Chương 12: Yến tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook đi ra, đáy lóng mơ hồ sinh ra một chút khác thường, tuy anh cũng không thể lý giải sự khác thường này từ đâu mà có, nhưng xác định là bởi vì sự xuất hiện thường xuyên của cô gái nhỏ.

Cô sợ nguy hiểm, sợ đau, sợ rắn,.... ngoài những tình huống thường gặp khi đi xa nhà, thì bình thường cô sống lạc quan trong một thế giới được bảo vệ tốt. Có lẽ mối nguy hiểm lớn nhất mà cô gặp phải là đụng phải anh đang bắt tội phạm.

Jeon Jungkook nhìn mặt cờ đỏ năm sao được dán trên cánh tay phải, anh là loại người đang đối diện trực tiếp với nguy hiểm.

Anh trở về đi vòng quanh khu phố hai vòng, nhiệm vụ hôm nay vậy là kết thúc.

Jeon Jungkook kêu đội viên của anh đem dụng cụ dọn lên xe, anh lại cùng với người dân đơn giản nói vài câu, lúc này mới xuyên qua con hẻm, đi về bên cạnh xe.

Vừa vặn trông thấy, hình như có một người đang nằm bò lên chiếc Jeep vũ cảnh của anh.

Cô gái nhỏ đó, đưa lưng về phía anh, hai cánh tay đều bám lên cửa sổ xe anh, đang dùng mặt dán lên. Bên cạnh cô, Kim Taehyung đang xoay người ngoảnh đầu lại, vừa chống lại ánh mắt của Jeon Jungkook, liền như được đại xá mà khóc gọi câu: "Đội trưởng!"

Jeon Jungkook nhẹ nhíu mày, anh nhìn thấy, cô gái nghe thấy âm thanh cũng không xoay đầu lại, cô không lên tiếng, cứ như vậy im lặng nằm bò.

"Xảy ra chuyện gì?" Jeon Jungkook đi qua, nhìn chằm chằm Kim Taehyung hỏi.

Kim Taehyung đứng nghiêm trả lời: "Đều đã thu dọn xong, mọi người theo yêu cầu của anh rời đi trước rồi, tôi ở lại chờ anh."

"Đây là chuyện gì?" Jeon Jungkook dùng cằm chỉ lên trên xe.

Kim Taehyung cũng xoay đầu theo, tại sao lại hỏi anh ta, anh ta cũng không biết là chuyện gì nha, vì vậy trả lời: "Tôi vừa đi qua, đối tượng của anh... À không không, em ấy vừa mới đi qua, sau đó đột nhiên! Nằm bẹp lên trên xe anh."

Trong đôi mắt rõ ràng có ý là: Tại sao cố tình nằm bò lên xe của anh, vậy khẳng định là tới tìm anh rồi! Anh đã làm gì, anh ta làm sao biết được.

Jeon Jungkook ngừng một chút, chậm rãi đi về hướng của Park Chaeyoung, anh nén lại tính tình, cố gắng bình tĩnh hòa nhã: "Cô gái nhỏ, em không cần ở trên xe anh chơi xấu."

Park Chaeyoung ở bên cạnh anh, trong lòng có hai hàng nước mắt, cô không có... Cô bây giờ đứng dậy không được.

Lúc này, khuôn mặt có chút trắng của cô chiếu lên cửa kính thủy tinh của xe, Jeon Jungkook nhìn chằm chằm vẻ mặt không thoải mái lại đáng thương của cô trong hai giây, nhẹ giọng hỏi: "Vậy là tìm tôi có việc?"

"Không có, em không phải tìm anh, tuyệt đối không phải." Park Chaeyoung thề thốt phủ nhận, chờ tới lúc không dễ dàng trở mình lại, dựa vào cửa xe đối mặt với Jeon Jungkook, lại bị ánh mắt nhìn chằm chú mang theo phán quyết của anh đánh bại.

Tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng nghe xong cảm thấy không có độ tin cậy.

Cô chỉ có thể nỗ lực giải thích: "Em vừa hiến máu xong..."

Park Chaeyoung lấy ra giấy chứng nhận hiến máu: " Tằng tắng tăng! Anh xem."

Khóe mắt Jeon Jungkook co rút.

"Em vô cùng chóng mặt." Cô yếu ớt cúi đầu, xoay người chuyển động chậm chạp và ôm lấy gương chiếu hậu của chiếc xe jeep của anh, lẩm bẩm: "Trên đỉnh đầu của em đều xuất hiện những ngôi sao rồi, cần nghỉ ngơi một chút, dù sao.... em cũng không phải tới tìm anh."

Jeon Jungkook gỡ cánh tay cô, kéo về phía trước người, rũ mắt nhìn cô: "Cô gái nhỏ!"

Xong rồi, Park Chaeyoung hoảng hốt yếu đuối trên người anh, bị anh gắt gao chế trụ tay của cô. Từ ánh mắt của Jeon Jungkook, cô cảm thấy bản thân sắp bị vứt ra ngoài rồi.

Không nghĩ đến, Jeon Jungkook chỉ nhẫn nại; "Không nên giở trò chơi xấu với tôi."

Cô lo lắng gật đầu: "Em không có..."

"Nhớ chưa?"

"Nhớ rồi!"

Jeon Jungkook để cô lần nữa dựa vào cửa xe, quét mắt nhìn quanh: "Bọn tôi chuẩn bị đi rồi."

Cô ngoan ngoãn đáp ứng, khó khăn nhường đường.

"Chờ chút." Lúc này, Jeon Jungkook ngừng lại một chút, gọi cô lại, "Đem chìa khóa xe đưa tôi."

"Hả?..."

"Chìa khóa xe của em." Anh lặp lại.

Chìa khóa xe cô? Trong đầu Park Chaeyoung xoay nhanh, tỉnh ngộ, Jeon Jungkook đây là muốn đưa cô về nhà sao? Cô lập tức lấy ra, lo sợ đưa qua bằng hai tay.

Cầm lấy chìa khóa, Jeon Jungkook liền đi ra. Park Chaeyoung vừa muốn nhấc chân, tiếp đó bị hai tiếng "xùy xùy" của Kim Taehyung âm thầm gọi lại.

"Đội trưởng của bọn anh hôm nay tâm tình không tốt lắm." Kim Taehyung cùng Park Chaeyoung tụ lại một chỗ, lặng lẽ trao đổi.

"Hả? Anh ấy.... sao vậy?"

Kim Taehyung xua tay biểu thị đây không phải trọng điểm, anh ta nhìn bóng lưng Jeon Jungkook một chút, tranh thủ thời gian nói: "Chúng tôi cảm thấy đội trưởng đối với em có ý tứ nha."

Park Chaeyoung cũng nhìn bóng lưng kia, ngượng ngùng: "Nhưng anh ấy kêu em suy nghĩ kỹ."

"Kêu em suy nghĩ lại không phải rõ ràng từ chối." Kim Taehyung nhướng mày, dùng lời hay khuyên bảo: "Đội trưởng của bọn anh bình thường tuyệt đối không để người khác tới gần, càng khỏi nói đến chủ động đưa người về nhà, em nghĩ xem có đúng không?"

Park Chaeyoung nghiền ngẫm kỹ càng ý của anh ta.

Cuối cùng, Kim Taehyung cười híp mắt: "Đội trưởng bọn anh chính là quá cứng rắn, thật nha, em phải cố gắng lên!"

"Ừm ừm..."

Về đến nhà, Park Chaeyoung lại bắt đầu cân nhắc chuyện này. Cô chân không trở mình xuống giường, không quan tâm tới chiếc mũ quần áo ở nhà màu hồng đang phủ lên đầu, nhảy xuống đi mở cửa dẫn Sôcôla tiến vào.

"Đừng cười chị, mày cũng bị Jeon Jungkook chinh phục mà." Park Chaeyoung bắt lấy móng của Hank nắm lấy, "Có nhớ anh ấy không?"

Cô xoa đầu Hank, ngồi xếp bằng trên thảm suy nghĩ.

Chờ trong đầu chầm chậm di chuyển một vòng, cô sáng suốt nhận ra, không thể tiếp tục cho Jeon Jungkook nhìn thấy những thứ như truyện tranh giả tưởng nữa, cô phải làm thứ gì đó mà anh hiểu được.

Vậy thì.... bắt đầu từ việc này đi?

Park Chaeyoung rất vừa ý với suy nghĩ của bản thân, gấp lại chiếc chăn của mình một cách vuông vắn, lại khập khiễng bước ra ngoài, ở chỗ ông nội tiện lấy một chiếc cốc sứ to màu xanh lục, dùng để uống nước.

Cuối cùng, cô đem ly nước Doraemon đổi thành bình nước quân dụng.…

Lúc mẹ Park gõ cửa đi vào, Park Chaeyoung đang ngồi vẽ lên bình nước. Lần này cô thông minh hơn, không vẽ những thứ đa chiều nữa, chỉ thêm vào hai con rồng và chó, là con giáp của hai người.

"Tại sao lại đổi thành những thứ này?" Mẹ Park vuốt tóc cô hỏi.
 
Park Chaeyoung chớp mắt chăm chú vẽ, ánh mắt có chút không được tự nhiên, cô nhỏ giọng trả lời: "Chính là.... khá thích ạ."

Mẹ Park thấy cô chăm chú, cũng không để ý, cười hỏi cô: "Chaeyoung, tháng sau con giúp mẹ một việc."

Park Chaeyoung vừa nghe liền đặt bút vẽ xuống, dựa qua nắm lấy tay bà, ngửa mặt lên nhìn: "Con là ai nha, là áo bông nhỏ của mẹ, trực tiếp dặn dò con là được rồi."

Mẹ Park cười chỉ chỉ vào người cô, hai người đi qua ngồi lên ghế sofa.

"Tháng sau, bác Jang của con có một hạng mục cần tiến hành." Mẹ Park nghiêm nghị nói: "Hạng mục này quan hệ khá lớn, bác Jang dự định là nhà chúng ta mở tiệc chiêu đãi một số người ở khu nghỉ mát Tây Lâu tại ngoại ô phía đông. Vừa đúng lúc, mẹ phải đi một chuyến đến Choi gia ở Hội Thành, làm lễ truy điệu cho bà ngoại con."

Park Chaeyoung nghiêm túc gật đầu, khu nghỉ mát Tây Lâu là sản nghiệp tổ tiên bà ngoại cô để lại, sau này vẫn luôn ở trên danh nghĩa của anh trai cô Park Jimin.

Park Jimin gần đây bận việc nghiên cứu việc ở Sở, cô vẫn còn một cậu em trai, đang đóng phim.

Vì vậy, Park Chaeyoung nhẹ giọng hỏi: "Vậy cần con đi đúng không ạ?"

Mẹ Park biết cô không thích những thứ như tiệc xã giao, vỗ tay cô: "Như vậy đi, con thay mẹ tham dự tượng trưng một lát, sau đó con liền ở đó chơi cho khuây khỏa, được không?"

"Không sao ạ." Park Chaeyoung thấy Mẹ Park lo lắng cho cô, cười chui vào lòng bà, lại giơ tay thể hiện quyết tâm, "Mẹ yên tâm, con bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Một tháng sau.

Trong phòng chỉ huy tác chiến của đội đặc chiến, ánh đèn u ám, đôi mắt của mọi người phản chiếu ánh sáng của màn hình lớn, âm thanh của máy móc vang lên không ngừng, cho thấy rằng ở đây đang bố trí một nhiệm vụ quan trọng.

Cảnh tượng trong màn hình lớn không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng trên một xấp ảnh rõ ràng. Trong ảnh là khu nghỉ mát Tây Lâu, còn có Jang tiên sinh và thủ lĩnh của hai tên phần tử phạm pháp.

Jeon Jungkook mang đội ngồi xuống, vẻ mặt anh nghiêm túc sắc bén.

Trưởng chi đội đứng lên, sau đó nhấn mạnh nhiệm vụ: "Thứ nhất, bảo vệ Jang lão. Thứ hai, lấy được đĩa cứng giao dịch của hai tên tội phạm và bắt giữ tất cả bọn tội phạm. "

…...

Ba giờ sau, Jeon Jungkook cùng đội đặc chiến, mang thường phục trà trộn vào khu nghỉ mát Tây Lâu.

Lúc này, cách tiệc rượu buổi tối vẫn còn hai tiếng, bởi vì hạng mục quan hệ khá quan trọng, lần này không ít danh nhân trong các giới đều tới.

Đội đặc chiến đã thuộc nằm lòng bản đồ của khu nghỉ mát Tây Lâu. Jeon Jungkook chỉ vài vị trí để các đội viên vào chỗ, trước tiên âm thầm quan sát, không nên bứt dây động rừng.

Anh dẫn theo Kim Taehyung cùng Choi Yeonjun leo từ cửa sổ biệt thự của một tên tội phạm. Rất nhanh, Jeon Jungkook thăm dò, đĩa cứng ở trong két sắt trên một căn phòng trên lầu hai.

Jeon Jungkook khoát tay, để Choi Yeonjun đi lên, anh dán người lên cửa phòng canh gác.

Choi Yeonjun khẩn trương gỡ bỏ khóa điện tử, tay run liên tục, gỡ một chút cậu ta liền chùi mồ hôi.

Jeon Jungkook ở ngay cửa nghe thấy động tĩnh, quay đầu hỏi cậu ta: "Cậu khẩn trương cái gì?"

"Đội trưởng, tôi, tôi là lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ." Giọng của cậu ta cũng thay đổi rồi.

Jeon Jungkook cảnh cáo:"Không được khóc."

"Vâng, vâng."

Choi Yeonjun đang làm vẻ mặt quyết tâm, lúc này, Kim Taehyung kề sát vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Người đến rồi."

"Cậu còn cần bao lâu?"

"Hai phút."

…...

Tiếng bước chân dưới cầu thang dần dần tăng lên, cánh cửa kêu cót két, theo sau là tiếng bước chân lộn xộn đi qua cầu thang, đang tiến về hướng bọn họ.

Jeon Jungkook phán đoán, quyết định khôi phục hiện trường: "Rút lui."

Ngay khi bọn họ từ cửa sổ nhảy ra, những người đó ngay sát phía sau mở cửa bước vào, lấy ổ cứng từ trong két sắt ra.

Lúc này trời đã về chiều tối, đầu mùa xuân, mặt trời vẫn lặn sớm, phía chân trời chỉ có một màu đỏ sẫm mờ nhạt. Nhìn lên, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy viền vàng.

Jeon Jungkook đoán rằng bọn tội phạm có thể lấy ổ cứng trực tiếp đến phòng tiệc. Bên cạnh đài phun nước kiểu châu Âu trước sảnh tiệc, những chiếc xe màu đen chạy vòng qua. Sau đó, tất cả các đại lão đều ra khỏi xe, lấy ra thiệp mời bước vào sảnh tiệc.

Kim Taehyung cau mày: "Đội  trưởng, chúng ta vào bằng cách nào?"

Hiển nhiên, Jeon Jungkook có cách của anh.

Hai phút sau, bọn họ lặng lẽ đứng trước cửa một biệt thự khác. Kim Taehyung nhớ lại bản đồ, sực nhớ ra đây là nơi thuộc về đội bóng rổ thành phố này của bọn họ, được gọi là Thập Nhị Cung.

Kim Taehyung suýt nữa quên đi nghi hoặc khi trên xe: "Tại sao đội bóng rổ phải đến?"

"Bởi vì ông chủ Thập Nhị Cung cũng đầu tư hạng mục này." Choi Yeonjun vẫn cho rằng ý của Jeon Jungkook là từ cửa sổ nhảy vào trong, hai tay cậu ta bám lên cửa sổ, leo lên.

"Làm gì vậy hả?" Kim Taehyung kéo lại cậu ta, chỉ vào Jeon Jungkook đang gõ cửa, "Nhưng tại sao ông chủ này không chi nhiều tiền hơn để đầu tư vào đội bóng? Thập Nhị Cung cũng suy bại thành dạng này rồi."

Choi Yeonjun: "Thập Nhị Cung rất có tiền được không."

Lúc này, Jeon Jungkook xoay đầu nhìn chằm chằm các cậu. Trong màn đêm, đôi mắt của anh bình tĩnh lạnh lùng.

Kim Taehyung vừa nhìn, sợ tới nhanh chóng khóa miệng lại: "Đừng nổi giận nha đội trưởng, sợ một chút quá căng thẳng, làm sôi nổi một chút không khí ấy mà."

Đột nhiên cót két một tiếng, cửa mở ra.

Người mở cửa là đội trưởng Thập Nhị Cung, hơn ba mươi tuổi, mặt mày khoan dung.

Jeon Jungkook trước tiên cùng anh ta nói: "Đội trưởng Lim, xin lỗi vì thời gian không có nhiều, để tôi nói ngắn gọn..."

Cuối cùng, Jeon Jungkook cầm lấy ba bộ đồng phục màu đỏ của Thập Nhị Cung, bọn họ trong chớp mắt thay vào, cùng với những người mới của đội bóng rổ vào sảnh tiệc.

Trong sảnh rất sang trọng, vì chưa chính thức bắt đầu, các đại lão đang tùy ý xã giao. Đôi mắt của Jeon Jungkook lặng lẽ quét một vòng, anh nhanh chóng xác định mục tiêu.

Nhưng trong những bóng người này, dường như có một người khác.

Cô gái đứng nghiêng người với Jeon Jungkook, mặc một bộ lễ phục màu trắng dài đến đầu gối, tóc cô được buộc một nửa trượt trên vai phải, rất xinh đẹp. Cô đang đứng nói chuyện với Jang tiên sinh, cười lên ngọt đến tâm khảm người khác.

Kim Taehyung liếc nhìn bọn tội phạm đang lẩn trốn trên tầng hai, mơ hồ lo lắng: "Đội trưởng, nếu em ấy nhìn thấy anh, sẽ không đến chào chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro