Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[.. Cô hầu giật mình , hơi di chuyển lọ hoa ra khỏi tầm mắt một chút, bước chân trở nên loạng choạng, khó kiểm soát hơn...]

                                ______________________________________________

..Cùng lúc đó nó phóng lên. Hơi đẩy hắn lui ra, bàn chân nó nhanh nhẹn vung lên :

'' Choang !! ''

- Á !!!! - Tiếng la thất thanh của cô hầu vang lên

Bình hoa bị nó đá rơi xông đất, vỡ tan tành. Cô hầu ngã ra phía sau...

Lồm cồm bò dậy, cô ta mở to mắt để nhìn rõ hai người trước mặt. Tức thì cô hầu giật nảy mình, lành lạnh sống lưng, mặt biến sắc, miệng lắp bắp không lên lời :

- Cậu ...cậu...chủ......

Mấy người làm khác cũng bị tiếng hét cùng tiếng vỡ làm chú ý, vôi vàng chạy ra xem. Nhưng ngay khi lời nói vừa bay ra thì mọi người ai cũng đứng hình. Miệng thầm cầu nguyện cho '' cô gái đáng thương'' kia có thể sống sót qua ngày hôm nay..

Quay trở lại với ba nhân vật chính...

Cô hầu sợ hãi đến phát khóc, luôn miệng cầu xin:

-Xin..xin ...cậu chủ..tha mạng...tôi..tôi...không biết là có cậu..thật đấy...tôi không hề cố ý..xin cậu tha mạng...

Hắn nhìn chằm chằm vào cô ta...đôi mắt tối lại..Sát khí âm u nặng nề toả ra ầm ầm:

-Không biết? Không cố ý?

Mặt mày cô hầu tái mét..không dám nhìn hắn dù chỉ một giây...

-Chủ nhân không sao?

Nó hơi cúi người, lên tiếng hỏi. Hắn di chuyển ánh mắt sang nó. Nhưng ngay khi mà nó vừa dứt lời

thì lập tức người nó hơi co giật. Tay nó quơ quơ để tìm điểm tựa, nhưng hoàn toàn không cs, cả người đổ ập xuống đất. Nó co chân gập người lại. Sự khó chịu không thể hiện qua khuôn mặt mà lại ở trong đôi mắt đỏ kia nên ít ai thấy được dáng vẻ chật vật của nó. Sự đau đớn đi ra từ sâu trong đôi mắt , màu đỏ trong đó đậm dần. Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt lai..Khó chịu quá !!

Đám người làm nhìn nó khó hiểu. Thấy nó co giật liên hồi hắn nhíu mày. Con ngươi đen quan sát tỉ mỉ. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bị khôn matwj tĩnh langwj của nó làm cho nghĩ rằng nó không bị làm sao,nhưng hắn lại khác. Chỉ cần liếc mắt 2s thì lập tức thấy được sự đau đớn từ đáy mắt nó. Căn bản là hắn cũng hiểu rõ vì là robot nên nó không thể biểu hiện cảm xúc bằng khuôn mặt được. 

 Một phút quan sát, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc áo khoác đã ướt sũng từ bao giờ. Như đã nắm đưojc mấu chốt vấn đề khiến nó bị co giật, hắn khom người xuống , bế nó lên, tay giựt phăng cái áo khoác trên người nó ra, ném mạnh vào tường.

- Ngu ngốc !! - Rồi chợt quay sang đám người hầu- Quản gia Lâm !

- Vâng, cậu chủ gọi tôi?

- Một cái áo khoác. Cho bà 5s !!

Nghe xong mệnh lệnh, bà Lâm vội quay sang ra hiệu cho đám người hầu đi tìm. Ngôi nhà bỗng chốc trở nên náo loạn...

 Đứng đối diện với hắn, mặc dù đã cúi đầu, nhưng bà Lâm liên tục liếc nhìn nó. Bà rất tò mò về người con gái này, sở dĩ cũng là vì hắn không bao giờ động vào người khác ngoại trừ duy nhất 1 người đó là Trần Tiểu thư.

 Hắn lạnh lùng liếc nhìn quản gia Lâm :

-Nhìn gì ?!

- Dạ...cậu chủ...

 Bà Lâm lắp ba lắp bắp không nói lên lời. Thi thoảng định mở miệng hỏi gì đó nhưng vì sợ nên lại thôi.

-Nói !! - Bực mình vì thái độ lúng túng của bà quản gia, hắn gầm lên.

Bà Lâm co rúm người, sợ sệt :

- Thưa..thưa..cậu chủ..tôi chỉ định hỏi..người...người này...là ai vậy?

-Không cần biết.

Hắn phán 1 câu xanh rườn. Bà Lâm thấy vậy nên cũng im lặng, không nhìn nó cũng không hỏi gì thêm nữa..

                                 _______________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro