Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống cứ thế mà tiếp tục, nó vẫn đi làm kiếm sống còn cô thì có cuộc sống riêng của mình trong căn biệt thư đó,nhưng cái tình cảm của nó thì vẫn âm ĩ như vậy, không biết làm gì nó chỉ cứ ngắm nhìn cho thỏa đi nổi nhớ mong, dạo này nó cứ bị mấy anh hỏi khi không giành giựt cái võng trong cùng để nghỉ trưa nữa mà tự nhiên lại chuyến ra cái võng đó giờ không ai nằm ngay ngoài cửa quán,mùa hè thì nắng hất vào nóng không chịu được, còn mùa đông thì chỉ có đồ điên
mới chui ra ngay ngoài cửa nằm như vậy

"Ra ngoài thoáng hơn mà, các anh không thấy vậy sao?"

Nó cũng chỉ trả lời qua loa vậy, rồi lại vọt ra ngoài đó nằm tiếp, vì nằm ngay cửa nó có thể vô tư ngắm nhìn qua tiệm thuốc đối diện, mà không sợ ai biết, nó chú ý là hình như cô không đi học ở trường như Asahi mà suốt ngày chỉ loanh quanh ở tiệm thuốc với mẹ cô hay ở trong nhà thôi.

"Em ấy vẫn học theo chương trình ở Nhật,tự học ở nhà là chính, không như em chuyển trường luôn về đây, em ấy nói còn có một năm học như vậy cho tiện nhập học trường mới làm chi, mà em ấy thông mình lắm học ở đâu cũng vậy thôi" Asahi nói khi có lần nó hỏi.

Nó cũng vài lần vô tiệm thuốc nhà cô,mua một số thứ cho ba nó, thì cũng chỉ là nó đứng nhìn còn cô thì bán thuốc lần nào cũng vậy không có gì đặt biệt xảy ra.

Nó cũng nghe mẹ nó kế lại cô cũng vài lần đến nhà nó ăn, lúc thì cùng với ông bà Enami nhưng đa số là với Asahi, nhắc tới thằng nhóc đó thì giờ đã là khách quen của nhà nó, hai ba bữa là thấy xuất hiện một lần.

Nó chú ý cô rất hay nói chuyện với ai đó bằng máy tính của mình, thường cử hai ba ngày là thấy, trông cô rất vui, có nhiều lần còn bật cười lớn không dứt đến tận nó ở phía bên đây còn nghe được. Cô hình như ban ngày nếu không đi đâu thì cũng túc trực trong tiệm thuốc của bà Enami nhiều lúc cô cũng đứng ra bán thuốc thay cho mẹ mình, chắc cũng chỉ là vài trường hợp đơn giản như nhức đầu,sổ mũi, đau răng hay gì đó, có khách thì cô lại phụ giúp hay xem mẹ mình khám bệnh còn những lúc vắng thì nó thấy cô cực kỳ chú tâm vào chiếc máy tính của mình nếu không thì cũng bầm bầm gì đó trên điện thoại.

Không phải nó không đóan được cô nói chuyện với ai nhưng biết rồi cũng chẳng
làm được gì nên cứ vậy mà ngắm nhìn cô thôi. Nó cũng không biết phải làm sao với bản thân mình nữa, nó biết nó đơn phương cô nhưng thật sự nó không có một chút kiến thức hay kinh nghiệm gì ngăn cản để chuyện đó không đi quá xa nữa, lần đầu tiên rung động, nó thật sự ngỡ ngàng với mọi cảm xúc bùng nổ trong nó, phải gọi chúng bằng tên gì, phải làm sao với chúng, nó chẳng biết gì cả cứ để đám cảm xúc kì lạ đó dẫn nó đi,đi hoài đi mãi để rồi nhận ra rằng nó đã đi quá xa để có thể quay lại được rồi, nó cũng không thể dừng lại ở đây được, nó
chẳng biết nơi nó đang thực sự đứng là ở đâu nữa, dừng lại thì nó sẽ biết làm gì đây? Nhiều lúc nó tự hỏi nếu một ngày cô tay trong tay với ai đó thậm chỉ là kết hôn và có con thì nó sẽ làm sao đây? Không lẽ cử tiếp tục ngắm nhìn cô như vậy, những câu hỏi như thể nó thực sự không biết trả lời thế nào hay biết ai sẽ giúp nó trả lời cả, nó luôn nghĩ đơn giản rằng tình cảm của nó đến một lúc nào đó sẽ dừng lại, nó sẽ thôi không nhớ nhung hay suy nghĩ về cô nữa, cái lúc mà nó kết thúc con đường mà nó đang đi, nó cứ định mình vậy mà không biết rằng trong cái thế giới tình yêu phức tạp này có những con đường không có điểm dừng, thật đúng là suy nghĩ của một em bé ngây thơ không biết gì về cái thế giới mà mình đang sống

" Dain dậy, đi thôi."

Anh nó kêu, giả vờ vươn vai như mới vừa đánh một giấc dậy, nó bước vào trong rửa mặt rồi chạy theo các anh mình ra cảng, phải tiếp tục sống thôi chứ biết làm sao bây giờ.

"Chị, lên em chở về cho"

Asahi vừa đạp xe vừa nói khi đi ngang qua nó trên đường đi học về, không chịu đứng lại tên nhóc đó cứ nhấp nhấp còn chiến mã leo núi màu đỏ chờ nó nhảy lên đứng sau lưng. Tên này kế từ lúc đi học thì nổi tiếng cực kì, với khuôn mặc điển trai, chiều cao lý tưởng lại được biết đến là cậu con trai cả nhà ông bác sĩ thì ngay ngày đầu tiên đã trở thành một hot boy của trường trung học Jeonju, nó cũng được nghe Hyein kể về lượng fans hâm mộ trong trường của cậu ta, có một vài người còn muốn kết bạn với em nó chỉ vì con bé ở gần nhà và quen biết một chút với tên ấy.

Mà hình như cậu nhóc không quan tâm tới mấy đứa con gái lắm thì phải.Nó nghe đồn đâu đây là hình như tên nhóc ấy đang hẹn hò với cậu trai tên Yoshi hay Yoshen gì đó  hình như cũng là người Nhật đồng thời cũng là lớp trưởng của nhóc ấy thì phải.

"Làm gì giờ này mới về vậy nhóc? Giờ tan trường qua lâu rồi mà?" Nó nhảy lên xe,
đứng vịn vai Asahi hỏi.

"Bạn trai hả?" Nó hỏi

"Dạ, mà sao chị biết?"

" Đúng là trai đi nước ngoài nhiều về có khác, thích thì nói thích chứ chẳng như mấy đứa ở đây vòng vo một hồi rồi cũng chẳng thú nhận"

"Hyein nói , ở trường đó chắc cậu cũng nổi
tiếng dữ lắm, hiền như em gái chị mà cũng biết"

"Cũng có gì đâu, tại mấy bạn đó làm quá thôi, hên là em em không đi học đó, chứ không thì còn mệt dữ nữa, em thì nhằm nhò gì, mà em cũng nghe mấy tin đồn về bé Hyein đó, đâu chỉ có mình em" Asahi khoái trá cười nói

"Tin gì? Cậu nói coi, bịa là coi chứng chị đó"

Nó nói, rồi dùng tay xiết nhẹ vai Asahi

"Còn tin gì nữa? Em ấy có đầy vệ tinh, lớp em cũng có mấy đứa nữa kia? Trông em
ấy xinh như vậy còn gì?” Asahi la lớn nói,
cố kiềm chế người con gái đang nhún nhún đằng sau chiếc xe đạp của cậu.

"Ngày mai cậu cứ lên trường nói rằng tôi sẽ không để yên cho bất cứ thằng nhóc nào dám đụng đến Hyein, nó còn nhỏ làm gì nó thì coi chừng tôi đấy, mà cậu ráng để ý nó giùm chị với"

"Tình cảm học trò mà chị, không sao đâu
mà cứ để em coi chừng cho"

"Ai biết được trong đầu mấy thằng đó có
cái gì, ở cái tuổi đó chuyện trai gái khó kiềm chế lắm cậu cũng biết mà."

"Cũng tùy thằng thôi mà, chị yên tâm ai chẳng biết Hyein là em gái Dain trong cái thị trấn này, em nghe nói cứ mỗi lần có con trai tới nhà chơi là đứa nào cũng xanh mặt đi về đúng không?"

"Vậy là còn ít đó" Dain nói,

"Không biết mốt chị có con gái rồi sao đây, khó thằng nào làm con rể chị quá" Asahi nói rồi đạp nhanh lên dốc.

Nếu mối quan hệ giữa nó với cô không có gì tiến triển thì ngược lại càng lúc nó càng thân với Asahi, cứ như hai chị em vậy. Nó quý tên nhóc ấy ở chỗ thân thiện hòa đồng còn Asahi thì nể phục Dain như một tấm gương cho mình. Dain có cái đức tính mà mẹ câu nói là khó mà có ở những đứa ngày nay, trong khi mấy đứa khác hút chích, lười biếng, ăn chơi thì Dain chỉ lo làm lụng nuôi em ăn học còn lo chữa bệnh cho ba nó nữa.

"Ê nhóc, chị có cái này cậu coi giúp chị với" Dain hỏi, vẫn còn một khoảng nửa mới về tới nhà.

"Gì vậy? Chị cứ nói thử đi " Asahi nói, đạp
chậm lại để nghe Dain nói rõ hơn.

"Chị có cái máy Ipod cũ loại 80gb đó, cậu coi chép một số bài nhạc vô giúm chị được không?"

Hôm qua, sau khi giao hết phần trái cây cho các sạp thì bà chủ nó gọi lại và đưa cái máy cho nó.

"Thằng con trai bác nó không thích, nó nói cái này cũ rồi, muốn xài mấy cái nghe nhạc cảm ứng gì đó nên cho bác, mà bác thì có bao giờ xài tới nên đem ra cho con nghe, thấy vậy chứ còn tốt lắm".

"Em biết cái đó rồi tưởng gì, đưa cho em mai là xong mà chị thích nhạc gì?"

"Gì cũng được ballad, country, jazz, nhạc xưa nhạc cũ gì cậu cử cho vô hết đi, chị
thích nghe nhạc lắm"

"Wow! Chị cũng biết mấy loại đó nữa hả,em chỉ nghe thôi chẳng biết nó là loại gì mà cái đó dung lượng tốt lắm, chị thích coi phim gì không em để vô luôn chứ để không thì phí .... hay phim mát mẻ đi?"

Asahi hí hửng đề nghị rồi nhận luôn cái tát
ngay đầu.

"Mát mẻ cái đầu cậu, trong đầu lúc nào cũng mấy cái đó"

"Em chỉ đề nghị thôi chứ bộ, đừng nói với em là chị không thích nha?" Asahi nói,quay đầu lại nhìn nó cười cười làm nó hốt hoảng la lên

"Chạy đi không té bây giờ thằng điên,"

"Mà chị cứ đưa em đi, em sẽ không làm chị thất vọng đâu." Asahi cười tà nói.

"Để ở nhà rồi, phải về mới lấy được, mà làm gì thì làm phá là coi chứng chị đó nha."

"Có làm gì đâu." Asahi nói, cậu có vài ý tưởng thật điên rồ cho bà chị mình lần này, đạp xe thật mạnh leo lên con dốc cuối trước khi dừng hẳn lại trước nhà Dain

"Nè" Dain đưa chiếc máy cho tên nhóc với khuôn mặt hì hứng vẫn còn đang ngồi trên chiếc xe đạp leo núi màu đỏ dựng trước nhà nó, đó là loại lpod đội cũ nặng trịch, dung lượng 80gb chắc cũng được mua từ rất lâu rồi, một bên chiếc tai nghe gần như là không nghe được nhưng nó vẫn rất thích, tối hôm qua trước khi đi ngủ thì nó cũng mày mò một lúc nghe mấy bài có sẵn trong máy, nó thật sự rất thích nghe nhạc, lúc trước nó hay nghe radio lắm, cứ có bài gì mới là nó đều biết,nhưng lâu quá rồi lại bận rộn nó không còn thời gian dành cho sở thích này của mình nữa

"Thôi chị cứ giữ cái tay nghe đi, đưa em sợi cáp... ừ, sợi màu trắng đỏ" Asahi nói,cầm lấy cái máy rồi nhét ngay vào balo đeo sau lưng

"Ngày mai là có cho chị liền" Cậu nói, vẫn
là nụ cười nham hiểm đó

"Thôi trả đây đi" Dain nói, cố gắng kéo lại tên nhóc đã vọt đi ngay khi lấy được cái máy.

"Mai em trả cho" Asahi nói vọng lại sau khi đạp đi được một khoảng

"Chắc là sẽ vui lắm đây hahaha" Cậu nói
lớn rồi cười, đủ để người chị của mình nghe thấy.

"Cái thằng nhóc đó định làm cái quái gì vậy"

Nó lắc đầu nói rồi bước vào nhà tranh thủ ăn cơm trước khi qua nhà anh họ Jaehyuk chuẩn bị cho việc làm ca chiều.





............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro