Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cố gắng bước đi thật nhanh, vết thương trên cánh tay trái của nó thật sự là không
thể chịu nổi nữa

"Đúng là bọn khốn nạn mà"

Nó rít qua kẽ răng, câm giận, giận vì vết thương trên tay nó thì ít mà tức giận vì những lời nói của chúng về ai đó thì nhiều, cuộc đời Dain chưa từng gây sự với ai để
bọn chúng có thể kiểm chuyện và khiến
nó phát điên lên được như vậy.

"Bán cho một bịch bông gòn và vài chai
nước sát trùng"

Nó nói ngay khi quẹo vào tiệm thuốc chẳng thèm nhìn xem có ai không thật đúng là kì tích khi nó đi được về đến đây với vết thương khá sâu trên tay mình.Rời mắt khỏi chiếc máy tính, Asa ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói hối hả đó

"Chị bị cái quái gì vậy?"

Cô tròn mắt nhìn tay áo mà bị rách một đường khá dài, máu không biết từ đầu chảy ướt một khoảng cánh tay.Nó lật đật thả lỏng cánh tay bị đau, cứ tưởng là sẽ gặp Asahi hay bà Enami ở đây nó chưa bao giờ thấy cô trong tiệm thuốc vào buổi tối cả, sao lại là cô trong tình hình thế này?

" Tôi bị thương chút thôi, có lấy cho tô...."
Nó gồng mình cố gắng tỏ ra bình thường
chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô ngắt lời

"Qua kia ngồi đợi tôi, NHANH" Cô liếc nó, không hài lòng với câu trả lời, giọng nói quả không thể đùa được. Cái quái gì vậy trời Dain tự hỏi khi không biết tại sao mình lại đang ngồi ở đây, im lặng trên cái ghế khám bệnh của bà Enami nhìn cô chạy tới chạy lui, đi kiếm mấy cái đồ dùng sơ cứu, nó có thể tự lo cho mình được, chỉ cần rửa sạch rồi băng lại thôi mà, nhiều lúc nó thấy mình sợ cô còn hơn nó sợ mẹ mình nữa.

"Côi áo ra rồi đặt tay lên bàn"

Asa ra lệnh, cô tiến lại bàn đặt chiếc hộp sơ cứu lên rồi lại chạy vô trong quầy thuốc tìm kiếm cái gì đó.

Dain chần chừ một hồi, suy nghĩ nó không biết phải làm gì,nó thật sự không muốn cởi
áo trước mặt cô, không phải nó không tự tin và cũng không phải là chưa bao giờ nó coi áo nơi công cộng, nhiều lúc thời tiết mùa hè quá nóng nó cứ thế bận mỗi.cái quần cộc và cái thun mà khuân hết thùng hàng này đến thùng hàng khác ngoài bến cảng,nhưng cô là người con gái nó thích cởi áo trước mặt công cô thấy kì lạ thế nào ấy, như thế là quá thân mật đối với nó.

"Chị mà cứ như thế tôi lấy kéo xẻ bây giờ đó nhanh giùm đi" Cô trở lại tay cầm một tầm vãi sạch.

"Vậy có số giúp tôi cắt phần này đi" Nó nhìn
cô nhỏ giọng nói tay chỉ vào cái ống tay áo đã rách và ướt vì máu.

"Tùy chị" Cô nói rồi lấy kéo cắt luôn ống tay áo bên trái của nó, vậy cũng tốt nó mà cởi áo trước mặt cô cũng không hay lắm. Asa nhìn vào vết cắt trên bắp tay nó xem xét, lấy miếng vải sạch đặt lên đó ấn mạnh.

"Aaaa" Dain hét lên vì bất ngờ

"Chịu đau xíu đi như vậy mới cầm máu được, bị cái gì cắt đây, dào hả " Cô hỏi,vẫn chú tâm vào công việc, cô gặp chút khó khăn vì bắp tay của nó khá to so với bàn tay nhỏ bé của cô.

"Vâng" Nó nói mắt không rời lấy có một phút, cô dù có một lúc nào đó quan tâm hay đối xử với nó thân thiện hơn một chút, điều với tư cách là một bác sĩ đi nữa như hôm bữa cũng vậy, cô lúc nào cũng nghiêm túc với người bệnh, lo lắng cho sức khỏe của họ cho dù cô có không thích người đã hay cái người đó thích có đến phát điên lên được.

"Chị bị điên sao mà để ra như vậy hã"

Cô nói một cách khó chịu, nó không hiểu
tại sao cô lại như thế

"Con dao có bị sét không?"

"Đừng có nhìn nữa trà lời coi"

Cô bực dọc nói cái con người này thật coi thường tính mạng của mình mà,vết thương đã không chảy máu nữa nhưng trông có vẻ khá sâu. Mở hộp sơ cứu Asa lấy ra một vài thứ rồi bắt đầu sơ cứu vết thương, cô biết cái người điên khùng lại đang nhìn cô nữa, nói sao nhỉ dần dà cô không cảm thấy khó chịu vì ánh mắt đó nữa, kể từ hôm đi mua sách đến giờ cô không còn nói chuyện với nó nữa, lâu lâu vẫn có đụng mặt ngoài đường, cô biết nó vẫn cứ âm thầm với cô nhưng nó cứ để mọi chuyện như vậy sao, cô sẽ không ở đây hoài cho nó nhìn đến lúc đó nó phải làm sao đây?

"Không chỉ là loại dao nhỏ bình thường"

" Asa, anh ăn hết kem.... CHỊ bị sao vậy"

Asahi bước từ cảnh cửa nhỏ nối cân biệt thự với tiệm thuốc, tay cầm một hộp kem lớn, câuh định chỉ đưa đầu ra hỏi em mình
rồi lại vọt vào phòng coi tiếp trận bóng rồi nhưng cảnh tượng Dain với cánh tay chảy máu, bầm tím ngồi đó thật sự làm cậu hoảng hốt.

"Bị chém chứ còn gì nữa em không nghĩ chị ta tự chơi dao rồi làm đứt tay như vậy đâu"

Asa mỉa mai nói, không biết sao cô cảm thấy bực mình với con người kia đến thế

Asahi không giỏi nhưng nhìn sơ qua cậu biết vết thương đó cũng không nhẹ đâu
cầu mong cho thịt Dain là loại thịt hiền chứ gặp loại thịt dữ thì mệt mỗi lắm đây

"Chị làm gì mà chém nhau dữ vậy? Rồi có ai bị gì nữa không? Mấy thằng kia là ai?"

"Chị xung đột gì với chúng hả"

Asahi quay qua nó hỏi một tràng, trông cậu cũng khá bực tức khi thấy chị mình bị như vậy, là con trai cậu cảm thấy bực mình với bọn chém Dain hơn là việc nó không biết tự bảo vệ bản thân mình như ai đó.

"Không có gì đâu, mâu thuẫn thôi mà chị ở đó có một mình à" Dain khổ sở nói, phớt lờ luôn câu hỏi về kẻ gây ra viết thương của mình, nghe qua là biết nó đang giấu diếm điều gì

"Nói xạo mà không biết ngượng miệng"

Cô nói thầm, càng lúc càng cảm thấy bực mình, đã không biết tự bảo vệ mình rồi còn bao che cho người khác nữa, đúng là anh hùng rơm mà

"ĐỪNG NÓI VỚI EM LÀ" Asahi nói khi nhớ ra một điều gì đó, giống như Asa cậu cũng không tin những gì Dain nói "THẬT LÀ ĐỐN MẠT MÀ TÊN TÓC VÀNG ĐÓ"

Dain cúi mặt giấu đi cảm xúc của mình, Asahi nhạy bén hơn nó nghĩ, nó không muốn ai biết chuyên này hết, chỉ cần nghĩ
đến những gì tên đó nói là người nó tức đến phát rung lên, chỉ muốn vùng chạy khỏi cô mà tìm nó đánh cho hả cơn giận
" Bọn chó đó"

FLASHBACK

"Chào nhóc"

Dain ngẫng đầu lên nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình, nó có thể nhận ra một người trong ba tiên đó, tên tóc vàng trên xe bus hôm bữa, nó không ngờ sẽ gặp bọn chúng hôm nay sự thật thì nó đã quên không còn nhớ về cuộc hẹn này lâu rồi

"Sao nhận ra tao không? Tao thì còn nhớ
mày như in đó người hùng cứu mì nhân"

Gã nói rồi cười lên, dùng mấy ngón tay đen thui dơ bẩn vỗ vỗ lên mặt nó

"Tụi bây muốn gì"

Nó nói đơn giản, nhìn xung quanh chẳng còn ai, mà sao bọn chúng biết được nhà nó trong thị trấn mà đứng đây chờ chứ

"Muốn gì? Mày nghĩ tao muốn gì? Hôm bữa nhìn cũng ngầu lắm mà, thật ra cũng chỉ là tên bốc vác thuê thôi sao?" Tên tóc vàng nhìn một lượt hết người nó, nói mỉa mai

Nó không nói gì chỉ lắng lặng đứng im nhìn, nói làm gì khi tên đã đang nói sự thật chứ, không nên đấu võ mồm với những tên như thế này, chẳng ích lợi gì.

"Nói gì đi? Tao đến để cảnh cáo mày lần sau đừng có mà phá đám ông mày, hôm bữa không có mày thì tao xơi được em
đó rồi hàng đã thế kia mà" Gã nói rồi nhận được một tràng cười phụ họa từ hai tên đàn em phía sau, ảnh mắt trông dâm dục không thể tả.

"Mày nghĩ cô ấy là loại người gì hà? Cái thứ như mày....chết đi"

Dain mặt đỏ bừng nói, dùng hết sức bình sinh của mình nó giáng ngay một cú đấm lên mặt gã, nó thật sự không thể chịu nổi khi nghe gã nói về cô như thế, cứ thế nó lao vào tên tóc vàng mà đánh, túm lấy cổ áo, nó liên tục đấm vào mặt vào bụng gã, lơ đi sự tấn công của hai thằng nhóc kia lên nó.

"Mày giỏi lắm, dám đánh tao hả"

Tên tóc vàng lau đi vết máu trên miệng nói, lấy ra một con dao gập trong túi.Trong khi nó cố gắng thoát khỏi sự kiềm cập của hai tên đi theo hắn.

"Thích nhỏ đó hả, vậy bữa nào tao làm thịt nó sẽ cho mày một miếng giờ nói cho tao biết nhà nó ở đâu bữa giờ tao chỉ nghĩ đến nó ......thèm không chịu được" Hắn nói, ra chiêu thương lượng với nó.

"THẢ TAO RA....." Dain cố dẫy dụa thoát.khỏi hai tên đàn em, nó phải giết thằng khốn này mới hả dạ.

"Cái con đó dù có giấu thì một mình mày đến bao giờ mới có được, nói cho tạo thì chắc chắn tao không phụ mày đâu" Hắn vẫn có dụ dỗ dù trông nó sẽ lao vào giết hắn sao khi thoát khỏi hai tên đàn em,hắn có vẻ thật sự muốn cô, tới giờ vẫn chưa đánh nó một cái nào

"Cái thứ như mày đừng hồng đụng đến cô ấy, tao thề sẽ giết mày nếu mày còn dùng cái ánh mắt dơ bẩn đó mà nhìn cô ây....
Aaaaaaaah, BUÔNG RA " Nó gồng mình thoát ra khỏi hai tên kia, chỉ một chút nữa thôi hai tên đó cũng dường như không đủ sức để giữ được nó rồi

"Hay lắm, nói ngon ngọt không chịu nghe
thì đừng trách ông"

Hắn nói rồi bật con dao thẳng lên đi đến trước mặt nó, có vẻ là loại mới mua tiếng dao bật lên nghe sắc y như cái lưỡi dao đang sáng bóng đó vậy, gã dường như cũng tốn khá nhiều công sức cho cuộc hẹn hôm nay, nhẫn nhịn nó cho tới tận bây giờ, còn bỏ tiền ra mua một con dao mới nữa. Canh lúc hai tên đàn em không chú ý nó gồng lên hất văng chúng ra rồi lao tới tên tóc vàng mặc kệ con đao đang sáng loáng đó, nó phải giết tên này thì mới hả dah được, những hình ảnh về cô hắn dám tưởng tượng trong đầu, những hình ảnh xấu xa đó làm sao mà hắn có thể chứ, nó phải xóa sạch hết không ai được phép suy nghĩ về cô như vậy, chỉ có chết hắn mới không suy nghĩ bậy bạ nữa thôi.

Thấy Dain đã thoát được sự cầm cự của hai tên đàn em, gã tóc vàng bỗng trở nên cẫn thận hơn, ánh mắt dè chừng đó có thể cho nó thấy được điều đó, ra hiệu cho hai tên đàn em tấn công nó từ phía sau trong khi hăn nắm chật con dao nhỏ cứ dí vào người nó.

Một chọi ba, bên kia lại có hung khí, nếu trong lúc bình thường nó không bao giờ nghĩ mình có thể làm được như vậy, chính
hắn- không... chính xác là cô đã khiến nó phát hiện một Lee Dain khác trong nó, không phải là con nhóc đen hiền như cục đất luôn biết kính trọng, ngoan ngoãn như cái cách mà người trong thị trấn hay dùng để gọi nó, cũng không phải là đứa si tình chỉ biết giao tiếp qua ánh mắt, càng không phải đứa con, người chị luôn thể hiện sự hiếu thảo với ba mẹ và sự bảo vệ chiều chuộng đứa em gái quá mức qua những việc làm và hành động hàng ngày, chưa một lần trong đời nó dùng nắm đấm để nói chuyện với người khác, nó không biết võ chỉ đánh theo bản năng, sức mạnh của nó, những cú đấm của nó khá vụng về, không có kỹ thuật nhưng lại chứa rất nhiều sức, nó chỉ biết nhắm vào mục tiêu mà đánh, đánh vào đầu vào mặt rồi vào bụng chứ không biết làm sao để chỉ ra vài đòn là có thể hạ gục đối phương.

Là một kẻ sành sõi trong chuyện đánh đấm, nhưng tên tóc vàng không thể không chú ý vào cái sức mạnh ghê gớm của Lee Dain, trông nó thì thật sự bề ngoài chẳng có gì đáng ngại, nhưng lại rất khỏe, bên trong lại như có được sức mạnh hủy diệt mọi thứ, ánh mắt nó đỏ ngầu vì giận dữ bây giờ thì gã đã biết không nên đụng vào nó cũng như con nhỏ kia.Nhân lúc Dain đáp trả bọn đàn em không chú ý, gã dùng con dao nhỏ đâm thẳng vào bắp tay nó, bị tấn công bất ngờ Dain ôm lấy cánh tay ngã quỵ xuống, tên tóc vàng hả hê đứng dậy gã có vẻ khá choáng váng vì những cú đấm của Dain.

"Dám đánh ông mày hả "Hắn nói rồi dùng
chân đạp một cú thật mạnh và lưng nó từ lúc bị đâm Dain dường như không còn dùng sức được rồi, cử nằm im ở đã chịu đòn.

" Huýt.....Làm gì đó"

Nghe thấy tiếng dân phòng cả ba tên liên bỏ chạy để lại Dain nằm đó với vết thương trên tay.

END FLASHBACK

" Hắn cũng đi một mình hả? Chị bị ở tay
thôi hay có chỗ nào nữa không?"Asahi hỏi

"Có thêm hai thằng khác nữa, mấy chỗ khác không sao chỉ có ở tay thôi" Nó nói

"Rồi bọn chúng đâu? Hôm bữa trên bus nhìn là em biết loại người không ra gì rồi mà" Trông Asahi còn có vẻ rất bực mình.

"Chắc bị dân phòng bắt rồi"

"Hai người đang nói ai vậy" Asa hỏi không biết hai người kia đang nói về aia vậy "tên tóc vàng..... trên xe bus.." không lẽ là

"Tên xăm mình trên xe bus hôm bữa chứ ai, hắn muốn em nhưng không được mới tìm cách trả thù cái thứ đó...... asshi bực mình quá" Asahi trả lời rồi đi thẳng vào nhà
trong, cậu cần cái gì khiến cậu có thể tỉnh
táo lại

Asa châm châm nhìn nó, đôi mắt dễ thương hàng ngày mở to như không chấp nhận được những gì đang diễn ra, cô thực sự không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, có gì đâu mà lại xảy ra xô xát đến nỗi bị thương đến như vậy, chỉ là cái ghế thôi không lẽ chỉ vì bảo vệ cô mà nó.... nhìn lại cái vết thương đang xủi bọt trên cái bắp tay nó, từ nãy giờ cô vẫn chưa sát trùng xong

"Chị là loại người gì vậy hả?"

Không chịu được, cô quay lên nhìn vào đôi mắt khổ sở đó, hỏi cái câu hỏi luôn chất chứa trong lòng cô bấy lâu nay.


..............





Tôi lụy hai ẻm 🐼🐰

Cười khờ từ hôm qua đến giờ rồi🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro