Chương 29: Đừng nhúc nhích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Tang Anh


Bóng đêm mịt mờ, căn nhà cổ vắng lặng, tất cả mọi người bên trong tựa hồ đã ngủ say.

Trên giường, một thân hình nhỏ nhắn đang lật tới lật lui, hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, con ngươi không có một chút buồn ngủ nào. Đưa tay với chiếc đồng hồ trên đầu giường, đã hai giờ, ngày mới đã trôi qua được hai giờ rồi. Hừ, được, được lắm. Nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, Thất Thất không thể không thừa nhận, bản thân bị mất ngủ. Bình thường, Thất thất mặc dù có phòng riêng, nhưng vẫn thích ngủ ở phòng của hắn. Vào lúc này các năm trước, hắn đều cùng cô ngủ chung một phòng, trên một giường, mà năm nay, trước khi hắn đến, Tùng Bản Ngộ Tu đã sai người quét tước, dọn dẹp lại sạch sẽ căn phòng của cô. Cũng nói cho cô biết, trong vòng một tháng Lôi Khải ở lại Nhật, cô phải ở phòng của mình.

"Con không muốn! Con muốn ngủ trong phòng của Khải." Thất Thất vểnh môi phản bác.

"Lâm tiểu thư, nếu ta nhớ không lầm ngươi đã mười sáu tuổi rồi." Tùng Bản Ngộ Tu nằm trên giường, nghiêng người nằm dựa vào đệm tơ vàng phía trên, ngón tay út cho vào tai ngoáy ráy tai, rất mất mặt, từ đầu đến cuối không hề nhìn cô.

"Vậy thì sao? Con sẽ ngủ chung với Khải." Thất Thất bất mãn nói, cô không hề muốn bỏ sót một cơ hội nào với hắn.

Tùng Bản Ngộ Tu hừ lạnh một tiếng, thổi bay ráy tai, cầm cuốn tạp chí trên bàn nhỏ, tao nhã đọc.

"Còn nói nữa ngày mai ta sẽ đưa con đến núi Ô Minh, ngay cả mặt hắn cũng không thấy được."

Thất Thất hít sâu một hơi, một bước nhảy vọt đến trước mặt y, đoạt lấy cuốn tạp chí trên tay - "Người dám!" Tuy là ngọn núi kia phong cảnh rất đẹp, nhưng lúc này cô thật không có tâm tình để đi du ngoạn.

"Ha ha, con nhóc ngươi, nói xem ta có dám hay không." Tùng Bản Ngộ Tu giương vẻ mặt tự đắc, đưa tay cầm một chút điểm tâm nhỏ, bỏ vào miệng, không thèm để ý mắt nàng sắp phun lửa. Trừng y vài giây, Thất Thất bất đắc dĩ đem tạp chí ném tới trước mặt hắn.

"Hừ, xem như lão lợi hại."

"Hắc hắc, ngươi cũng đừng nói sư phụ bất nhân, như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, có muốn hay không?"

Có lẽ nào lòng dạ y lại tốt như vậy, "Cơ hội gì?" Thất Thất phòng bị nhìn y.

"Ánh mắt đó là gì hả?" Tùng Bản Ngộ Tu bất mãn kêu gào.

"Ba chiêu, trong vòng ba chiêu ngươi có thể hạ gục được ta, ngươi muốn ngủ ở đâu cũng được, thế nào?"

Nghe vậy, Thất Thất nhíu mày, hai mắt tỏa sáng.

"Nói giữ lời?"

"Ta luôn như vậy." Hắn lại nhấm một ít thức ăn, ừm, mùi vị thật không tệ.

"Có mới lạ." Thất Thất nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó, bày ra tư thế chiến đấu. "Ta tới đây."

Cô tung một chưởng đánh về phía Tùng Bản Ngộ Tu, dù hắn đang ăn vẫn ung dung, nghiêng nhẹ người liền tránh khỏi một cách đơn giản. Thất Thất không cam lòng xoay tay đánh tiếp một quyền, lại bị Tùng Bản Ngộ Tu tránh dễ như trở bàn tay. Cứ như vậy, sau mười chiêu, Tùng Bản Ngộ Tu vẫn nằm dựa vào gối tơ vàng như cũ, đến một cộng tóc cũng chưa hề động đến.

"Hắc hắc, còn kém xa lắm nha đầu" Tùng Bản Ngộ Tu tiếc rẻ nói móc "Cho ngươi cơ hội, chỉ tại ngươi không biết nắm bắt, cũng không thể oán ta được"

Thất Thất thất bại chán nản trừng y, nhưng cũng không còn cách nào khác, thân thủ chênh lệch không hề nhỏ, cho nên bây giờ, chỉ một mình cô nằm trên giường của mình nửa đêm canh ba vẫn không thể ngủ được.

"Haiz" Thất Thất bất đắc dĩ thở dài, ngồi dậy, ôm đầu gối ngồi thừ ra. Không biết hắn đã ngủ chưa, hẳn là ngủ rồi. Muộn thế này, không có chuyện sẽ mất ngủ giống cô.

Bỗng nhiên, Thất Thất nghe một tiếng động nhỏ truyền đến từ hành lang, nếu không phải bị mất ngủ chắc chắn sẽ không thể nào nghe được. Cô rón rén đi đến trước cửa, nhẹ nhàng kéo cửa, mở ra một khe nhỏ. Từ phòng Lôi Khải phát ra ánh sáng mờ nhạt yếu ớt trải dài lên hành lang.

Hắn không ngủ?

Thất Thất do dự đứng trong phong mình tầm mười phút, tựa như cân nhắc đưa ra quyết định quan trọng, rồi chần chừ bước đến trước cửa phòng Lôi Khải, đang muốn đẩy cửa vào...

"Ưm--" Một tiếng gầm nhẹ nam tính truyền vào tai cô.

Âm thanh này, cô nhận ra là của hắn, không giống giọng nói thường ngày lắm, giọng vừa rồi giống như đang bị đè nén.

Hắn xảy ra chuyện gì?

"A! Khải..." Đúng lúc này lại vang lên tiếng nữ nhân thở gấp.

"Đừng nhúc nhích! Anh còn có thể nhịn được" Trong giọng nói của Lôi Khải lộ ra thanh âm kìm nén cực độ, thậm chí cô còn nghĩ có thể hắn đang nhíu chặt lông mày rậm.

Thất Thất như người bị sét đánh, đứng hình tại chỗ, cô hiểu bên trong đang xảy ra tình huống gì.

Tốt, hắn có thể nhịn được, nhưng cô thì không! Cô nắm chặt cửa kéo ra.

"Khải, anh đã ngủ chưa?" Hóa ra là cô ta, nữ nhân đang ngồi trên giường của hắn là Tô Tâm Ái. Cô liền biết không thể coi thường nữ nhân này, thì ra cô ta cũng như bao nữ nhân khác, đều cùng mục đích muốn trèo lên giường của hắn! Đúng là hồ ly tinh! Hừ!

"Ôi chao, Tô tiểu thư, tôi không biết cô cũng ở đây!" Thất Thất làm bộ vô tình nhìn về phía giường. Lôi Khải đang nằm lỳ trên giường, tay Tô Tâm Ái đang chặn trên vai đang trần trụi của hắn, hắn vội kéo chăn vốn đang đắp ở hông lên đầu vai. Tô Tâm Ái vội vàng đem tay đang đặt trên vai hắn rút về. May quá, cô tiến vào không quá muộn, cô ta vẫn còn mặc đồ nguyên vẹn.

"Em đã quấy rối hai người sao?" Thất Thất đứng ở cửa, vô tội trợn mắt.

Lôi Khải âm thầm điều chỉnh hô hấp, nói với Tô Tâm Ái. "Ngày hôm nay đến đây xong rồi, cô về trước đi."

"Nhưng mà---" Tô Tâm Ái biểu tình không cam lòng càng làm cho Thất Thất thêm tức giận.

"Về đi!" Lôi Khải lạnh lùng nói, âm thanh lộ ra sự bực mình.

Tô Tâm Ái muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi. Thất Thất thấy cô ta trước khi đóng cửa lại còn dừng lại trừng cô, nhưng mà cô lại không để bụng, hì hì, thành công rồi!

"Khải, có phải em đã làm phiền hai người không?" Cô bày ra vẻ mặt áy náy nhìn nam nhân trên giường, nhưng trong lòng lại không một chút áy náy nào. Hắc hắc, cô cố ý!

"Em thấy thế nào." Lôi Khải mặt không đổi sắc, rướn người, chống tay lên đầu, nửa nằm trên giường nhìn cô.

"Xin lỗi" Xem ra hắn đang mất hứng đây.

"Để làm cái gì." Hắn lạnh lùng mở miệng, không một chút nhiệt độ, hai tròng mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.

"Em không ngủ được." Thất Thất cúi đầu, nhìn vào váy ngủ gấu con của mình, chu mỏ giả bộ đáng thương, nhưng thật ra cô không hề bị giọng lạnh như băng của hắn hù.

"Vì sao?"

"Trước giờ vẫn ngủ phòng này, đột nhiên lại đổi giường, không ngủ được" Điều này là thật.

Trong phòng nhất thời im ắng.

Hắn sẽ không tức giận thật chứ? Cô cúi đầu nên không thấy được vẻ mặt của hắn, cũng không nghe được giọng nói của hắn, Thất Thất bất an nắm lấy góc váy viền hoa. Giận cô cắt đứt chuyện tốt của hắn sao? Hắn thích nữ nhân kia sao? Ngay cả cô cũng phải thừa nhận rằng cô ta rất đẹp, cô biết dáng dấp mình cũng không tệ, thế như so sánh với Tô Tâm Ái lại quá non nớt, mà Lôi Khải đã là đàn ông trưởng thành, hắn chắc cũng sẽ thích phụ nữ chín chắn xinh đẹp. Chờ thật lâu, cô vẫn không nghe một chút động tĩnh nào, nghi ngờ ngước đầu lên, phát hiện ra Lôi Khải vẫn tư thế kia nhìn mình, mắt đen sâu như đáy, không rõ tâm tình. Ánh mắt của hắn làm cô sợ hãi, đang nghĩ đến chuyện có nên chạy đi hay không, Lôi Khải lại chậm rãi vén chăn lên ngụ ý mời."

Thất Thất cười trộm trong lòng, đá rơi dép lông nhung, nhảy bật lên giường hắn, chui thẳng vào chăn ấm, vỗ gối nằm xuống, tay nhỏ tự nhiên ôm thắt lưng hắn, vùi vào ngực hắn, ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, thỏa mãn hít sâu một hơi. Vẫn là cái giường này thỏa mái, vẫn là ôm hắn thỏa mái!

Lôi Khải cúi đầu nhìn thân hình nhỏ đang ôm chặt mình, nhẹ thở dài, ấn công tắc ở đầu giường, bên trong phòng nhất thời rơi vào đêm tối, bàn tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh của cô, vùi vào trong chăn.

Cô tuy nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại dán rất chặt vào hắn. Mỗi lần ôm cô, hắn lại có cảm giác thỏa mãn chưa từng có từ trước đến nay, Lôi Khải không thể không thừa nhận, hắn rất hoài niệm cảm giác này, hắn bắt đầu hoài nghi cách xa cô mười một tháng, hắn đã vượt qua bằng cách nào.

Thất Thất nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, đôi mắt to khẽ chớp, cánh tay nhỏ không an phận dính vào hông của hắn, lúc sau lại tựa vào lồng ngực, sau một lúc lại dời xuống bụng phẳng. Không hề hay biết mỗi động tác vô phận như vậy mang đến cho Lôi Khải biết bao dằn vặt.

Chơi đùa nhiều lần, Thất Thất nhịn không được mở miệng. "Khải, anh ngủ rồi sao"

"Ngủ rồi." Trong bóng tối truyền đến tiếng nói trầm thấp của hắn.

"Vậy sao anh còn có thể trả lời em?" Thất Thất nhíu môi đỏ mọng.

"Anh đang nói mơ"

"..." Thất Thất có chút buồn bực xê dịch tới lui trong ngực hắn, hừ, cô biết rõ, hắn vốn không có thói quen nói mơ.

Một lát sau.

"Muốn hỏi gì." Lôi Khải gối đầu lên cánh tay, hắn biết nếu không để cô nói ra, thì cô sẽ dụi tới lui trong người hắn, mơ cũng đừng nghĩ sẽ ngủ được.

"Ặc..." Sao hắn biết ý nghĩ của cô chứ---!

"Hỏi anh sẽ thành thật trả lời sao?" Thất Thất chuyển sang nằm sấp, trong bóng tối cô không cách nào thấy rõ vẻ mặt của hắn.

"Tùy tình huống."

"Ừm" Thôi được rồi, cũng may hắn còn có thể trả lời, dù sao cũng hơn cái gì cũng không nói.

"Cô ấy là ai?"

"Tô Tâm Ái" Lôi Khải biết sớm muộn gì cô cũng sẽ hỏi câu này.

Thất Thất chau mày, "Em biết tên của cô ấy, em đang hỏi giữa hai người là quan hệ gì."

Không hiểu sao, cô lại không thích tên của nữ nhân kia phát ra từ miệng hắn.

[vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của editor! chúc các bạn đọc truyện vui vẻ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro