đỏ thì liên tục đảo quanh hành lang và dừng lại ở tấm lưng cao gầy phía trước. Nó thích cái dáng đi ung dung mà bá đạo của hắn. Rất thích.(!)

 Mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra bình lặng như vậy cho đến khi..

 '' Cộp Cộp...Á...''

 Nó đẩy ánh mắt về phía phát ra tiếng bước chân mất thăng bằng của cô hầu trước hắn. Dường như nhận thấy được điều gì đó, nó dừng hẳn lại. Bộ não bắt đầu tính toán : Cô hầu cách hắn chỉ khoảng chừng 2m kia dường như vẫn chưa nhìn thấy hắn. Bởi thứ nhất : Ánh nhìn của cô ta gần như đã bị che khuất bởi cái bình hoa to đùng trên tay, mắt cứ chăm chăm vào cái bình hoa như sợ rằng chỉ cần cô ta hơi buông lỏng tay ra 1 tý thôi thì bình hoa sẽ rơi vỡ ngay lập tức, vì vậy mà cứ cắm cúi đâm thẳng tới hướng hắn. Thứ hai là hành lang rất tối, chỉ có vài ánh sáng nhỏ nhoi, mà chút ít ánh sáng thế này thì dù có căng mắt hết cỡ cũng khó mà nhìn thấy rõ mọi thứ được. Còn cái thứ ba nữa là bước đi của hắn rất nhẹ nhàng gần như là không phát ra tiếng động. Nếu cứ như thế này khả năng cô ta sẽ đâm vào chủ nhân là 99.9 % ( :v ) ..

  ''Cộp cộp...''

 Khảng cách giữa hai người ngày càng gần ...Nó bắt đầu nhanh chóng tiến lên phía trước để thi hành nhiệm vụ '' bảo vệ chủ nhân''...

 Mặc dù biết là khả năng hắn và cô hầu đâm vào nhau là rất cao, nhưng hắn vẫn ngoan cố bước đi, ''không thèm'' tránh. Ý tứ của hắn ở đây là muốn cô hầu phải là người tránh chứ không phải là hắn. Rồi hắn hơi đá chân vào tường tạo một tiến động nhỏ. Trong cái hành lang tĩnh lặng như tờ này thì ngay cả đến hơi thở cũng còn nghe thấy nữa là, huống chi đây lại là tiếng va chạm thế này.. Cô hầu giật mình , hơi di chuyển lọ hoa ra khỏi tầm mắt một chút, bước chân trở nên loạng choạng, khó kiểm soát hơn...

                                          ________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro