Chương 11: Tỏ tình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

Cánh tay vô cùng hữu lực của anh dừng trên eo Park Chaeyoung, có lòng tốt đỡ cô, không để cô hoàn toàn ngã sấp xuống. 

Park Chaeyoung không dễ dàng mới đứng được vững, mở to mắt hơi cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy huy hiệu vũ cảnh trên ngực phải của Jeon Jungkook, trong lúc hô hấp, huy hiệu trên ngực cọ xát với chóp mũi của cô.

Sau đó, chóp mũi cô liền ầm một cái nóng đến bốc cháy.

Tiếp theo đó, độ nóng liền nhanh chóng lan đến trên gò má, vành tai cô, nóng đến làm cho đầu óc cô có chút mơ màng.

Hình như Jeon Jungkook đang nói gì đó trên đỉnh đầu cô?

…...

Cô chưa ý thức được, liền cảm thấy một giọng nói trầm thấp thổi qua bên tai, tai cô sau đó liền bốc lửa.

Bây giờ trong tai và trong đầu Park Chaeyoung tràn ngập tiếng tim đập thình thịch của chính mình, cô khó khăn cắn môi, sau đó lùi lại phía sau. Nhưng xúc cảm tiếp xúc với lồng ngực của Jeon Jungkook đang điên cuồng xui khiến cô: Đến đây đi, lồng ngực rắn chắc tràn ngập khí chất đàn ông.

Vậy nên Park Chaeyoung nâng cánh tay, mềm nhũn mà ôm lấy anh.

Jeon Jungkook vốn muốn nhắc nhở cô, chân lùi lại một bước duy trì khoảng cách. Lúc này, anh lập tức kéo cô ra một bước: "Đứng vững."

"Hả em, cái đó...." Park Chaeyoung cà lăm giải thích, cô lại làm gì rồi?!

"Xin xin lỗi…"

"Em không phải..."

…...

Cô bối rối đứng vững, vẻ mặt đáng thương tuyệt vọng nhìn như sắp khóc vậy. Xong rồi, cô cho rằng Jeon Jungkook sẽ mắng cô, không nghĩ tới anh chỉ nhìn cô một chút, liền không nói lời nào rời đi.

Hôm nay tâm tình của Jeon Jungkook thật sự không tốt, làm anh không thể nào nói chuyện dịu dàng với Park Chaeyoung, nên anh dứt khoát rời đi. Nhưng anh vừa xoay người, chân nhấc lên đang hạ xuống, thân ảnh nhỏ bé đó lại khập khiễng nhảy chắn trước mặt anh.

"Em không phải cố ý muốn ôm anh."

Jeon Jungkook: …

Cô vẫn đang giải thích.

"Em chính là... Hôm nay em đi đến đội đặc chiến." Park Chaeyoung lo lắng không yên dùng ánh mắt lén nhìn anh, đánh giá sắc mặt của anh, "Sau đó anh đang bận, em thì có việc nên về trước, vốn muốn..."

Cô ngừng lại, thật khẩn trương.

Qua mấy giây sau.

Jeon Jungkook nghi hoặc, anh "ừm" một tiếng, tỏ vẻ đang nghe, em cứ tiếp tục.

"Vốn là muốn...." Hay tay Park Chaeyoung để ở sau lưng, ra sức đảo loạn, "Chính là... Có thứ quan trọng muốn tặng anh, anh có thể chờ một chút không?"

"Hửm?" Jeon Jungkook quan sát hai tay trống không của cô, "Có thứ tặng tôi?"

Cô gật đầu: "Có một cuốn truyện tranh."

"Ở đâu?"

"Ở trên xe."

"Xe đâu?"

 Xe đâu?! Park Chaeyoung suýt nữa một tát tát chết bản thân.

Xe dừng ở bên cạnh xe hiến máu bên ngoài hai con đường, mà bây giờ muốn đi đến đó phải đi qua đoạn đường đang thi công, dựa vào mức độ "thương tật" hiện giờ của cô, ai có thời gian chờ cô đây?

Park Chaeyoung uể oải cúi đầu: "Xe ở trên đường Thảo Ô..."

Jeon Jungkook vốn cho rằng anh sẽ giống lúc sáng, nhìn thấy những “thứ” mềm mại như bông thế này, sẽ chẳng thể kiên nhẫn nổi một giây. Nhưng Park Chaeyoung thật sự quá ngoan, ngoan tới mức anh cuối cùng không nỡ nhẫn tâm: "Được, cô gái nhỏ, vậy lần sau đi."

"Vâng vâng…"

Lúc Jeon Jungkook xoay người, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, bất đắc dĩ dừng lại: "Cô gái nhỏ, em không phải muốn tôi đi cùng em lấy đồ chứ?"

Cô mãnh liệt ngẩng đầu: "Vậy.... có được không?"

"..."

Lúc Jeon Jungkook đi cùng cô tới đoạn đường thi công đã là 15 phút sau.

Trước mắt Park Chaeyoung là một cái hố cạn thật lớn, thật ra chiều dài của hố này người bình thường nhảy qua không có vấn đề. Nhưng cô dừng lại bước chân tập tễnh, đứng đó suy nghĩ một chút.

Jeon Jungkook chân dài, lưu loát bước qua.

Anh thấy người phía sau không theo kịp, xoay đầu nhìn hai giây hành động khó khăn của Park Chaeyoung, thật sự vô phương chống đỡ mà lại bước trở về, để cô nâng tay. Sau đó, anh nâng hai cánh tay của cô, nhấc một cái, cả hai cùng đi qua rồi.

Vừa chạm đất, Park Chaeyoung nhanh chóng đứng vững tỏ ý: "Em, em có thể tự mình đi rồi."

Jeon Jungkook nhìn đồng hồ, nhắc nhở cô: "Quá chậm."

.... 

Cuối cùng Park Chaeyoung cũng có thể ngập ngừng lấy ra tập tranh từ trong chiếc Con Bọ, vừa thở một hơi cô lại bắt đầu khẩn trương. Mùa đông, đứng ở bên đường, không khí rất lạnh, ánh nắng có chút nhức mắt. 

Park Chaeyoung ngẩng đầu híp mắt một chút, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Jeon Jungkook.

Đột nhiên, cô lại cảm thấy khẩn trương.

"Tặng anh..." Park Chaeyoung thấp thỏm đưa tập tranh qua.

Jeon Jungkook cầm lấy, vừa mở ra liền sững sờ. Một sinh vật kỳ quái, có chút giống quả mìn tìm được khi làm nhiệm vụ, hoặc là....củ khoai tây?

"Đây là khi lần đầu gặp mặt." Park Chaeyoung vừa nhìn anh vừa giải thích cho anh xem.

Jeon Jungkook bật cười: "Cho nên, đây là vẽ tôi?"

Cô nhỏ giọng trả lời: "Chính là lần anh bắt tội phạm trong núi, một trang này là vẽ trên giấy ô vuông, ừm... bởi vì tình tiết khá đơn giản, về sau sẽ dễ triển khai thêm."

Jeon Jungkook gật đầu một cách tượng trưng.

"..... Anh không thích sao?" Park Chaeyoung cúi thấp đầu, cọ xát mũi chân thương tâm hai giây. Nhưng rất nhanh, cô lại lạc quan giành trước giúp anh lật trang sau, "Vậy xem cái này, lúc bắt cướp?"

 Ánh mắt Jeon Jungkook chầm chậm liếc qua, không đáp lại.

"Xem, xem mắt thì sao?"

Jeon Jungkook xem hoàn toàn không hiểu, anh cũng lười ứng phó, vì vậy cầm lấy cuốn truyện tranh, vô cùng lịch sự lật xem toàn bộ, khép lại, hỏi cô: "Vẽ mất bao lâu?"

Lưng Park Chaeyoung đều căng cứng rồi: "Không, không lâu lắm."

"Một tháng?"

"Hai tháng..."

"Không tệ." Jeon Jungkook đem cuốn truyện tranh trả lại cô, "Nhưng đừng vẽ nữa, tôi xem không hiểu."

"Hả?" 

Hai người mặt đối mặt, đứng dưới ánh mặt trời, bốn mắt nhìn nhau. Park Chaeyoung nhìn thấy con ngươi màu đen bình tĩnh của anh, cô ngẩn người: "Vậy có lẽ là do em biểu đạt không rõ ràng."

Jeon Jungkook gật đầu để cô nói.

"Ý của em là..." Park Chaeyoung lo lắng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, càng nói càng nhỏ giọng: "Chính là.... Em thích anh."

Jeon Jungkook im lặng không lên tiếng.

Thời gian rất lâu, Park Chaeyoung cho rằng có phải anh tức giận rồi. Ngay lúc cô lo lắng không biết làm sao, Jeon Jungkook cuối cùng mở miệng, vô cùng bình tĩnh nói với cô: "Cô gái nhỏ, em suy nghĩ lại cho kỹ."

Sau đó, anh xoay người rời đi.

Park Chaeyoung nháy mắt hai cái.

Cho nên, ý của anh là: Chúng ta là người không cùng một thế giới, em suy nghĩ lại cho kỹ, đừng thích tôi - Chính là ý này sao? 

Park Chaeyoung dẩu môi, nghĩ lại: Jeon Jungkook từ chối cô có lẽ là có lý do, cũng có lẽ anh ấy cho rằng cô là người kì quái. Nhưng ngoài vẽ tranh ra, cô bình thường cũng rất yêu thích vận động, đọc sách, cô cũng yêu quốc gia, thích lao động... Tuyệt đối là một đồng chí tốt theo kịp thời đại mà. 

Chờ chút. 

Lại nói, Jeon Jungkook cũng không rõ ràng từ chối cô, anh cũng do dự không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro