Chương 4 ( phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tủ quần áo của Dara có một đường phân cách vàng, trong số đó có 0.618% là trang phục công sở dành cho buổi phỏng vấn số còn lại là trang phục đơn giản để cô mặc đến phòng hí nghiệm như áo phông quần jeans. Bây giờ đường phân cách đó đã bị phá hoại một cách nghiêm trọng vì có thêm một chiếc váy cười và một chiếc váy, thế nhưng hai bộ này thật sự không thuộc về cô.

Aó cưới là trước kia cô đặc biệt đến cửa hàng Vera Wang đặt may thiết kế thật dơn giản nhưng những tầng voan mỏng rủ xuống kia thật đẹp. Cô rất ít khi mặc váy nhưng đối với cô chiếc váy này như tâm tình của người phụ nữ. Cô yêu quý chiếc váy này thật cản thận đem nó đặt trong tủ nhưng cô không nhận ra nó khiến cái tủ mất cân bằng

Điều này khiến cho cô ý thức rằng đường phân cách vàng này đã bị hủy mất . Chính hôm cô cùng Bom trước khi đến Zero đã mua tạm. Hôm đó sau khi về nhà, thay bộ váy khác và treo bên cạnh váy cưới, rõ ràng là màu đỏ nhạ bây giờ biến thành chói mắt. Đó là lần thí nghiệm thất bại giống như một vết nhơ không có kiên nhẫn cũng không có cách nào thay đổi được.

Nghĩ bụng sẽ không mặc lại bộ đồ này thêm một lần nữa, cần gì phải treo trong tủ làm gì. Cô lấy ra một hộp lớn đem hai bộ đồ này nhét vào, sau đó đem chiếc hộp nhét xuống gầm giường. Như vậy là tốt rồi, đường phân cách đã trở lại cô cũng nên không hục lại trạng thái bình thường.

Cô không gọi cho Donghea, cũng không nghe thấy tin tức gì về anh ta nữa. Hai người đã từng thân mật như thế, cứ như vậy mà kết thúc sạch sẽ. Không phai cảm thấy buồn, chỉ là cô không yếu đuối đến mức cả ngày chìm trong sự đau lòng của mình. Cô cho rằng cô có thể quên được anh. Cô làm người xưa không thích daay dưa. Nên trong hai ngày này cô đã lấy lại tinh thần, trở về làm việc.

Thí nghiệm của cô vẫn rất bận rộn dù sao thì cô cũng là người vừa về nước, đối với cô hoàn cảnh thí nghiệm và quan hệ trong nước đều phải thích nghi dần. Tuy cô vừa về nước đã nhận được sự đãi ngộ đặc biệ của giáo sử chính , nhưng muốn được công nhận thật sự là điều không đễ dàng. Ở viện nghiên cứu đa số là nam , phó nghiên cứu khoảng 40 tuổi chiếm phần lớn, còn cô một cô nhóc con mà đảm nhận giáo sư chính, áp lực biết bao. Huống hồ trong lĩnh vực nghiên cứu, xưa nay phái nữ vốn yếu hơn nhiều. Cho nên duy nhất cô có thể là làm ra chút thành tích, dùng thành quả lập đúng chỗ đứng cho mình.

Cô ngày đi sớm về muộn, vì thời gian thí nghiệm không cố định, mỗi ngày ba bữa đều không cách ào đúng giờ giấc được. Buổi chiều sau bốn tiếng đồng hồ mới làm xong một biểu đồ phân tích phản ứng chuỗi trùng hợp. Bệnh đau dạ dày lại tái phat, từng cơn đau thắt khiến cô hít thở cũng khó nhọc, bỗng nhiên cô nhớ tới Donghea.

Cô nhớ tới năm thứ tư ở Mỹ, cô đã quen với việc một mình trong phòng thí nghiệm sinh vật đưới tầng hầm mà soi kính hiểm vi, mootix lân làm xong đều đã là nủa đêm, sau đo lại một mình cô độc. Có đêm khi cô bước ra phòng thí nghiệm, nhìn mọi vật đều phủ màu trắng , sau đó thấy anh:" Dara, anh đem mang thức ăn khuya đến cho em, nhân lúc cong nóng em ăn mau đi."

Mở ra bình nhiệt, thì ra là một chén cháo vẫn còn hơi nong. Mắt cô đột nhiên có chút đau nhức, sau đó có chút lúng túng cười cười, không biết phải nói gì. Anh cũng chỉ cười ngây ngô, bọn họ đều không giỏi nói chuyện, nhất là trong thời khắc đẹp như thế này. Chao nóng tim cô cũng theo thế mà ấm lên. Chính người này cô tự nói với mình.

Thật ra thế nào mới yêu một người . Dara không rõ. Nhưng vào thời khắc đó là một chuyện khác, đó là cô muốn cùng người đàn ông này xây dựng gia đình.

Trước giờ cô chưa từng mong đợi môy tình yêu mãnh liệt. Cô chỉ muốn có một mái nhà. Thật ra cô có thể ở lại nước ngoài phát triển, bởi vì Donghea không thể bỏ người mẹ già đang bệnh. Cô cảm thấy chỉ cần có hai người ở bên nhau thì ở đâu cũng được. Viện nghiên cứu tài trợ cho cô một khoản phí nhà không nhỏ, cô đối với nền kinh tế bong bóng của bất động sản trong nước vốn không lạc quan nhưng Dong hea rất hy vọng , thế nên cô đành im lặng thõa hiệp, bởi vì cô cho rằng anh chính là người phù hợp với cô, cô cần dôc toàn tâm, toàn lực ủng hộ anh ta.

Bom nói:

" Dara, cậu đối với anh ta là xem như tận tinhg tận nghĩa rôi."

Cô cười khổ, cái căn bản không phải là câu nói tận tình tận nghĩa hoa mỹ kia, cô muốn có một gia đình.

" Its ra còn căn nhà , dong hea đem toàn bộ căn nhà để lại cho cậu, xem như còn chút lương tâm."Tea Yang an ủi cô, nhưng người đã đi, căn nhà trông đâu còn ý nghĩa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro