Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook trở về, Park Chaeyoung lại khôi phục sức sống, dường như chuyện buổi sáng không tạo ra ảnh hưởng nhiều với cô.

Jeon Jungkook đan hai tay vào nhau, cụp mắt ngồi ở trên sofa, lông mi dày che khuất đôi mắt màu hổ phách, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc trong mắt.

Park Chaeyoung chơi trên ban công một vòng, cô nhìn Jeon Jungkook không nói một lời ngồi trên sofa thì đi tới nằm lên đùi anh: “Anh Jungkook, anh suy nghĩ cái gì vậy?”

Jeon Jungkook ngước mắt lên, cười: “Gần đây anh bận quá nên lơ là em.”

“Không có, em cảm thấy khá tốt, mỗi ngày có thể ở bên cạnh anh. Hơn nữa em có thể chăm sóc cho bản thân, cho nên anh không cần lo lắng cho em.”

Jeon Jungkook đưa tay ôm cô vào lòng: “Ngày mai anh còn có chút việc, không thể ở bên cạnh em được. Qua ngày mai anh có thể ở bên cạnh em một thời gian.”

“Thật sao?”

Jeon Jungkook nhìn hai mắt của cô sáng lên thì cười sờ đầu cô: “Đương nhiên là thật rồi.”

Park Chaeyoung đột nhiên nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, cô lại hỏi: “Anh Jungkook, anh còn nhớ rõ giấc mơ tối hôm qua không?”

Cô không nhắc tới còn tốt, ánh mắt Jeon Jungkook thay đổi, tối hôm qua tiểu yêu tinh này quyến rũ anh trong mơ… Lúc anh tỉnh lại phải đi tắm một lúc.

Mỗi lần anh mơ giấc mơ này cũng không phải là chuyện tốt, nhưng trong lúc mơ lại vô cùng hạnh phúc.

“Không nhớ rõ.” Jeon Jungkook nhẹ nhàng nhéo mặt cô, chuyển đề tài: “Trưa nay em muốn ăn gì? Chúng tôi đi ra ngoài hay là ở nhà?”

“Đi ra ngoài đi! Em không nỡ để anh xuống bếp.”

Buổi sáng Jeon Jungkook đến phòng làm việc họp, buổi chiều và buổi tối ở nhà với Park Chaeyoung, anh ở thể xử lý đa số tài liệu ở nhà, Park Chaeyoung dựa vào anh ngồi trên sofa xem tivi.

Đêm khuya tĩnh lặng, Jeon Jungkook nhìn Park Chaeyoung đã về phòng ngủ thì tắt máy tính đi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lee Jieun: Cô Từ, tôi có một số việc muốn nói chuyện với cô, chiều mai cô có rảnh không?

Hôm nay Lee Jieun chịu thiệt thòi lớn, đến buổi tối cô ta vẫn tức giận nên uống rượu giải sầu, cô ta vốn muốn ném điện thoại qua một bên, không ngờ nhìn thấy tin nhắn của Jeon Jungkook.

Lee Jieun suýt nữa cho rằng mình hoa mắt, đến khi cô ta nhìn thấy rõ tin nhắn của Jeon Jungkook thì trả lời lại: Sao vậy? Anh cảm thấy tức giận vì người phụ nữ kia à?

Jeon Jungkook: Tôi chỉ muốn hiểu biết đầu đuôi câu chuyện, xóa bỏ chuyện này. Nếu cô đồng ý thì bốn giờ rưỡi chiều mai chúng ta gặp nhau ở nhà hàng bít tết Ý phía Đông.

Lee Jieun do dự, trả lời một chút “Được”.

Jeon Jungkook nhìn đối phương gửi tin nhắn tới thì đặt điện thoại xuống.

Sáng hôm sau Jeon Jungkook bắt đầu sắp xếp công việc cho Lee Jae-wook, hơn nữa anh nói Lee Jae-wook chú ý tin tức của mình và Park Chaeyoung ở trên mạng, không thể để người có ý đồ xấu có cơ hội xen vào.

Lee Jae-wook nghe Jeon Jungkook dặn dò xong thì có chút buồn bực: “Ông chủ, tôi biết rồi. Gần đây cậu có sắp xếp những chuyện khác sao? Cậu lại dặn dò công việc cẩn thận như thế.”

Jeon Jungkook suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ sau này sẽ có tin tức của tôi, đến lúc đó anh có thể lợi dụng thì phải làm cho tốt.”

Lee Jae-wook có chút không nghĩ ra: “Ông chủ, cậu lại muốn dùng chiêu gì?”

Jeon Jungkook khẽ cười một tiếng: “Có lẽ tôi sẽ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian…”

“Ông chủ sao vậy?” Lee Jae-wook hoảng sợ.

“Anh nghe tôi nói hết đã.” Jeon Jungkook không kiên nhẫn: “Tôi không sao cả, nhưng anh phải lợi dụng cơ hội này, làm cho mọi người chú ý đến ‘vết thương’ của tôi… Tôi nói như vậy, anh có hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu.” Lee Jae-wook liên tục trả lời, nói trắng ra là lăng xê, từ lúc nào ông chủ theo Phật hệ lại bắt đầu dùng chiêu trò này?

“Anh quan tâm nhiều đến chuyện của phòng làm việc một chút. Đúng rồi, tôi đã gửi tài liệu sau khi tôi ‘Xảy ra chuyện’ vào hòm thư của anh rồi, anh nhớ truyền ra ngoài, phải làm cho nó bùng nổ.”

Lee Jae-wook: “… Được.”

“Đúng rồi, bốn năm giờ chiều nay anh đến Hồ Thiên Nga một chuyến, giúp tôi xử lý một số chuyện phiền toái.”

Lee Jae-wook không biết rốt cuộc chuyện đó phiền toái thế nào, nhưng ông chủ đã dặn dò nhiều như vậy, nhất định không phải là việc nhỏ.

“Anh Jungkook, dì nói chúng ta trở về nhà một chuyến.” Park Chaeyoung chạy tới, ôm lấy Jeon Jungkook từ phía sau.

Jeon Jungkook cúp điện thoại, kéo cô lên phía trước: “Bà ấy gọi điện thoại cho em sao?”

“Đúng vậy, dì nói chúng ta đã lâu rồi không về thăm bà ấy.”

Jeon Jungkook suy nghĩ, sau đó kéo cô đi vào trong: “Vậy em chuẩn bị một chút, anh đưa em đến đó. Đúng lúc buổi chiều anh có việc, buổi tối anh sẽ đến đón em.”

Park Chaeyoung có chút khó hiểu: “Anh không đi sao?”

“Anh đưa em qua đó, nhưng không ở lại ăn cơm tối, buổi chiều anh có việc.”

Park Chaeyoung nghe xong thì tiếc nuối ồ một tiếng, nhưng cô cảm thấy Seo Ye Ji và Jeon Jung-hyun cũng rất thú vị, chơi với bọn họ sẽ vui hơn là ở nhà một mình.

Jeon Jungkook đưa Park Chaeyoung đến chỗ Seo Ye Ji, sau đó anh đi gặp Lee Jieun.

Lee Jieun đứng trước gương trang điểm nửa ngày, cảm thấy váy nào cũng không đủ xinh đẹp, trên mặt cô ta còn bị trầy, ngày hôm qua cô ta rơi xuống hồ, trong lúc cô ta bò lên bờ đã bị trầy.

Cô ta nhớ tới chuyện ngày hôm qua thì hận thấu xương người phụ nữ kia.

Cô ta không biết hôm nay điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cho dù thế nào, cô ta cũng phải trang điểm xinh đẹp, không thể thua bởi người phụ nữ kia.

Cô ta lén lút điều tra người phụ nữ Park Chaeyoung, phát hiện trước kia cô không có hộ khẩu, cô ta không biết vì sao Jeon Jungkook say mê người phụ nữ kia như vậy. Cô ta cảm thấy trên đời này không có ai yêu Jeon Jungkook hơn mình, người phụ nữ kia nhất định ở bên cạnh anh bởi vì tiền mà thôi.

Đúng là người phụ nữ thấp kém, cô vừa ở bên cạnh Jeon Jungkook vừa quyến rũ Chae Hyungwon.

Lee Jieun trang điểm xong, mặc chiếc váy được đặt làm riêng của thương hiệu C, sau đó lái xe thể thao màu đỏ đến chỗ hẹn Jeon Jungkook.

Lee Jieun là khách quen của nhà hàng bít tết kia, cô ta thích cách trang trí ở đó, cũng thích chế độ phục vụ.

Lúc cô ta đi vào thì Jeon Jungkook đã tới rồi, anh ngồi ở một góc vắng vẻ, nhưng khi Lee Jieun đi vào, liếc mắt một cái đã thấy được anh. Hai tay anh đan vào nhau đặt ở bụng, đôi mắt hơi cụp xuống, có vẻ cô đơn.

Ánh đèn màu ấm chiếu xuống khuôn mặt anh giống như một cảnh phim được bấm dừng.

Làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần và tìm tòi.

Jeon Jungkook cảm nhận được có người nhìn mình nên nghiêng đầu qua, cười khách sáo với người tới.

Lee Jieun nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi đó cô ta vẫn đang học cấp ba, đám bạn xấu lừa cô ta đến quán bar, uống những thứ không nên uống. Cô ta suýt nữa bị người ta cưỡ.ng bức, Jeon Jungkook đã xuất hiện cứu cô ta khỏi tay của đám lưu manh kia.

Cô ta mãi mãi không quên ngày đó, nhớ rõ khuôn mặt sáng sủa của chàng trai, khi đó anh trẻ trung hơn bây giờ, lúc cười lên rất ấm áp giống như nắng ấm mùa xuân.

Từ lúc ấy cô ta bắt đầu thích Jeon Jungkook, cô ta muốn có được anh, không tiếc bất cứ giá nào.

Cho nên Jeon Jungkook mua nhà ở chỗ này, cô cũng mua một căn biệt thự bên cạnh, cô ta có thể gần anh hơn một chút; Jeon Jungkook mặc đồ gì, thích thương hiệu gì, cô ta cũng sẽ mua cùng thương hiệu, vậy thì bọn họ giống như người yêu.

Cô ta biết Jeon Jungkook không thích mình, nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ, từ nhỏ cô ta biết mình muốn thứ gì thì phải cướp lấy, cô ta vẫn luôn cảm thấy sẽ có một ngày Jeon Jungkook là của mình.

Đến khi người phụ nữ kia xuất hiện… Cô ta mới biết được mình không thể làm được.

Nhưng cô ta không có được thì cũng sẽ phá hủy nó, không để cho người khác có được.

Cho nên cô ta tìm người bôi xấu Jeon Jungkook và người phụ nữ kia ở trên mạng, nhưng cô ta dùng sai cách, lần nào cũng không tạo ra sóng gió gì.

Lee Jieun ý thức được mình suy nghĩ hơi nhiều nên lấy lại tinh thần, đi về phía người kia.

“Ngồi đi.” Jeon Jungkook nói.

Lee Jieun do dự nhìn anh, dường như có chút hoảng hốt lại có chút không thể tin được, nhưng người ngồi đối diện vô cùng tự nhiên, giống như ăn cơm với người bạn, cũng không có biểu cảm đặc biệt nào.

Lee Jieun ngồi xuống, người phục vụ cầm thực đơn đến, Jeon Jungkook nói Lee Jieun chọn món, sau đó anh chọn cho mình một phần bít tết.

“Hôm nay anh Jungkook gọi em đến đây chỉ để ăn bít tết thôi sao?” Lee Jieun hừ lạnh nói.

“Đương nhiên là không phải.” Jeon Jungkook cười một cái: “Nhưng đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau, hình như lần cuối cùng là bảy năm trước.”

Jeon Jungkook nhắc lại ký ức, vẻ mặt Lee Jieun dịu lại: “Thì ra anh Jungkook nhớ rõ như vậy.”

Lee Jieun luôn thích quấn lấy anh, để anh mời anh ăn cơm, mua đồ cho cô ta. Lúc đó Jeon Jungkook chỉ coi cô ta là trẻ con, đôi khi thấy cô ta đáng thương nên vẫn mời cô ta ăn cơm.

Có một lần, Lee Jieun lén tìm người đánh diễn viên nữ đóng vai người yêu với anh, Jeon Jungkook mới phát hiện đứa trẻ này còn đáng sợ hơn người lớn.

Từ đó về sau, Jeon Jungkook tránh cô ta thật xa. Cho dù Lee Jieun cầu xin thế nào, anh cũng không chịu tha thứ cho cô ta.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang bít tết lên cho bọn họ.

Lee Jieun nói: “Anh Jungkook biết vì sao em thích ăn bít tết không? Bởi vì lần đầu tiên anh mời em ăn bít tết.”

Jeon Jungkook nắm lấy tay cô ta, liếc cô ta một cái.

“Đúng vậy, bởi vì tôi mời cô ăn bít tết, cho nên cô dùng bít tết nóng hổi làm cho diễn viên nữ kia bị bỏng. Có phải tôi nên cảm thấy may mắn, lần đầu tiên không mời cô ăn lẩu hay không, nói không chừng diễn viên nữ kia không chỉ bị bỏng đơn giản như vậy.”

Con ngươi màu hổ phách che giấu sự lạnh lẽo, Lee Jieun bỗng nhiên cảm giác sau lưng hơi lạnh, lực tay của Jeon Jungkook rất lớn, làm cho cô ta không thể thoát được.

Cô ta chưa bao giờ thấy Jeon Jungkook như vậy, xa lạ đến mức khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.

“Cô Lee, cô làm quá nhiều chuyện sai trái, tôi vốn tưởng rằng sau khi cô trưởng thành, suy nghĩ sẽ trưởng thành một chút, không ngờ cô vẫn trẻ con như vậy.” Anh hơi híp mắt lại, anh nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt thì đáy mắt hiện lóe lên sự nguy hiểm: “Cô có muốn nếm thử cảm giác bị người khác vu oan không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro