Chương 2: Otaku thật phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công viên giải trí tràn ngập tiếng nhạc nền du dương nhẹ nhàng của các điểm tham quan và tiếng tàu lượn siêu tốc chạy trên đường ray. Giữa đám đông du khách, ba người họ đi dạo quanh khu vực đó, mỗi người trong số họ có vẻ phấn khích hơn bình thường một chút. Họ đã không đến công viên giải trí trong một thời gian dài. Đặc biệt là Yuki, người khởi xướng ý tưởng, đang nhìn xung quanh với vẻ mặt hớn hở và vui vẻ.

"Đã lâu rồi ta không đến công viên giải trí. Chắc là khoảng từ kỳ nghỉ hè của năm nhất sơ trung nhỉ?"

"Đúng rồi. Lần cuối cùng chúng ta đến công viên giải trí là khi chúng ta ở lại nhà của Jii-chan và Baa-chan, sau đó họ đưa chúng ta đến công viên giải trí."

"Đúng thế, lần đó chúng ta phấn khích đến mức bị bắn nước tung tóe sau đó cả hai đều bị ướt sũng như chuột đúng không~"

Yuki gật đầu cười, như muốn nói: " A a a, hai chúng ta vẫn như trẻ con mà thôi". Tuy nhiên, Masachika đã nghĩ ra điều gì đó với tsukkomi của mình.

"Trông em giống như đang giả dạng làm người già vậy, nhưng em biết đấy, chỉ có em là người quá phấn khích, nên cả hai chúng ta đều bị tạt nước, được chứ?"

Khi nghe những lời của Masachika, nụ cười của Yuki đột nhiên đông cứng lại. Tuy nhiên, Masachika chẳng thể nào bỏ qua trò giả mạo ký ức này.

Các đường trượt trong công viên giải trí mà họ đến thăm vào thời điểm đó được thiết kế để du khách có thể nhìn thấy những vệt nước bắn ra từ phía trước khi trượt từ cây cầu bắc qua hồ. Đương nhiên, khu vực cây cầu được bao phủ bởi một mái vòm trong suốt để ngăn nước bắn vào người xem......, Nhưng bất kể Yuki đang nghĩ gì vào lúc đó, cô ấy thực sự đã nhảy ra khỏi mái vòm trước khi tàu lượn siêu tốc đáp xuống mặt nước.

Nhìn thấy nước bắn ra quá mạnh, Masachika cảm thấy nguy hiểm và nói: "Cái này không phải là muốn để cho thân thể Yuki nảy lên sao!?" và nhảy ra để bảo vệ Yuki..... Đó là chính xác những gì đã xảy ra.

"Nhờ vậy mà quần và tất của anh đều ướt sũng."

"..."

"Vì sợ bị cảm, nên anh quyết định thay đổi lịch trình và về nhà, mặc dù còn là buổi trưa−−"

"Ồn ào, còn muốn em hôn anh hả?"

"!?"

Yuki nhíu mày như một tên côn đồ, hạ kính râm xuống và đe dọa một cách kỳ lạ. Những lời đó khiến Masachika nhớ lại cơn đau mà anh ấy cảm thấy sáng nay và thoe phản xạ, anh ấy lấy tay ôm lấy cổ mình.

"Oi, tại sao anh lại ôm cổ mình thế?"

"Hãy thử đặt một tay lên ngực và suy nghĩ cẩn thận về điều đó."

"Đặt tay lên ngực em...? À đúng rồi, em quên mặc áo lót rồi."

"Em ngốc nghếch quá đấy!?"

"Em chỉ đùa thôi, thật đấy... đây này~."

"Tại sao anh lại cần nhìn nó, tại sao anh lại nhìn nó, đồ ngốc!!?"

Masachika xua tay khinh bỉ và quay đầu đi khỏi Yuki, người đang cúi về phía trước và kéo cổ áo sơ mi lên để lộ nội y. Sau đó, Yuki nhún vai và đeo kính râm trở lại, như thể cô ấy vừa lấy lại bình tĩnh, và chuyển sự chú ý của mình sang một tòa nhà gần đó.

"À, đây là điểm tham quan nhà ma sao?"

"Anh nghĩ vậy? Bằng cách nào đó, ở đó có rất nhiều đốm và máu bắn tung tóe."

Căn lều rách nát với những vết máu trên những bức tường bên ngoài tạo ra một bầu không khí như muốn nói " Đây là một ngôi nhà ma ám!" ... Yuki nghiêng đầu như thể không thích điều đó chút nào.

"Bằng cách nào đó, nó giống như một trò chơi kinh dị miễn phí rẻ tiền."

"Có một thứ gọi là trò chơi kinh dị miễn phí sến súa."

"..... điều đó đúng. Anh có một bộ não thông minh, huh.

"Đó cũng không phải là điều đáng ngưỡng mộ sao?"

Trong khi Yuki gật đầu ngưỡng mộ, Masachika hướng ánh mắt về phía Yuki. Ayano hòa vào không khí.

Yuki sau đó rời khỏi nhà ma như thể không còn hứng thú nữa, và chuyển sự chú ý của mình sang tòa nhà mái vòm ở hướng đối diện.

"Oa, có trung tâm kìa."

"Wow, yeah, hee~ cho đến khi có một trung tâm trò chơi có tất cả mọi thứ."

"Trung tâm trò chơi hử~ Nhân tiện, em chưa bao giờ đến trung tâm trò chơi anh biết đấy~"

Ánh mắt của Yuki sáng lên thích thú với âm thanh điện tử tươi sáng và dễ chịu. Sau đó, Masachika vuốt cằm suy nghĩ.

"Hmm trung tâm trò chơi, huh... nghĩ lại về nó, anh đã không chơi ở đó trong một thời gian dài."

"Ồ, anh có thường chơi ở đó không?"

"Ừ, khi anh được đưa đến nhà Jii-chan hồi đó... nhưng phải, vì anh bị cấm vào hầu hết các trung tâm trò chơi trong khu vực, nên anh đã không chơi nữa."

"Nghiêm túc mà nói, anh đã làm gì để bị cấm mọi thứ?"

Khi Yuki ngước nhìn anh với khuôn mặt thẳng thắn, ánh mắt của Masachika lang thang trên bầu trời như thể truy tìm ký ức của cậu.

"Umm... anh đã chinh phục và lấp kín bảng xếp hạng của một trò chơi với tên của mình..."

"Chính là như vậy, rõ ràng sẽ làm cho nhân viên ở đó cảm thấy nghi ngờ."

"Sau đó, anh đã sử dụng tất cả các mánh khóe có sẵn để giành giải thưởng trong trò chơi móng vuốt." (#TVN: Tôi không biết phải dịch cái trò chơi này ra sao nên tôi cứ bám theo gốc thôi.)

"Để em đoán nhé, chắc hẳn anh đã đập vỡ cái bệ đặt món quà rồi đúng không?"

"Vì đã hết quà nên anh tính xem mình có thể lấy bao nhiêu viên đá lấp lánh một lần..."

"Không, đừng chơi đùa với thần may mắn, được chứ?"

"Vì những sự cố khác nhau mà anh đã bị cấm vào lại."

"Hẳn rồi, chắc chắn luôn."

Khi Yuki lườm cậu, Masachika không thể không nhún vai trước ánh mắt ấy. Kỳ thật lúc đó cậu mới chỉ là học sinh tiểu học, có chút nghịch ngợm, cấm vào âu cũng là hợp lý.

Sau vụ đánh nhau ở trường tiểu học, cậu bị bỏ lại một mình ở nhà ông bà nội, để lại Yuki, người mắc bệnh hen suyễn nặng, điều ấy như thể cậu muốn thoát khỏi cô và nó khiến cậu cảm thấy khó chịu. Đó là lý do tại sao, cậu đã đến trung tâm trò chơi và chơi tất cả các loại trò chơi mà cậu chẳng thực sự thích. Nghĩ lại thì, đó là khoảng thời gian Masachika đã thay đổi cách nói của mình từ "Boku" thành "Ore"  [1]. Vào thời điểm đó, cậu không thích mẹ và ông ngoại của mình ở bên gia đình Suou và cố gắng hành động trái ngược với sự giáo dục của họ mà không hề có lý do rõ ràng.

(Rồi mình gặp cô gái ấy... và cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại)

Sau đó Yuki kéo tay Masachika và nhanh chóng chỉ về phía trước.

"Chà, anh có thể thể hiện kỹ năng này sau... trước hết, hãy bắt đầu với trò đó trước!!"

Ngón tay cô chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc với những đường ray ngoằn nghèo và lõm xuống. Có một dòng chữ "Sự khác biệt của tổng chiều cao số 1 tại Nhật Bản!!" được viết bằng chữ lớn trên tấm biển gần lới vào.

"...Không phải vẫn còn quá sớm để lên chuyến đi đó sao? Chuyến đi hồi hộp này là nguy hiểm nhất ở đây, phải không? Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có một chuyến đi thoải mái vè nhẹ nhàng hơn trước..."

"Oi, oi, anh có cảm thấy sợ không vậy, Anh trai của em?"

"Không, anh chưa bao giờ đi một đoàn tàu ly kỳ như thế này trước đây..."

"Yên tâm đi, em cũng vậy."

"Tinh thần hăng hái đầy thách thức đó đến từ đâu thế... còn Ayano thì sao?"

"Tôi sẽ đi theo Yuki-sama."

"Chà, cậu chắc chắn sẽ nói như vậy..."

Nhún vai cam chịu, Masachika quyết định chiều theo yêu cầu của em gái mình. Trong khi tay cậu bị Yuki kéo đi, ba người họ tiến về phía lối vào của khu vui chơi.

"Hửm? Này~, hình như ai thấp hơn 140 cm thì không thể đi được tàu lượn đó, trời ạ~? Điều đó chẳng phải là không thể đối với em sao?"

"Em không thấp như vậy, anh biêt đấy!"

"Đừng giả vờ là mình cao... được chứ?"

" 'Đồng ý'  sẽ không xảy ra. Em sẽ kiểm tra cho ra lẽ! Dù anh có thấy gì đi chăng nữa, em vẫn đủ an toàn mà, anh biết đấy!"

Yuki chạy về phía tấm bảng hình người và đứng trước nó để khoe chiều cao của mình. Nếu nhìn kỹ, đúng là đầu cô cao hơn một inch so với tấm bảng đo. Tuy vậy, Masachika trao cho cô một cái nhìn dịu dành như thể muốn quở trách cô.

"Yuki? Nào, đừng rón rén như thế."

"Thật tuyệt, em không hề nhón chân, thấy không!"

"Hahaha, đừng đi giày có đế quá dày chứ, nguy hiểm lắm đấy biết không~?"

"Em đang đi giày thể thao, được chứ!"

"Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi. Đi thôi nào?"

"Oái? Anh gần như buông tay rồi đúng không~?"

Yuki đuổi theo Masachika,  người đang ở phía trước với vẻ mặt dịu dàng, với nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt. Một cặp vợ chồng với một đứa trẻ trước mặt họ nhìn hai người họ với khuôn mặt tươi cười. Rõ ràng, họ nghĩ rằng Yuki và Masachika là anh em cách xa nhau về tuổi tác. Trên thực tế, họ thực ra lại học cùng một lứa nên tuổi tác chênh lệch chưa đến một năm. Nhân tiện, cặp vợ chồng kia đã không nhận ra vị trí của Ayano. Mặc dù cô ấy chỉ đứng sau Yuki như thường lệ. Thật là một không khí mỏng manh của sự tồn tại.

"Được rồi~, vậy hãy cất hành lý và những vật có giá trị khác của quý khách ở đây~"

Sau khi xếp hàng một lúc để đến lượt mình, một bảo vệ Onee-san tiến lại gần và cho họ thấy tủ đựng đồ của mình. Phía trên tủ có khóa, có một danh sách minh họa những vật dụng không được mang theo khi đi tàu lượn siêu tốc.

"Anh hiểu rồi, sẽ rất tệ nếu chúng ta làm rơi nó khi đang cưỡi ngựa hay đi tàu lượn."

"Etto, điện thoại thông minh và ví..."

"Đừng quên mũ và kính râm."

"Ồ vâng."

Ngoài hành lý, họ cho mọi thứ trong túi vào tủ khóa, lấy chìa khóa tủ ra và đeo vào cổ tay.

"Ồ xin lỗi. Quý khách có thể vui lòng thả xõa tóc đuôi ngựa ra để đầu quý khách có thể áp chặt vào ghế được không ạ?"

"!?"

Bảo vệ Onee-san đột nhiên gọi Ayano, khiến cô ấy giật mình kinh ngạc và nhìn chằm chằm vào bảo vệ Onee-san với đôi mắt mở to.

"Không, lần này cô ấy không phải là một con ma gặp một đứa trẻ. [C-cô có thấy tôi không!?] Đừng phản ứng như thế chứ."

Ayano vén bím tóc của cô ấy khi Masachika thực hiện một tsukkomi trong sự chết lặng.

(Cuối cùng, hầu hết lớp ngụy trang đã được gỡ bò... à, mà sao cũng được.)

Sau khi chờ đợi một lúc trong khi suy nghĩ về một điều như vậy, cuối cùng cũng đến lượt họ.

"Chà, trong tất cả các vị trí, chúng ta đã được ngồi ở phía trước..."

"Woaaaaa~ cao trào ngay từ đầu sao~"

Má Masachika giật giật khi cậu được dẫn đến hàng ghế đầu dành cho bốn người. Yuki cũng cố gắng che đậy nó bằng một tiếng hét nhẹ, nhưng khuôn mặt của cô vẫn hơi căng thẳng. Ayano thì vẫn vô cảm như mọi khi.

"Hãy tận hưởng chuyến đi một cách vui vẻ đi~!"

Tàu lượn siêu tốc bắt đầu di chuyển khi giọng nói vui vẻ của viên bảo vệ đi cùng họ, Tàu lượn siêu tốc từ từ quay với tiếng lạo xạo và đi xuống một con dốc cao.

"Uwaahh~ bầu trời đẹp quá~"

"Onii-chan, nhìn này~ nhìn này~ có một cái xích đu treo dưới đó~"

"..."

Hai anh em trò chuyện vu vơ khi tàu lượn siêu tốc từ từ leo lên đỉnh đường ray. Cuối cùng, tàu lượn siêu tốc lên đến đỉnh và dừng lại khi mũi tàu bắt đầu hạ xuống một chút.

"Không, sao lại dừng ở đây−"

Masachika chưa kịp nói hết câu thì chiếc tàu lượn đã lập tức trượt xuống đường ray.

"Uuuoooooooo!?"

"Uooooeeeeiiiiii!?"

"..."

Hai anh em hét lên trong sự pha trộn giữa sợ hãi và sốc. Ngay cả giọng nói của họ cũng bị gió cuốn đi và trôi nhanh về phía sau. Sau đó, tàu lượn đi qua một khúc cua dốc hơn.

"Oooooo!?"

"Uniiiiiiiii!?"

"..."

Cảm giác các cơ quan nội tạng được nâng lên trong tích tắc liên tục ập tới tấn công hai người họ. Thế rồi, gió bất ngờ tạt vào mặt họ khi hai người đi qua một khúc cua hình chữ G. Giữa tất cả những điều ấy, tiếng nói của hai anh em dần biến thành tiếng reo hò.

"Iiiyahhoooooooooo!!"

"Yeayyyyyyyyyyyyy!!"

"..."

Họ nắm chặt vào các thanh an toàn đang giữ chặt vai và cổ vũ khi họ cúi xuống. Họ đã hoàn toàn tận hưởng chuyến đi đầy hồi hộp ấy. Tuy nhiên, thời gian vui vẻ không kéo dài lâu khi tàu lượn siêu tốc cuối cùng cũng chậm lại với một tiếng thịch và bắt đầu di chuyển chậm về phía sân ga. Sau đó, ngay lập tức, hai anh em nhìn nhau và bắt đầu nói nhanh về ấn tượng của họ.

"Hiyaah, mặc dù đây là lần đầu tiên anh tham gia một chuyến đi cảm giác mạnh, nhưng điều này thú vị hơn nhiều so với những gì anh mong đợi!"

"Ngay khi trên đó! Cảm giác như em đã nhận được rất nhiều adrenaline! Em cảm thấy như mình có thể đi nó thêm một lần nữa!" (#TVN: Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú...)

"Tốt! Nhưng có lẽ lần này anh không thể cưỡi ngựa từ phía trước được nữa..."

Cậu hào hứng trao đổi ấn tượng với Yuki, người bên trái cậu, và sau đó Masachika quay sang Ayano, người bên phải cậu.

"Ấn tượng riêng của Ayano thế nào...?"

Trước câu hỏi của Masachika, Ayano thực sự không trả lời trong khi nhìn thẳng về phía trước. Sau đó, không hề thay đổi biểu cảm của cô ấy... một giọt nước mắt chảy xuống từ mắt phải đang mở của cô ấy.

"Hoa khôi khóc!?"

"Xin lỗi, vừa nãy có đáng sợ không!?"

Masachika và Yuki ngay lập tức hoảng sợ trước Ayano, người đang rơi nước mắt mà không hề thay đổi biểu cảm, giống như một bức tranh. Cả hai đều tỏ ra lo lắng cho Ayano, nhưng cô ấy không hề di chuyển trong khi hướng mắt về phía trước. Sau đó, tàu lượn siêu tốc từ từ quay trờ lại sân ga và rào chắn an toàn tự động dỡ bỏ.

"..."

Tuy nhiên, Ayano không thể đứng dậy. Ban đầu Masachika không nhận ra điều đó do rung động từ chính chiếc tàu lượn, nhưng khi quan sát kỹ hơn, cậu có thể thấy cơ thể Ayano đang rung lên từng chút một. Rõ ràng cô ấy đã sợ hãi đến mức không thể ngừng run rẩy.

Cuối cùng, Ayano được đưa ra khỏi tàu lượn siêu tốc với sự trợ giúp của Masachika, người đang giữ cô ở giữa, và hai anh em đã giúp cô từ hai bên để bước ra khỏi sân ga.

"Cậu không sao chứ?"

"...Vâng, tôi xin lỗi vì sự bất tiện này."

"Nhưng mà, mình chưa nghĩ rằng Ayano không thích những địa điểm hấp dẫn ly kỳ như thế này... Mình xin lỗi? Vì đã buộc cậu phải lên."

"Không, chỉ là do tôi yếu thôi..."

"Không, bị gọi là yếu đuối thì hơi khác một chút, cậu biết không?"

Trong khi hơi ngạc nhiên trước phản ứng quá nghiêm túc của Ayano, Masachika bỏ tay ra khỏi Ayano khi tủ khóa nơi họ để hành lý xuất hiện trước mặt. Và ngay khi ba người họ với tay đến tủ khóa của mình...

"Ah."

Một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó, Masachika và Yuki theo phản xạ quay về phía phát ra âm thanh. Và ở đó... thật bất ngờ, Nonoa đang đứng trong bộ trang phục giản dị của cô ấy, nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt hé mở không có động lực như mọi khi.

"Nono-chan?  Gì thế-?"

Và bên cạnh cô ấy... là Sayaka, người cũng đang mặc một bộ quần áo bình thường. Mắt anh ấy mở to khi nhìn thấy Masachika và Yuki. Món đồ cải trang của Yuki, thứ đáng lẽ cô phải mang theo trong tình huống như thế này, giờ đây đã được cất kỹ trong ngăn tủ.

"Ể, Suou-san và Kuze-san...? Xin chào...?"

"À vâng."

"Xin chào... thật trùng hợp nhỉ? Sayaka-san."

Hai anh em rất ngỡ ngàng trước cuộc gặp gỡ bất ngờ này, nhưng vẫn cố gắng đáp lại lời chào. Sayaka không để cập đến Ayano, có phải vì cô ấy quá tập trung vào hai anh em hay vì sự hiện diện quá đỗi mỏng manh của Ayano?

"Ừm..."

Ánh mắt của Sayaka cũng thể hiện sự kinh ngạc, cô nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh. Ngạc nhiên thay, Masachika không biết gì... không biết cô đang tìm ai. Đồng thời khi hiểu ra điều đó, Masachika thì thầm với Yuki với một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ.

"(Này! Em có ổn không!?)"

"(Hết rồi)"

"(Giờ không phải lúc để nói điều đó!)"

Trong khi đó, Sayaka nhận ra rằng cô ấy không thể tìm thấy mái tóc bạc mà cô ấy đang tìm kiếm... Ngay lúc đó, khuôn mặt Sayaka mất hết cảm xúc. Cặp kính của Sayaka đột nhiên phản chiếu ánh sáng khi cô ấy cúi đầu xuống và đôi mắt của cô ẩn sau chúng.

Sayaka đột nhiên bắt đầu tỏa ra một bầu không khí khó chịu, cả Masachika và Yuki đều không thể cử động được. Ayano hòa vào không khí một cách tự nhiên.

"... Thì ra là như vậy."

Điều gì đó đã thuyết phục cô. Sayaka chỉ lẩm bẩm vài từ và nhanh chóng nhìn lên. Vào lúc đó, đôi mắt sau cặp kính của cô phát ra một thứ ánh sáng lạnh lùng kỳ lạ... và khá rõ ràng, cô đang trên bờ vực bùng phát cơn thịnh nộ. Quan sát cô từ bên cạnh, Nonoa buông chiếc ống hút mà cô ấy cầm và...

"Ôi chà-"

Yeah, cô ấy chỉ lẩm bẩm như thể đó là việc của người khác.

◇◇◇◇

Một gian hàng đồ ăn đã được đặt trong khu vui chơi. Tại một trong những chiếc bàn tròn màu trắng được xếp thành hàng, một nhóm năm người đang ngồi ở đó. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý là Nonoa, người có mái tóc vàng sáng được tạo kiểu thành những lọn tóc xoắn và trông không giống với người Nhật. Sự kết hợp giữa trang phục có chút hở hang với những món đồ thời thượng khiến cô trở nên nổi bật, làn da trắng mịn không tỳ vết của cô lộ ra dưới nắng hè. Nhìn thoáng qua ta cũng biết cô ấy là một mỹ nhân xinh đẹp với những đặc điểm tốt.

Và ba cô gái khác có mặt tại đó cũng có ngoại hình ưa nhìn, ... mặc dù có một cô gái trông giống như một nữ sinh tiểu học. Sau đó, trong số những người đẹp như vậy, có một chàng trai bình thường. Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, đó là một sự kết hợp không thể tưởng tượng ra được trong các mối quan hệ.

"Này, này~ các cô em..."

Một cậu con trai khoảng tuổi sinh viên đại học tiếp cận nhóm... hay đúng hơn là tiếp cận Nonoa... Nhưng anh ta nuốt lại lời nói của mình khi cảm thấy bầu không khí ớn lạnh phát ra từ Sayaka, người đang ngồi cạnh Nonoa. Sayaka hẳn cũng đã nhận ra sự hiện diện của người đàn ông đó, nhưng... cô dường như không quan tâm lắm đến những vần đề tầm thường như vậy, và lườm Masachika với ánh mắt đầy chế giễu và tức giận. Chỉ có chiếc bàn này là khu vực duy nhất mà ta không thể cảm thấy được cái nóng của mùa hè. Người đàn ông đang tiến lại gần họ với một nụ cười thân thiện giật mình trước tình huống rõ ràng đang ở trong tình trạng khó xử.

"...Vâng, liệu tôi có thể giúp gì cho cậu?"

""À, à không..."

Khi Yuki hỏi người đàn ông với nụ cười gượng gạo để thay thế cho Nonoa, người rõ ràng đang phớt lờ sự hiện diện của anh ta, ánh mắt cậu trai chuyển thành một nụ cười cứng nhắc. Sau đó, anh ấy chỉ vào churros [2] của Ayano, thứ vừa tình cờ lọt vào mắt anh ta.

"Ờmm... những cái c-churros đó. Nó trông thực sự rất ngon ~ Liệu tôi có thể mua nó ở đâu."

"...Người ta bán nó ở đằng kia. Cái này có vị như quế thôi."

"Ah tôi thấy rồi. Cảm ơn."

Nói xong, cậu trai lập tức quay người bỏ chạy. Họ có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu ta chạy đến nhóm bốn hoặc năm chàng trai khác có vẻ là bạn của cậu ta và nói với cậu, "Tệ thật, anh bạn, thất bại rồi ha."

(Chà, tôi hiểu cảm giác đó...)

Khi nghe thấy giọng nói của chàng trai nọ, Masachika gật đầu trong lòng mà không rời mắt khỏi Sayaka đang ngồi phía trước bên phải.

Tất nhiên, Masachika không chỉ nhìn chằm chằm vào Sayaka như thế mọi lúc. Cậu đang yên lặng thảo luận với Yuki, người đang ngồi bên trái cậu, về cách xử lý trong tình huống hiện tại. Họ giao tiếp dưới gầm bàn bằng cách tạo các chữ cái trên lòng bàn tay của đối phương bằng cách chạm ngón tay.

『...Trong trường hợp này, hãy cố gắng lừa cô ấy, anh sẽ giải thích hộ cho em.』

『Không, anh làm đi.』

『Trong tình huống như thế này, bất kể con trai có nói gì, con gái luôn trả lời một cách cảm tính và mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn, phải không? Anh khá chắc rằng cuộc trò chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ hơn nếu đó là giữa các cô gái với nhau.』

『Tên tội phạm đã đưa ra một tuyên bố ích kỷ...』

『Thật tuyệt, tên tội phạm là ai.』

『Điều này không được phép. Mọi lời nói và việc làm của anh đều thể hiện sự phân biệt đối xử với phụ nữ.』

『Oi, dừng lại đi.』

Đúng vậy... hai người họ chuyền trách nhiệm là người lên tiếng cho nhau. Rốt cuộc nó vẫn rất đáng sợ. Người hầu đáng tin cậy của họ đã bận rộn ngồi ăn churros kể từ khi anh chàng sinh viên đưa nó lên vài phút trước. Cô ấy trông hơi giống một chú chuột hamster đang cho hạt hướng dương vào miệng.

(Cái quái gì vậy chứ, không ai đang tin cậy cả)

Và Nonoa, người dường như có khả năng giúp Sayaka bình tĩnh lại, thì đang...

(Này, đừng chơi với điện thoại thông minh của cậu mãi thế chứ)

Thì ra là thế, cả hai đều quá bận tâm đến hoạt động riêng của mỗi người. Cậu biết điều ấy, nhưng cậu bị ấn tượng bởi thực tế là họ hoàn toàn không bị làm phiền trong tình huống này.

『Haa... lần này anh nợ em rất nhiều đấy, onii-chan.』

『Ồ... thành thật mà nói, khi nói đến việc có đi có lại, anh cảm thấy như em nợ anh nhiều hơn cho đến bây giờ, nhưng anh thực sự đánh giá cao điều đó』

Lúc đó, Yuki nhắm mắt lại và liếc nhìn Masachika, người dường như đã bỏ cuộc, có lẽ hai anh em đã quyết định rằng không có cách nào để thoát khỏi tình huống này. Sau đó, cô ấy cởi bỏ kiểu tóc buộc hai bên, lắc nhẹ đầu và nói với Sayaka bằng một nụ cười duyên dáng.

"Sayaka-san... Hình như có một chút hiểu lầm ở đây, nhưng lý do tại sao Masachika-kun và mình đã đi chơi cùng nhau hôm nay là để bù đắp cho sự cố cuối học kỳ ngày hôm trước. Ngay cả khi vì lợi ích của cuộc bầu cử, bọn mình đã từ bỏ tình bạn của mình và chiến đấu với nhau. Đây chỉ là một chuyến đi để thắp lại tình bạn của hai đứa thôi, không có gì khác cả, thực sự đó?"

"..."

Nghe Yuki giải thích, Sayaka nhướng lông mày lên, hướng ánh mắt có chút không thiện cảm về phía Yuki. Tuy nhiên, cô dường như không có ý định nói ra điều đó, và từ từ đẩy kính lên trong khi vẫn giữ vẻ mặt lạnh .

"... Nói dối."

"?? Sayaka-san?"

"Đó là một lời nói dối, phải không?"

Lời khẳng định với giọng thì thầm đó khiến nụ cười của Yuki hơi cứng lại. Sau đó, trong một khoảnh khắc, cô cân nhắc lý do cho tuyên bố của Sayaka là gì, và ngay lập tức chọn bỏ qua nó với kết luận rằng không nên có bằng chứng như vậy.

"Ý cậu là gì, Sayaka-san? Mình không hề nói dối chút nào-"

"Vậy tại sao!"

"Vâng?"

Sayaka đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay đập bàn đứng lên, nghiêng người về phía Yuki. Ngay cả bản thân Yuki cũng ngạc nhiên trước hành động bất chợt này. Ngay khi cô ấy đưa mặt lại gần Yuki, người sắp bộc lộ bản chất thật của mình, Sayaka liển nói.

"...Tại sao tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội giống nhau từ cả hai người?"

"!?"

"Không chỉ có hai người đâu... Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi hương tương tự từ Kimishima-san đang ngồi ở đằng kia!"

Sayaka nhìn Ayano với ánh mắt sắc bén. Đôi vai của Ayano khẽ rung lên trước ánh mắt sắc lạnh bất ngờ hướng về cô, và cô ăn churros thậm chí còn nhanh hơn. Như ta đã biết, cho dù không có ai sẽ lấy nó khỏi cô ấy cả.

"Hơn nữa, cái áo phông đó!"

"Hử! Hở?"

Sayaka sau đó quay lại về phía Yuki và nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi mà Yuki đang mặc, chiếc áo có in hình các nhân vật anime trên đó, rồi đẩy cô cặp kính của cô lên.

"Đó là chiếc áo phông Keifuyu phiên bản giới hạn đã được phát sóng trên TV ba năm trước phải không? Hơn nữa, nó cũng là phiên bản cuối cùng phổ biến nhất của Kanamin. Không đời nào Suou-san, người thậm chí không phải là một otaku, lại tình cờ mua nó, vì nó không được bán cho công chúng và không được liệt kệ trong cuộc đấu giá trực tuyến. Hơn nữa, nếu chiếc áo đó đã được mua cách đây ba năm, thì nó sẽ có kích cỡ quá lớn. Nhưng nói cách khác, chiếc áo đó có vẻ đã sờn cũ rồi!"

Ngay khi Sayaka nói tất cả những điều đó, cô ấy đứng dậy, nhìn Masachika và Yuki và tuyên bố...

"Chiếc áo đó ban đầu là của Kuze-san! Và chiếc áo đó đã được tặng cho Suou-san vì kích cỡ không vừa vậy cậu ta nữa!"

...... Đó là một phán đoán tốt. Nó hay đến mức khiến cả Masachika và Yuki không nói nên lời. "Không, sao cậu lại biết về Keifuyu (Tên chính thức: K-on Bu ni fuyu wa konai)!!" Họ thậm chí còn chẳng thể đáp trả bằng một cú tsukkomi.

"Vì thế?"

Sau khi tiến hành suy luận đầy căng thẳng như một thám tử, Sayaka lặng lẽ nói trong khi ngồi trở lại chiếc ghế của mình.

"Mặc chiếc áo phông cũ của Kuze-san và ngửi mùi dầu gội y hệt Kuze-san. Dù vậy, hai người vẫn khăng khăng rằng đây chỉ là một chuyến đi chơi bình thường?"

Sayaka sau đó hỏi với giọng bình tĩnh. Biểu cảm của cô hoàn toàn giống với biểu cảm của một thành viên ban kỷ luật.

"Xét cho cùng, nếu các cậu muốn làm hòa thì các cậu cũng nên đi cùng với Kujou-san. Có chuyện gì đã xảy ra trong khi ba người trông rất thân thiết như vậy... ấy vậy mà lại để Kujou-san một mình? Sau khi yêu cầu Nonoa và tôi... làm việc cùng nhau? Điều đó có nghĩa là mọi thứ diễn ra tại lễ bế mạc chỉ là một trò đùa? Hơn nữa tôi còn có thể ngửi thấy mùi dầu gội giống nhau... Đây liệu có phải là quan hệ tình dục không đúng đắn? Đây là một câu chuyện tai tiếng mà câu lạc bộ Báo chí sẽ thích nếu họ phát hiện ra nó."

Khi nghe câu nói của Sayaka, Masachika không thể nói bất cứ điều gì. Theo quan điểm của Masachika, không có gì đặc biệt về việc Yuki và Ayano ở lại nhà cậu, nhưng... những người khác sẽ không nghĩ như vậy. Tất nhiên rồi. Khi nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, nếu hai cô gái sống trong nhà của một chàng trai từng là ứng cử viên đối thủ, cho dù họ có thân thiết như bạn thuở nhỏ đi chăng nữa thì điều đó cũng sẽ làm dấy lên những nghi ngờ. Nếu nhìn một cách cực đoan, không ít người sẽ cho rằng Masachika đã lừa Alisa, Yuki và Ayano để... điều khiển chiến dịch bầu cử theo ý muốn.

(『Học sinh A bắt cặp với một học sinh chuyển trường xinh đẹp trong cuộc bầu cử hội học sinh, bây giờ có một cuộc gặp gỡ với hai cô gái xinh đẹp là đối thủ của anh ta!?』... Đó là một tiêu đề bài báo tuyệt vời cho một tạp chí hàng tuần. Đúng... mặc dù vậy, đúng là ý thức cảnh giác của mình vẫn còn thiếu. Có lẽ nó không quá tốt ngụy trang.)

Trong khi ngẫm nghĩ về sự bất cẩn của mình, Masachika một lần nữa nghĩ về cách khắc phục vấn đề trước mắt.

Cậu nghĩ rằng Sayaka không phải loại người sẽ nói điều này với người khác. Tuy nhiên, điều đó không loại trừ khả năng cô sẽ nói điều đó với Alisa, người có liên quan nhiều nhất. Và đó... sẽ là một chút rắc rối. Bên cạnh đó, ngay cả khi cậu có thể đặt vấn đề của Alisa sang một bên, thì việc để Sayaka tiếp tục nghi ngờ như thế này vẫn sẽ là một mất mát.

(Bây giờ... mình nên làm gì đây?)

Vẫn có khả năng phá hủy bằng chứng buộc tội của Sayaka bằng cách viện cớ với từng người một. Tuy nhiên, cậu không nghĩ rằng Sayaka sẽ bị thuyết phục bởi một lý do tồi tệ như vậy. Hơn nữa, với tất cả bằng chứng gián tiếp có sẵn, ngay cả khi Masachika ở vị trí của Sayaka, cậu cũng có thể sẽ kết luận rằng bên kia đang có một mối quan hệ bất thường và kiếm cớ để che đậy nó.

(Mình nên làm gì bây giờ...? Giải pháp tốt nhất là gì chứ?)

Masachika vắt óc suy nghĩ với tốc độ cao trong khi vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng. Rồi đột nhiên, một người mà cậu hoàn toàn phất lờ... Nonoa, gọi Sayaka trong khi vẫn đang chơi trên điện thoại thông minh của cô ấy.

"Sayacchi~, không có gì phải lo lắng về điều đó~"

"...?"

Sayaka từ từ hướng ánh mắt sang người bạn thời thơ ấu của mình. Masachika và Yuki cũng hướng một chút sự chú ý của hai người về hướng đó, tự hỏi liệu cô ấy có thể giúp họ không. Đáp lại ánh mắt của ba người, Nonoa nói với giọng thoải mái.

"Bởi vì hai người bọn họ là anh em."

Trong một khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại đối với Masachika và Yuki. Ngay sau đó, họ bừng tỉnh và đồng thời bắt đầu suy nghĩ lung tung.

( (Làm sao cô ấy biết được−−không, giờ không phải lúc! Mình phải pha trò để lừa cô ấy!) )

Hai anh em quyết định và hành động ngay lập tức.

"Hả?"

"Ừm? Nonoa-san Mình không hiểu cậu đang nói về điều gì?"

Masachika nhìn cô ấy với vẻ mặt nghi ngờ, trong khi Yuki nghiêng đầu với một nụ cười bối rối. Đối với hai người họ, đó là phản ứng tự nhiên nhất khi bất ngờ được nghe những điều như thế. Tuy nhiên,... Nonoa chẳng nhìn hai người diễn xuất chút nào cả.

"Từ vẻ mặt của cô ấy, những mình nói có trúng đích không?"

Thứ Nonoa nhìn thấy... không phải Masachika hay Yuki.

( (Aiya...không!?) )

Ngay khi nhận ra điều này, hai anh em ngay lập tức quay đầu về phía Ayano. Quay người lại... suy nghĩ của họ dường như dừng lại khi thấy Ayano nháy mắt trong khi gấp tờ giấy quấn quanh churros.

"A ha, thật là một phản ứng tốt~ đúng như mong đợi, mình hiểu rồi~."

Giọng nói vui vẻ của Nonoa lọt vào tai hai anh em. Khi nghe thấy điều ấy, hai người họ ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình. Cách họ quay sang Ayano rõ ràng là một phản ứng thái quá.

"Anh... anh trai? Ơ, anh em!?"

"Kết thúc. Điều đó rõ ràng từ đôi mắt của cậu ấy. Hãy nhìn xem, chúng hoàn toàn giống nhau, phải không?"

Sayaka cao giọng đầy bối rối, và Nonoa nói với giọng thoải mái thường thấy. Sau đó, cô nói với Masachika, người đang nghĩ cách để trốn thoát, để chỉ lối cho cậu.

"Mặc dù mình cảm thấy khá tồi tệ khi cậu đang cố gắng để tìm kiếm lời bào chữa, nhưng... mình đã biết cậu từ lâu rồi, được chứ? Suou Masachika-kun?"

"!!"

Đôi mắt của Masachika mở to ngạc nhiên khi cô tiết lộ sự thật đó. Sau khi hít một hơi thật sâu và rũ vai xuống, cậu liếc nhìn Yuki. Sau khi xác nhận rằng Yuki nhún vai, cậu quay lại với Nonoa.

"...Cậu nghiêm túc chứ? Ở đâu?"

"Buổi biểu diễn piano. Đúng như dự đoán, cậu hoàn toàn quên mất mình, phải không? Thậm chí có một lần mình tặng cho cậu một bó hoa, cậu biết không ~?"

"...Nghiêm túc sao?"

Masachika gãi đầu và lục lại ký ức khi cậu có mối liên hệ bất ngờ với Nonoa. Tuy nhiên, là một người đã chôn vùi những ký ức của mình về thời còn ở trong gia đình Suou, Masachika không thể nhớ được ngay cả khi đã nghe cô nói như vậy. Hmmm, nếu mình nhớ lại, mình cảm thấy như mình đã gặp một cô gái tóc vàng với khuôn mặt hơi xa lạ? Hay là không? ... Đó là khoảng có thể coi như là phản hồi lại.

"Có thể cậu không nhận ra, nhưng cậu biết đấy, Kuzecchi khá nổi tiếng với những đứa trẻ học piano quanh đó đấy, cậu biết không?"

"Ơ... Tại sao?"

"Trời ạ... Nếu có một học sinh lớp 2 chơi thành thạo Chopin thì làm sao mà không nổi bật được chứ?"

"...Ồ, mình hiểu rồi."

"Mặc dù vậy, Masachika không quá ấn tượng về nó. Cậu đã bỏ chơi piano từ lâu và không quan mọi người nghĩ gì về mình vào thời điểm đó.

"Nói cách khác... cậu biết mình khi mình có họ Suou, và đó chỉ là một câu hỏi mẹo khi cậu nói bọn mình là anh em ruột?"

"Chà, có khả năng hai người là anh em họ hoặc họ hàng xa, phải không? Thấy chứ, như mình đã nói, đôi mắt của hai cậu trông giống hệt nhau. Vì vậy, mình nghĩ rằng có lẽ các cậu là anh chị em ~"

"...Nếu biết nhiều như vậy, tại sao lại không nói ra từ đầu?"

Đáp lại câu gỏi của Masachika, Nonoa trả lời một cách thờ ơ trong khi lại hướng sự chú ý vào chiếc điện thoại thông minh của mình.

"Đó là bởi vì mình không có hứng thú."

"...À, mình hiểu rồi."

Masachika cười gượng trước những lời nói rất đặc trưng của Nonoa. Sayaka, người đang mở to mắt quan sát tình hình, sau đó giật mình kêu lên.

"Hả... Ể?? Th-thật sao? Các cậu có thực sự là... anh chị em không?"

"...Chà, nó là vậy đấy."

"...Đúng. Thực sự là như vậy."

Đã đi xa đến mức này, Masachika và Yuki chỉ có thể gật đầu thừa nhận. Rồi Sayaka nhìn họ một cách nghiêm túc và yêu cầu xác nhận.

"Thực tế là các cậu có họ khác nhau... điều đó có nghĩa là các cậu là anh em ruột thịt của nhau sao?"

"Hửm? Có vẻ hơi cường điệu hóa khi diễn đạt theo cách đó, nhưng... chà, có lẽ cậu cũng có thể nói theo kiểu đó?"

"K-Không đời nào..."

Khi Masachika hơi nghiêng đầu và gật đầu, Sayaka trông có vẻ ngạc nhiên và nghẹn ngào. Cô ấy che cái miệng hơi hé mở của mình bằng đôi tay run rẩy,... và nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt mở to của cô ấy.

"Ta-Taniyama!?"

Những giọt nước mắt của Saayaka đột nhiên xuất hiện khiến Masachika hoảng sợ.

(C-Cái gì thế? Cô ấy nghĩ rằng chúng ta giống như những người anh em bi thảm bị ép buộc phải xa nhau sao? Một tình huống khủng khiếp khi họ thậm chí không được phép gọi nhau là anh chị em? Không, chúng ta không phải là một gia đình trong một tình huống bi thảm cho đến khi này - đến mức khiến cô ấy bị sốc một lần...)

Trước mặt Masachika đang bối rối, Sayaka nói trong khi mắt vẫn còn ngấn lệ và giọng như... xúc động đến nỗi nó nghe như bị nghẹn lại ở cổ họng vậy.

"Này, bình tĩnh nào...!!"

"Taniyama?"

"Sở thích...!!"

"Sayaka-san, cậu có ở bên "hiểu"  không?"

Yuki nghiêng người về phía trước và hỏi Sayaka, người vẫn đang rơi nước mắt. Đôi mắt của cô ấy thực sự nhìn vào những người bạn Otaku giấu mặt của mình. Vừa bắt gặp ánh mắt của Yuki, Sayaka dường như cũng nhận ra Yuki là cô gái có cùng sở thích với mình.

"Hừ! Đúng!!"

Cô gật đầu lia lịa và nắm chặt tay Yuki. Tại thời điểm này, một mối liên kết mạnh mẽ đã được sinh ra giữa hai người họ. Nó không phải là một vấn đề về logic. Chỉ là... khi nghe đến từ "Anh em ly tán" , không một ai trong giới otaku không rung động trước từ này!

"...Chuyện này là sao vậy."

Masachika lẩm bẩm kinh ngạc trước sự phát triển đột ngột này. Tuy nhiên, họ dường như không còn chỉ nhìn nhau nữa mà bắt đầu nói chuyện sôi nổi về việc sắp xếp thế nào cho hai anh em chia ly.

"Ừm... chúng ta nên làm gì với chuyện này đây?"

Thấy rằng họ đã hình thành một bầu không khí cực kỳ khó hòa nhập, Masachika quay sang Nonoa để được giúp đỡ. Sau đó, Nonoa nhìn xung quanh trong khi "Hmm~" một tiếng và nhìn Masachika.

"Vậy bây giờ, cậu có muốn đi xung quanh các điểm tham quan với mình không?"

"Không, sao lại thế được chứ..."

Sau khi trả lời theo phản xạ, Masachika ngay lập cân nhắc lại, Không, như vậy có lẽ tốt hơn. Bản thân cậu cũng hiểu rất rõ rằng nếu các đồng nghiệp otaku nói với nhau những gì họ thích, thì cậu chuyện sẽ mất cả đống thời gian. Thay vì đợi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, sẽ tốt hơn nếu ta đi vòng quanh công viên giải trí với những người hiện đang rảnh rỗi.

"Còn Ayano thì sao?"

"Vâng?"

Quay sang bên phải, Ayano có vẻ ngạc nhiên và nhanh chóng quay sang phía Masachika.

"?"

Ánh mắt của cô ấy hướng về hướng mà Ayano vừa nhìn...... và ở đó có một gian hàng bán churros. Masachika ngay lập tức hiểu cảm xúc của Ayano. Cô ấy muốn ăn lần thứ hai sao?

"Không... cậu có muốn đợi ở đây không?"

"Ừm... vâng ạ. Bởi vì tôi là người hầu của Yuki-sama."

"...Ồ, tôi hiểu rồi."

Masachika đứng dậy và nghĩ thầm: "Cô gái đây thích churros lắm nhỉ... chà, cổ thường không có cơ hội để ăn nó đâu mà" . Cậu quyết định không lo lắng quá nhiều về điều đó vì vẫn chưa đến giờ ăn trưa.

"Umm vậy thì bọn tôi đi loanh quanh một chút, nhé..."

"Fufufu, nhưng thật bất ngờ, Sayaka-san gọi Nonoa-san là "Nono-chan"  trong cuộc sống đời tư của cô ấy."

"À, cái đó... cái đó..."

"Ara, cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ như thế đâu, mình biết mà." 

"... Mình không nghe thấy gì hết. Mình hiểu rồi."

Masachika thở dài với Yuki và Sayaka, những người đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của họ, và chuyển sự chú ý sang Nonoa.

"Đi thôi nào?"

"Được rồi~"

Nhẹ nhàng gật đầu trước lời mời của Masachika, Nonoa cũng đứng dậy trong khi đút chiếc điện thoại vào túi. Vì vậy, bằng cách nào đó, Masachika và Nonoa đã dành cả buổi sáng để cùng nhau tham quan các điểm du lịch. Đó là một sự kết hợp kỳ lạ được hình thành bởi một quá trình không thể hiểu được, nhưng thực tế là Masachika đang cảm thấy vui vẻ...... có lẽ là nhở vào bản tính thân thiện và vui vẻ của Nonoa.

Sau đó, sau khi tận hưởng vài chuyến đi trong khoảng một giờ, cậu quay trở lại chỗ ba người họ vì đã gần đến giờ ăn trưa, nhưng...

"Nghiêm túc mà nói, cặp đôi yêu thích của mình hết lần này đến lần khác bị đánh ra đảo hoang bởi các cú plot twist... Cậu có hiểu cảm giác của mình không!?"

"Ừ-Ừ... chà, nếu cậu ủng hộ chuyện tình cảm với một người bạn thời thơ ấu thì đó là điều sẽ xảy ra..."

"Tại sao mọi người lại quan tâm nhiều hơn đến học sinh chuyển trường hoặc bạn cùng lớp mà họ mới gặp! Thay vì những người mới không rõ ràng về tính cách của họ, tốt hơn hết là chọn những người bạn thời thơ ấu!! Người bạn thời thơ ấu luôn theo dõi nhân vật chính! Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc!!"

"A, Ahaha..."

Ở đó, có Sayaka đang hào hứng nói về những điểm tốt của các nhân vật thuộc nhóm bạn thời thơ ấu, và Yuki đang lắng nghe với một nụ cười gượng gạo. Về phần Ayano, cô ấy vẫn tiếp tục ăn churros (có lẽ là lần thứ sáu trong số các loại toppings trên bàn) một cách thờ ơ.

Trong khi rời mắt khỏi tình huống hỗn loạn, Masachika hỏi Nonoa, người đang ở bên cạnh anh.

"...Này, Miyamae."

"Hửm~?"

"Có khi nào Taniyama nghĩ mình và Yuki là cặp đôi yêu thích của cô ấy không?"

"Chắc vậy~"

"...Nghiêm túc ư?"

Masachika đã bị thuyết phục khi nghe thấy câu trả lời của Nonoa. Sự tức giận của Sayaka trong cuộc tranh luận lúc nãy là do... một trong những quả bom lớn nhất đối với otaku, "Sự hiểu lầm".

(Otaku thật khó chịu)

Ngay khi Masachika đang lẩm bẩm điều đó trong lòng, Yuki đột nhiên ngẩng mặt lên và mở miệng.

"Miệng nào có quyền nói như thế hả? Onii-sama."

"Đừng đọc suy nghĩ của anh!!"

"Umu, gọi cậu ấy là O-Onii-sama... cũng đáng đấy..."

"...Cậu thực sự là một otaku thuần túy, phải không."

Khi Sayaka bịt mũi và bịt miệng như thể đang kìm nén thứ gì đó, Masachika cảm thấy... Một sự thất vọng và một chút thương cảm không thể giải thích được.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[1]: Giải thích một chút về đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất. Watashi, Boku, hoặc Ore  đều có nghĩa là "tôi". Chúng khác nhau ở cách dùng, mức độ lịch sự, mức độ gần gũi của quan hệ và giới tình nào dùng từ đó. Từ 'Watashi' mang tính trung lập và khá lịch sự, cả nam và nữ đều dùng được. Từ 'Boku' cũng khá lịch sự, thường được nam giới sử dụng nhưng không ít các bạn nữ cũng sử dụng nó. Từ 'Ore' là một từ hơi suồng sã và thể hiện sự nam tính của đàn ông nên 'Ore' chỉ được đàn ông sử dụng.

[2]: Churro hay Churros là một loại món ăn nhẹ có xuất xứ từ Tây Ban Nha.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro