Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Haram một đường nắm lấy cổ tay Pharita, kéo nàng đi đến căn phòng trong cùng của Sở cảnh sát.

Vốn dĩ bị đình chỉ thì không thể đến đây, may mắn còn có Ahyeon vẫn còn đặc quyền này, lúc chở cả hai người đến rất nhanh đã đưa cho nàng thẻ làm việc, thứ này liền không khác gì trở thành kim bài của Haram, để nàng muốn đi đâu thì đi đó.

Haram vận chốt cửa, tiếng cửa sắt cũng theo đó mở ra, nhìn bên cạnh, tấm biển được khắc rõ ràng ba chữ "Phòng lưu trữ"

Bên trong tối om,Haram đưa tay sát tường tìm công tắc đèn.Tách một tiếng, ánh đèn sáng ngời trong nháy mắt soi rọi mọi ngõ ngách bên trong. Mười chiếc kệ bằng sắt màu trắng bạc im lặng nằm đó, có vẻ lạnh lẽo ghê người.

"Cô kéo tôi vào đây làm gì?"

Pharita có hơi bất an nhíu mày, muốn đi ra, chỉ là Haram không cho nàng cơ hội liền kéo nàng bước vào, "Vào đi rồi biết"

Vô số thùng các tông an tỉnh nằm trên kệ, phía trên ghi rõ ngày tháng cùng họ tên. Có những hộp mà lớp giấy dán lên trên sớm đã ố vàng, có cái lại không nhìn ra chữ viết.

Haram đưa Pharita đi đến chiếc kệ cuối cùng ở bên trong.

Kệ này là những vụ án từ một năm đổ lại, qua năm thứ hai thì sẽ chuyển nó qua kệ bên cạnh, cứ tuần tự như vậy đến năm thứ mười mới đem tiêu huỷ.

Haram tìm kiếm một hồi, cuối cùng lấy xuống một hộp nằm ở trên cao, nắp hộp có một lớp bụi mỏng bám lên, nhìn qua vẫn còn khá mới

Kawai Ruka, 9/8/2024

"Đây là những thứ mà Kawai mặc trên người khi tử vong"

Nhìn đến ba chữ này, khoẻ mắt Pharita liền nóng rát không ngừng, mà Haram vẫn là dáng vẻ không để tâm, ánh mắt âm trầm nhìn chiếc hộp này, sau đó mở nó ra.

Vô số hạt bụi tung lên, lãng đãng nhảy nhót trên không trung khiến hai người bị sặc mà ho khan mấy tiếng. Nhìn vào bên trong, có từng lớp từng lớp túi zip được sắp xếp gọn gàng, bên ngoài còn dán thêm một tờ giấy chú thích đó là gì.

Dain chậm rãi lấy ra, có áo blouse dính máu, cặp kính gọng vàng Kawai Ruka vẫn hay đeo, đôi giày, con lười bông nàng rất thích.

Một giọt nước mắt trượt xuống gò má Pharita, nàng cũng không thèm lau đi, lại một lần nữa hỏi

"Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

"Có một thứ tôi muốn cho cô xem"

Haram ở bên trong lục lọi một hồi, sau đó lấy ra một túi zip khá nhỏ, bên trong còn có một bức thư, bên góc có một vết ố màu vàng nhạt.

Nàng lấy bức thư ra, đưa nó cho Pharita

"Đây là thứ chúng tôi có được khi khám nghiệm tử thi, vì tôn trọng người đã khuất chúng tôi không hề đọc nó, hiện tại tôi giao nó cho cô"

Bức thư yên lặng nằm trong hộp, vượt qua quãng thời gian dài thật dài, giờ đây mới tìm thấy chủ nhân của chính mình.

Pharita cầm lấy, ở bên ngoài có một dòng chữ đề tên người nhận cùng địa chỉ khi nàng còn ở Thái Lan. Cẩn thận vuốt lên, lại giống như cảm nhận được hơi ấm của Ruka

"Soạt" một tiếng, nàng mở thư ra.

Ở bên trong chỉ có duy nhất một tờ giấy hơi ố vàng, nét chữ vừa cứng cáp vừa có lực, thật không hề giống chữ của một bác sĩ

Pharita vừa nhìn đã nhận ra, là chữ của Ruka

" Prita, chị có khoẻ không? Ở đây lạnh chết đi được, ngay cả trong bệnh viện bật máy sưởi cũng không thấy khá hơn.

Thái Lan thế nào? Thư lần trước chị gửi em bảo rằng vừa tìm được việc làm thêm, nhất định phải giữ sức khoẻ đấy. Không có em ở đó sẽ không ai giục chị ăn cơm đâu, cũng nhớ ngủ sớm, đừng thức đêm, nếu không sẽ trở thành bà cô già mất.

Gần đây em hơi bận rộn, thế nhưng rất tốt, em còn quen được một người bạn mới. Chị ấy tên Enami Asa, khi nào chị trở về em sẽ đưa chị đến gặp chị ấy, hai người sẽ trở thành bạn tốt cho mà xem. Prita của em ít bạn quá, nên nhất định chị hãy thân thiết với Asa nhé, vì chị ấy cũng rất đáng yêu, em thực sự mong hai người sẽ trở thành bạn, ba chúng ta có thể cùng nhau đi chơi. Em cũng muốn cho chị ấy biết, em có một người yêu xinh đẹp đến mức nào.

Sinh nhật chị cũng sắp đến rồi nhỉ? Prita, tuần sau em sẽ đến Thái Lan mừng sinh nhật với chị nhé, có một thứ nhất định em phải tận tay đưa cho chị.

Prita, chị nhất định phải chờ em.

Kawai Ruka "

Pharita siết chặt tờ giấy trong tay, ngỡ như có thể vò nát nó, khoé mắt rất đau, lại làm thế nào cũng không khóc được.

"Còn có, tôi nghĩ thứ này thuộc về cô'

Haram chờ nàng đọc xong là thư, lại từ trong hộp các tông lấy ra một túi zip khác nhỏ hơn. Mở miệng túi dốc xuống, thứ bên trong rơi xuống lòng bàn tay Haram, nàng đem nó đưa đến trước mặt Pharita.

Là một chiếc nhân bạch kim.

"Pháp y tìm thấy trong túi áo cô ấy, đi kèm cùng bức thư"

Chiếc nhẫn lúc đó dính rất nhiều máu, sau khi chụp hình xong người phụ trách lúc đó đã cho người rửa đi,lúc này vẫn sáng bóng như mới. Tay Pharita run rấy đưa ra, đầu ngón tay chạm vào bề mặt kim loại nhẫn nhụi, xúc cảm lạnh lẽo ban đầu dần trở thành ấm áp.

Nhẫn thiết kế rất đơn giản, hầu như không có gì đặc biệt, mặt nhẫn là một chú nai nhỏ, trên thân nó khám lên từng viên kim cương nhỏ. Dưới ánh sáng màu trắng của đèn huỳnh quang, viên đá khúc xạ ra vô số màu sắc, đơn giản nhưng lại rực rỡ.

Nước mắt Pharita trượt xuống, vừa vặn rơi vào mặt nhẫn, như cá lớn cuối cùng tìm được đại dương, mừng rỡ quẫy đạp. Người khác không biết, Pharita thế nhưng cũng không biết sao? Con nai nhỏ này, là do chính tay Ruka vẽ ra bị nàng vô tình nhìn trộm được.

"Tôi có từng nghe Enami Asa kể về Kawai Ruka"

Haram không quản sàn nhà có sạch không, trực tiếp ngồi xuống, lưng tựa vào kệ sách, tay thì lấy đâu gồi làm điểm tựa. Nàng không nhìn Pharita, cũng không quản người kia sẽ để tâm chú ý mình

"Và Ruka vẫn luôn kể về cô cho chị ấy nghe"

"Em biết không Haram? Mỗi lần chị nghe em ấy nói về.Pharita, ánh mắt lúc nào cũng như có ánh sao ấy, rực rỡ đến người khác cũng muốn đến gần"

"Chị ấy còn bảo tôi trước đây khi mỗi lần gặp Ruka, trong túi áo trước ngực cô ấy luôn có một thứ gì đó.

Nhưng cô ấy chỉ cười rồi đặt ngón trỏ lên tay, bảo rằng đây là một bí mật, nhất định phải để cho người đó biết đầu tiên

Nhưng chị nghe thấy liền đoán ra, đó là chiếc nhẫn, hơn nữa còn là nhẫn đế cầu hôn

Cho nên chị mới không thổ lộ, mới để mất kiểm soát chính mình..."

"Chị rất hối hận, Haram, tận bây giờ chị vẫn hối hận...

Haram nghiêng đầu nhìn người kia,Pharita vẫn đang nắm lấy lá thư, cúi đầu không chú ý đến nàng

" Pharita, nếu Enami Asa thật sự gặp cô sớm hơn Lee Dain, chị ấy có lẽ sẽ chấp nhận theo cô đi gặp Ruka"

"Nhưng mà trên đời thì không có giá như"

"Tôi không bao che cho hành động của cô ấy tại thời điểm đó, sai chính là sai, nhưng tôi mong rằng cô đừng vì hận thù mà lạc lối, cũng đừng khiến mong muốn của Ruka mãi chỉ là những con chữ trên là thư

Tôi tin tưởng cô cũng là một người lương thiện"

Nói xong Haram phủi đất đứng lên, nói một câu "Tôi chờ cô ở ngoài" rồi đi ra khỏi cửa

Pharita vẫn siết chặt lấy lá thư, khụy người ngồi sụp xuống.

Nàng nghiến răng, trong lòng có một cỗ xung động muốn xé tan bức thư này đi. Chỉ cần như vậy nàng sẽ không còn nhìn thấy lời của Ruka, cũng không cần vì vậy mà đau khổ. Thế nhưng khi tay chuẩn bị xẻ đi, nàng lại chần chừ

Nàng muốn giết Enami Asa, nhưng người đó lại đưa nàng một lý do khiến nàng phải dừng bước.

"Chị phải thân thiết với Asa nhé"

Kawai Ruka, em chính là tàn nhân như vậy sao?!

Nàng buông xuống lá thư, nước mắt lúc này đã không còn gì giữ lại, giống như một cơn mưa rơi xuống không ngừng, như muốn gột rửa mọi thứ.

......

"Chị tới rồi"

Buổi sáng ngày mai sẽ là ngày xét xử, Dain lúc này được đặc cách vào phòng giam giữ Asa

Video kia sớm đã đưa cho toà án, Pharita đến bây giờ cũng không có hành động gì, chỉ nghe Haram nói rằng sau khi bước ra Sở cảnh sát nàng vẫn một mực im lặng,hiện tại đến lúc này cũng không có ai gặp nàng.

Dain ngồi đối diện Asa, giữa hai người có một tấm kính ngăn lại. Điều kiện ở đây so với trong bệnh viện kém hơn, hơn nữa không có Haram chiếu cố, Asa ở đây có chút chật vật. Gương mặt gầy đến gò má cũng nhô cao, cả người giống như cây liễu, gió thối đến liền có thể ngã

Dain muốn đưa tay chạm vào đối phương, thế nhưng lại không thể làm gì.

"Chị xin lỗi"

Asa hơi mỉm cười lắc đầu, chỉ là khoé mắt ảm đạm, nhìn không ra buồn vui.

"Em biết chị muốn tốt cho em. Sau khi chị nói ra, em đã nhớ hết tất cả rồi"

"Em chỉ là cảm thấy, người kia thật đáng thương, vì em mà chịu khổ sở lâu như vậy

Dain, cô ấy có chuyện muốn nói với chị, chị gặp cô ấy được không?"

Dain có hơi ngạc nhiên, thế nhưng vẫn là đồng ý gật đầu. Asa khép mắt lại, rồi trong một chốc liền hé ra, ảm đạm trong mắt dần tan đi, lộ ra một cỗ ôn hoà không giống ngày thường

"Chị rốt cục cũng tới"

Dain hơi cong môi, "Tôi đến là để nghe em nói chuyện"

Sa cũng liền cười, khoé mắt hơi cong lên, nàng không vòng vo cũng không né tránh, trực tiếp vào thẳng vấn đề

"Làm sao cô biết tôi yêu Asa?"

"Tôi chỉ đoán thôi, cho nên mới ở đây hỏi cô"

Người kia hơi thấp đầu, im lặng một lúc lâu, giống như từ trong đầu sắp xếp ra từng câu từ, nàng mới nói, có hơi bất đắc dĩ

"Cô có cảm thấy tôi làm sai không?"

"Đứng ở việc cô bảo vệ Asa, tôi không nghĩ đó là sai, nhưng cách làm quá mức cực đoan, ngược lại khiến Asa bị tổn thương"

Giống như là việc giết Ruka, giết cả cha mẹ nuôi em ấy. Dù rằng xuất phát từ việc bảo vệ Asa, nhưng lại quá mức tàn nhẫn, tàn nhẫn đến người khác không nỡ nhìn.

Nàng không sai, nhưng sẽ không ai đồng tình với nàng

Sa dựa người, giống như là ngẵm nghĩ lời đối phương vừa nói

" Lee tiên sinh, tôi nhờ chị một việc được không?"

Dain nhíu mày, "Việc gì?"

"Khi tôi không còn ở đây nữa, cô giúp tôi chăm sóc Asa nhé"

"Còn cô thì sao?"

Sa nhẹ cười, tảng đá trong lòng lúc này đã không còn nữa, cả người cũng nhẹ nhõm hơn

"Asa không còn hận thù nữa, tôi ở đây chỉ là gây hại cô ấy mà thôi"

"Hơn nữa, có một người thích hợp hơn tôi chăm sóc cô ấy rồi.Lee tiên sinh, cô có thể giúp tôi không?"

Dain mím môi, ánh mắt kiên định như sắt thép, gật đầu "Có thể"

Con ngươi người kia sáng lên, khoé mắt cong thành một vòng cung, từ tận trong lòng thốt ra một tiếng

"Cảm ơn chị.Còn có..."

"Tạm biệt,Lee Dain"

__________












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro