Chương 13: Tiệc đính hôn của ai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Á! Đúng rồi, còn có người ở đây! Lý trí của Thất Thất nhanh chóng trở lại trong đầu, cô đẩy Phong Hạo ra, muốn đứng dậy khỏi đùi của hắn, nhưng lại bị hắn bá đạo ép ngồi xuống lại.

"Đừng cựa quậy, ngồi yên."

"Nhưng còn có người ở đây." Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói.

"Đừng để ý đến cậu ta, xem cậu ta như không tồn tại đi."

"Làm sao có thể coi anh ta như không tồn tại được, tôi..." Cô vẫn không thể không để ý như hắn, vặn vẹo thân thể muốn nhảy xuống.

"Em mà còn động đậy, anh cũng sẽ không ngại trình diễn lại màn "diễn xuất hạn chế" lúc nãy đâu, bảo bối à." Giọng nói của hắn tà ác mang theo phần áp lực, bất quá lại thành công trong việc ngăn cản cô vặn vẹo thân mình.

Đường Nhất Triệt không nể mặt, hừ lạnh một tiếng.

"Tiệc đính hôn kia, cậu định dẫn cô nàng này theo sao?"

"Đính hôn?" Cô quay đầu nhìn Phong Hạo mới nhớ ra lúc nãy nghe lén bọn họ nói chuyện cũng có nhắc đến bọn họ chuẩn bị tham gia một hôn lễ của ai đó.

"Có gì mà không thể?" Phong Hạo vọc mái tóc của cô, thản nhiên mở miệng.

"Tớ không có ý kiến." Đường Nhất Triệt sờ sờ cằm.

" Đợi chút, các anh đang nói đến lễ đính hôn của ai thế?" Thất Thất vẫn hiếu kỳ nên hỏi.

Uống một ngụm cà phê, Đường Nhất Triệt nhàn nhã tựa vào ghế trên, nhếch lên chân bắt chéo hảo tâm cho đáp án.

"Lễ đính hôn của tổng tài tập đoàn Thiên Lôi cùng thiên kim tập đoàn XXX."

Tập đoàn Thiên Lôi? Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Thất Thất. Thiên Lôi? Tô?

Cô hơi hơi rùng mình một cái. Không biết vì sao hai chữ này khiến cô cảm thấy bất an không yên.

"À!"Cô nhẹ nhàng đáp lại, trong đầu suy nghĩ cái gì đó.

Phong Hạo trầm mặc nhìn khuôn mặt đăm chiêu suy tư của cô, không hề bỏ qua tia sáng vừa chợt lóe lên trong mắt của cô, mặc dù chỉ là lướt qua trong tích tắc.

Nhìn chăm chú một lát sau, hắn nói: "Anh sẽ dẫn em đến dự tiệc đính hôn của bọn họ. Đến lúc đó, em phải thật xinh đẹp hoàn hảo đấy có biết không? Anh sẽ bảo Mary chuẩn bị cho em một bộ lễ phục, đừng quá lo lắng."

"Tôi? Tôi cũng phải đi sao?"

"Đương nhiên. Bằng không em nghĩ ngoài em ra thì anh có thể mang ai theo cùng?" Hắn buồn cười nhìn cô.

"Nhưng mà, tôi chỉ là –" Cô không ngờ hắn có thể dẫn một tình nhân đi theo đến một buổi tiệc quan trọng như vậy.

"Lễ đính hôn được tổ chức vào ngày kia, được rồi, không còn sớm, tớ về đây." Đường Nhất Triệt nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm. Hắn đã nhìn thấy dục vọng rõ ràng trong mắt của người bạn thân kia, cho nên tốt nhất là không nán lại làm gì nữa, miễn cho kẻ nào đó lại chém hắn thành mấy khúc rồi ném cho chó ăn. Hắn biết điều, rời đi sớm để lại không gian cho bọn họ tự do "yêu đương".

Bên trong phòng chỉ còn lại một bầu không khí im lặng.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]  

"Suy nghĩ cái gì?"Bàn tay to không an phận của hắn tham lam tiến vào trong lớp váy áo màu vàng của cô phủ lên bộ ngực đẫy đà, nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.

Một dòng khoái cảm tê dại từ trước ngực truyền đến khiến cô hồi phục lại tinh thần, mềm nhũn dựa vào người của hắn.

"Không có gì, chỉ là...tôi...đang suy nghĩ, vì sao anh lại muốn dẫn một tình nhân đi tham gia bữa tiệc quan trong như vậy mà thôi." Cố gắng xem nhẹ bàn tay của hắn đang gây khoái cảm trên ngực mình, Thất Thất cắn môi, đè nén để giọng nói phát ra một cách bình thường nhất.

"Em không muốn đi? Em không phải vẫn luôn muốn rời khỏi chỗ nay hay sao?" Bàn tay hắn kéo vạt áo trên của cô xuống, một vùng da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài. Phong Hạo cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô.

Cô quả thật muốn rời khỏi chỗ này. Cô đã lâu không liên lạc với bọn họ rồi.

"Em thật thơm." Một tay của hắn dần dần lần mò xuống phía dưới, vạch chiếc quần lót ren mỏng ra, ngón tay dài thăm dò vào u cốc bên trong. Động tác của hắn thong thả, từ từ tiến vào bên trong cơ thể của cô.

"Hạo...." Kỹ thật của hắn quá cao siêu khiến cho cô nhanh chóng quên đi lời muốn hỏi, trong miệng hiện giờ chỉ có tiếng thở dốc.

"Đừng...." Tay của hắn rõ ràng đã gây kích thích cho cô, nhưng thân thể của cô lại cần nhiều hơn thế, cô theo bản năng đưa hai tay siết chặt lấy vai hắn.

"Muốn sao?" Hắn ở bên tai cô tà ác nói xong thì một bàn tay khác đã nhanh chóng cởi thắt lưng, lửa nóng cứng rắn tràn đầy dục vọng đã sớm đứng thẳng lên bại lộ hoàn toàn trong không khí.

Chỉ nghe thấy cô mơ hồ "ưm" lên một tiếng.

Dĩ nhiên là hắn. Khuôn mặt tà mị đến chết cũng không quên được.

Vừa nghe thấy cô "ưm" một tiếng, Phong Hạo đã xoay người cô lại, để cô ngồi vững chắc trên đùi, lưng dựa vào lồng ngực của hắn.

Thất Thất bây giờ chỉ thở gấp, thân thể mềm oặt để mặc cho hắn bài bố. Cô đang ngồi trên chính "vật kia" của hắn.

Cô không an phận mà vặn vẹo, khiến cho hắn liều lĩnh muốn đem bản thân vùi sâu trong tận đáy cơ thể của cô. Một bàn tay cầm lấy chính phân thân nóng bỏng của mình nhẹ nhàng ma sát với cánh hoa của cô.

"Thất Thất, nói cho anh biết, muốn anh sao?" Tay kia giữ lấy bầu ngực đẫy đà của cô, không ngừng xoa nắn. Bộ ngực của cô quá mức tròn trịa khiến hắn cơ hồ không thể nắm giữ hết.

"Tôi ... tôi không biết..." Cô thở hổn hển, hai kích thích nặng nề cùng lúc khiến cô rất khổ sở, thậm chí còn muốn khóc nức nở.

Mới nếm thử mùi vị của tình dục, cô vẫn còn rất ngây ngô, không biết bản thân mình muốn cái gì.

Khóe miệng Phong Hạo cong lên một nụ cười, hai tay cầm lấy eo cô nhẹ nhàng áp xuống dưới. Động thân một cái, phân thân nóng bỏng kia đã khảm sâu vào trong cơ thể mềm mại của cô. Thình lình tiến vào khiến cô kinh hô lên một tiếng, nhưng cảm giác được lấp đầy khiến cô cảm thấy thoải mái mà rên rỉ thành tiếng. Hắn ở trong cơ thể cô cũng bắt đầu rong ruổi du ngoạn.

Tóc của cô xõa tung, khoái cảm khiến cho cô không ngừng lắc đầu. Cuối cùng, cả đầu cô gục xuống vai của hắn, chiếc cổ dài cong một cách duyên dáng. Hắn nghiêng đầu hôn lên gáy của cô. Bàn tay chưa từng nhàn rỗi, không ngừng di chuyển xoa nắn khắp nơi trên cơ thể của cô. Trái tim như dại ra, cô lại không nhịn được mà thở dốc liên tục.

"A! Trời..."

"Gọi tên của anh, Thất Thất!" Hắn thấp giọng thở gấp, mồ hôi như hạt đậu nhỏ xuống từ mái tóc.

"Cái, cái gì..." Khoái cảm và kích thích thay phiên nhau nổi lên khiến cô không thể nói đủ một câu hoàn chỉnh, hai tay cô vò lên mái tóc của hắn, theo bản năng muốn nhiều hơn nữa.

"Gọi tên anh!" Hắn cắn răng thả chậm tốc độ, hung hăng đâm vào, rút ra, rồi lại đâm vào rút ra.

"A! Trời ơi, anh..."

"Gọi đi!" Hắn gầm nhẹ, kiên trì muốn nghe cô gái trong lòng gọi tên của chính mình.

"A! Phong Hạo! Xin anh." Cô không thể chịu được tra tấn như vậy liền bật khóc.

"Ngoan lắm! Xin anh cái gì?" Vừa nghe được tên của chính mình, hắn vẫn thong thả làm động tác như cũ ở trong cơ thể của cô.

"Tôi, tôi không biết, xin anh..."

"Tiểu yêu tinh, anh sẽ cho em." Hắn cười nói, ôn nhu thổi khí ở bên tai của cô.

"A! Ưm... a!" Cùng với tiếng hét chói tai lần thứ hai của cô, vật cứng rắn kia của hắn cũng hung hăng đâm vào, hắn bắt đầu luật động trong thân thể cô, một khoái cảm trước nay chưa từng có đang tràn ngập trong người hắn, càng cao càng nhiều. Mỗi lần va chạm vào thân thể nhỏ bé của cô, cô đều khóc lóc gọi to tên của hắn. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, lý trí bình tĩnh thường ngày đã biến mất không thấy tăm hơi. Đôi mắt tối đen của hắn chỉ còn lại dục vọng điên cuồng, xâm chiếm lên thân thể mê người của cô.

Sự hưng phấn khiến vẻ hung ác trong mắt dâng cao. Cuối cùng khi sắp bắn ra, hoa kính co rút, bao chặt lửa nóng của hắn.

Trong căn phòng to như vậy truyền đến từng trận tiếng rên rỉ mất hồn... Người hầu không dám dừng chân lắng nghe, tất cả đều đỏ mặt chạy đi.

"A, a! Tôi chịu không nổi..." Lửa nóng so với lúc trước càng thêm mạnh mẽ lại càn quét đến cơ thể của cô, tiếng rên của cô gái lớn dần, bên trong còn kèm theo cả tiếng đàn ông gầm nhẹ, xuân ý khiến người ta miệng đắng lưỡi khô. Hắn nhìn vẻ ý loạn tình mê của cô, toàn thân như bị buộc chặt, hung hăng đâm vào, khảm nhập vào nơi sâu nhất trong cô, phóng ra lửa nóng của chính mình...

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro