Chương 14: Bạn gái của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]    

Ban đêm ở Đài Bắc luôn náo nhiệt bởi những âm thanh ầm ĩ. Cảnh vật bên ngoài cửa xe nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau, chỉ còn lại những bóng nhỏ li ti.

Chiếc xe hơi nhập khẩu cao cấp vững vàng chạy trên xa lộ phồn hoa, Thất Thất vô tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, chán nản quay đầu lại phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn đang cúi đâu chuyên chú nhìn vào màn hình laptop, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ xuống bàn phím.

Nếu không phải trên người còn lưu lại những dấu vết hoan ái rõ ràng thì cô thậm chí sẽ hoài nghi người đàn ông đang ngồi bình tĩnh chuyên chú vào công việc này thế nhưng cũng có lúc lại nhiệt tình kịch liệt như vậy. Ngón tay thon dài kia từng gây cho thân thể của cô biết bao nhiêu khoái cảm.

Nhưng nhìn ngón tay dài kia của hắn lướt nhanh trên bàn phím, một loạt hình ảnh hương diễm lại nổi lên trong đầu cô khiến khuôn mặt trắng nõn bỗng trở nên đỏ ửng. Cho dù lý trí kháng cự lại, nhưng cô cũng đã hiểu rõ ràng một điều: trong quan hệ nam nữ, hắn là một cao thủ, hết thảy những việc hắn làm đều khiến cô ngã vào lòng hắn mà thở hổn hển, để mặc cho hắn tùy ý đòi hỏi mình.

Trên tay truyền đến hơi ấm của hắn.

"Nhìn gì vậy?"

Bất cứ khi nào nhìn vào con ngươi đen sẫm của hắn, lòng cô lại căng thẳng không thôi, cô mở to hai mắt, bình tĩnh mở miệng: "Không có gì! Lúc này mà anh vẫn còn làm việc, không cảm thấy mệt mỏi sao?"

Mày rậm của hắn nhếch lên, khóe miệng cũng cong thành một đường: "Em đang quan tâm đến anh sao?"

Cô hơi rũ mắt xuống, hàng mi dài cong vút vụt sáng, nhỏ giọng nói: "Không có."

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của hắn, bàn tay to của hắn duỗi ra đem cô ôm vào trong lòng, cằm của hắn đặt trên mái tóc như mây của cô, sủng nịch vỗ nhè nhẹ lên đùi ngọc.

Cô không phản kháng, thuận thế mà rúc vào sâu trong lồng ngực của hắn. Cô biết bản thân mình đã che dấu quá thành công, người bên ngoài đều nghĩ cô chỉ là một tình nhân biết ngoan ngoãn vâng lời. Bọn họ lúc này ở chung với nhau vô cùng hòa hợp, cô không hề phản kháng hắn, cũng không dùng những lời nói chọc giận hắn. Mà hắn cũng không lạnh nhạt với cô như trước, đối với cô cũng không hề thô bạo, nếu không muốn nói là cực kỳ yêu thương và dịu dàng. Mặc cho ai nhìn vào cũng sẽ đều nghĩ người đàn ông này che chở cô giống như báu vật trong tay vậy.

Xe dừng lại, Phong Hạo nắm lấy tay cô dìu bước xuống xe.

Thất Thất ngẩng đầu liếc qua một cái, không khỏi cảm thán sự xa hoa quá mức của khách sạn trước mắt cô. Nhân viên mặc đồng phục khách sạn lễ phép dẫn bọn họ vào đại sảnh.

Cô kéo tay hắn một cách tự nhiên, cùng nhau đi vào đại sảnh rộng lớn, nơi đang diễn ra bữa tiệc mà họ đến tham dự. Hai người bọn họ vừa mới xuất hiện, ngay lập tức đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ, chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cô.

Có nhìn chăm chú, có đánh giá, có ghen tị, có hâm mộ... Nhưng Thất Thất hoàn toàn không thèm để ý đến những điều đó, thản nhiên sánh vai đi cùng với Phong Hạo.

"Làm sao vậy?" Hắn hơi cúi đầu, hỏi nhỏ bên tai cô.

"Không có việc gì, em chỉ không nghĩ lại có nhiều người như vậy!" Thất Thất nhẹ nhàng lắc đầu, tùy tiện cầm lên một chiếc ly thủy tinh chân cao, chất lỏng màu hổ phách bên trong khẽ chuyển động, cô nhìn một lượt xung quanh.

Không thể nghi ngờ, đêm nay những quan khách được mời đến đều là những người có uy tín trong giới doanh nhân, còn có một số ít những gương mặt mà cô không biết. Cả nam lẫn nữ đều ăn vận sang trọng và quý phái cực kỳ.

"Nếu em không thích, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

Phong Hạo thật sự hối hận khi để Mary chuẩn bị cho Thất Thất một bộ lễ phục như thế này. Chiếc váy làm bằng tơ lụa màu xanh bảo thạch làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc, cổ khoét chữ V lớn miễn cưỡng lắm mới che lấp được khuôn ngực đẫy đà của cô, trước ngực được thắt bởi hai sợi dây bạc tinh tế, mái tóc được búi lên cao tạo hình một chiếc nơ bướm đáng yêu thắt ở sau gáy hình thành một cảnh đẹp thu hút người khác.

Ánh mắt những người đàn ông vừa nhìn thấy dáng người mạn diệu của Thất Thất đều trở nên nóng rực, khiến cho hắn muốn cởi ngay áo vest của mình ra phủ kín lên người cô, bá đạo cho rằng vẻ đẹp của cô chỉ có duy nhất một mình hắn có thể thưởng thức.

"Nếu anh còn nhìn em như vậy, em sẽ bị ánh mắt oán giận của những cô gái ở đây giết chết mất!" Lời là như thế, nhưng Thất Thất lại tao nhã xoay người một cái, áp sát vào người hắn hơn. Động tác khiến bộ lễ phục của cô xoay tròn một đường như hoa nở rộ.

Thính giác nhạy cảm khiến Thất Thất nghe được những âm thanh sắc nhọn, nếu ánh mắt có thể giết người thì cõ lẽ bây giờ cô đã chết mà không có chỗ chôn.

Không thể phủ nhận Phong Hạo là một người vĩ đại như vậy. Chưa nói đến việc hắn là một doanh nhân có địa vị và tài sản sánh với một nước nhỏ, chỉ riêng vẻ bề ngoài đẹp trai tuấn mĩ, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại thu hút đủ để khiến trái tim của bất cứ cô gái nào cũng phải nhảy lên.Vị trí bên cạnh hắn chính là giấc mơ của các cô gái, nhưng hôm nay bên cạnh hắn đã có cô.

Hắn cười nhẹ, ánh mắt vụt sáng: "Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, bọn họ đều vì hành động của em mà điên cuồng mất thôi!" Người phụ nữ này đúng là yêu tinh trời sinh, đàn ông vì vẻ đẹp của cô mà say mê, đàn bà vì vẻ đẹp của cô mà ghen ghét.

Bỗng dưng, Thất Thất cảm thấy rùng mình lạnh cả sống lưng. Đó là ánh mắt của ai? Tại sao lại sắc lạnh đến vậy?

Cô quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có bất cứ điều gì khác thường. Ánh mắt đáng sợ đó cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Thấy thân thể mềm mại của cô run lên, Phong Hạo vội ôm lấy thắt lưng của cô.

"Lạnh sao?"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Lại là cảm giác lạnh lẽo đó! Cô quay đầu lại nhìn, nó lại một lần nữa biến mất.

Lúc này, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, mọi người ngừng nói chuyện với nhau. Sự chú ý của mọi người bên giờ đổ dồn lên khán đài. Một đôi nam thanh nữ tú hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người. Người chủ trì cầm mic, lớn giọng một cách lịch sự giới thiệu nhân vật chính của ngày hôm nay.

Thất Thất nhớ tới lời Đường Nhất Triệt đã nói, là tổng tài tập đoàn Thiên Lôi cùng với tiểu thư nhà họ Tô. Thiên Lôi... Lôi... Tô...

Cô đột nhiên có một dự cảm không tốt. Mà dự cảm này rất nhanh đã được chứng thực.

Khi cô nghe rõ người chủ trì xướng tên của người kia lên, cô không tin được mà ngẩng cao đầu lên. Bọn họ đứng ở vị trí không dựa vào tiền nhưng đủ để cho cô nhìn thấy rõ người đàn ông có diện mạo vạn người chú ý kia.

Cả người cô bỗng dưng cứng đờ. Mắt của anh, hàng mi của anh, môi của anh....,, Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt phóng đại ngày đêm luôn nhớ đến, khuôn mặt tà mị của người đàn ông đến chết cũng không quên.

Là anh! Cư nhiên lại là anh!

Thất Thất khiếp sợ nuốt một ngụm nước bọt xuống, hai tay nắm chặt lại, móng tay găm sâu vào trong da thịt nhưng cô lại không cảm thấy đau một chút nào.

Phong Hạo nhíu mày, không nói gì nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

Lời mở đầu vừa kết thúc, tiệc cưới chính thức bắt đầu, cứ ba bốn người tụ lại vừa cầm ly rượu hoặc vừa ăn, vừa nói chuyện.

"Phong tiên sinh hạ cố đến tham gia bữa tiệc này, tôi rất lấy làm vinh hạnh."

Một giọng nói quen thuộc của đàn ông vang lên khiến Thất Thất ngẩng đầu lên ngay lập tức.

Lôi Khải cùng vị hôn thê của anh đang đứng trước mặt bọn họ. Anh tao nhã giơ cao chén rượu, bạc môi cong thành một đường tuyệt mĩ, một thân lễ phục màu trắng càng khiến anh thêm tuấn mỹ. Mà cô gái đứng bên cạnh anh xinh đẹp đáng yêu như một nàng công chúa vô cùng thân thiết tựa vào vai của anh, vẻ mặt hạnh phúc vô bờ. Một đôi kim đồng ngọc nữ khiến cô đau cả mắt.

"Không dám, buổi lễ đính hôn của Lôi tổng cùng Tô tiểu thư quan trọng như vậy, tôi làm sao không đến cho được. Chúc mừng hai vị." Phong Hạo cũng giơ cao ly rượu làm bộ chúc mừng. Thất Thất đã không còn muốn nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì, cô chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang mấp máy.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]  

Vì sao anh lại ở đây? Vì muốn để cho cô nhìn thấy anh cùng một cô gái khác ân ân ái ái sao? Cô cực lực khắc chế cảm xúc của chính mình, miệng nở nụ cười đáp lễ, nhưng mười ngón tay ở phía sau lễ phục đã trắng bệch không còn chút máu.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này là?" Lôi Khải đưa ánh mắt nhìn về Thất Thất, cao thấp đánh giá một phen.

"Em..." Cô theo phản xạ định mở miệng nhưng đột nhiên thắt lưng lại bị một bàn tay cứng rắn ôm chặt lấy.

Phong Hạo siết chặt cánh tay , kéo thân người lạnh như băng của cô lại gần người mình hơn, nói: "Bạn gái của tôi."

Cô lập tức ngậm miệng lại, mím chặt môi. Trời ạ! Thiếu chút nữa là cô đã buột miệng trả lời câu hỏi của anh. Nhưng điều cô càng để ý hơn cả chính là Phong Hạo vừa nói cô là bạn gái của hắn... Khải sẽ nghĩ như thế nào?

Cô nhìn lại đôi mắt hiện lên ý cười của anh, có chút bất an. Có phải anh đang tức giận hay không? Anh sẽ nói gì đây?

"Ánh mắt của Phong tiên sinh thật tinh tường, cô gái này quả nhiên không giống như những người đẹp khác." Anh ái muội nói tiếp, "Tiểu thư xinh đẹp, mong tiểu thư cứ vui đùa thỏa thích đêm nay. Nếu tiếp đãi có gì không chu toàn, mong tiểu thư xinh đẹp bỏ qua cho." Trong ánh mắt của anh rõ ràng có ý cười, nhưng cô thì không thể nào bị cuốn theo sự vui vẻ đó. Trực giác mách bảo, anh đang che dấu cảm xúc sau nụ cười kia.

"Không dám." Cô lễ phép trả lời.

Anh khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt của không nhìn cô nữa.

Giống như đây thực sự là một lần đầu tiên gặp mặt bình thường thôi vậy. Cô là bạn gái của người khác, thái độ đối với cô cũng giống như đối với người phụ nữ của người đàn ông khác.

Sau vài câu khách sáo hàn huyên, Lôi Khải cùng vị hôn thê mới xoay người đi tiếp những vị khách khác. Anh không hề liếc mắt nhìn cô thêm một lần nào nữa.Lại có mấy người đàn ông khác tiến đến nói chuyện với Phong Hạo. Hắn cúi xuống hôn lên má cô một cái, nói nhỏ: "Nếu em cảm thấy chán thì đi dạo một lát đi. Anh nói chuyện với mấy người kia một chút."

"Ừm." Cô sớm đã kích động tới mức muốn đạp cửa xông ra ngoài, nhưng vì sợ Phong Hạo nghi ngờ cho nên cô mới nhẫn nại.

Nhận lấy chiếc áo khoác lông từ trong tay phục vụ, Thất Thất bỏ lại bữa tiệc náo nhiệt phía sau, dường như muốn trốn tránh mà đi đến vườn hoa phía sau đại sảnh.

[[https://truyen2u.pro/tac-gia/dongphuongytam1810]]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro