Chương 28: Sát thủ giết người không dùng dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Tang Anh

"Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong." Người giúp việc thông báo.

"Được rồi." Thất Thất xua tay ý bảo người giúp việc rời đi, rồi quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ màu nâu đã đóng chặt, sau khi tắm rửa, Lôi Khải liền cùng sư phụ ở bên trong bàn công việc đã nhiều giờ rồi.

Thất Thất đứng dậy đi đến cạnh cửa nâng tay muốn gõ, bên trong lại truyền đến giọng nói nam tính quen thuộc:

"Vào đi."

Cô đẩy cửa tiến vào. Trong phòng tổng cộng có 3 người, ngồi ở vị trí chính giữa là một người đàn ông trung niên, đó là sư phụ của cô và Lôi Khải, bản lĩnh hiện tại của Lôi Khải đều do hắn truyền thụ, cho nên Lôi Khải rất kính trọng người này. Lôi Khải ngồi đối diện với thầy, đưa lưng về phía cô, ngồi bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, trước kia cô chưa từng gặp cô gái này.

Cô âm thầm đánh giá cô gái. Cô gái này là ai? Vì sao lại có thể bàn luận cùng bọn họ? Chuyện của Lôi Khải cô chưa bao giờ hỏi đến, cho nên Thất Thất biết rất ít về công việc của hắn.

"Lại đây." Lôi Khải không quay đầu lại chỉ nói với cô hai chữ, rồi tiếp tục bàn luận với 2 người kia.

"Bọn họ đã biết sao?"

"Biết, nhưng chưa xác định rõ nên không dám tùy tiện hành động." Tùng Bản Ngộ Tu tay trái nâng cằm cau mày nói."

Thất Thất đi đến bên cạnh Lôi Khải, im lặng ngồi xuống. Lôi Khải tự nhiên đưa tay vòng qua eo kéo cô lại gần, ánh mắt không liếc qua cô, vẫn mang vẻ trầm tư như vậy.

Cô gái bên cạnh hắn thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt rất nhanh lại rời đi, cầm ấm trà tinh xảo rót trà cho hai người đàn ông trước mặt.

Cô gái này rất khá, xem chừng chỉ lớn hơn cô mấy tuổi, chắc hơn 20, ánh mắt tràn đầy trí tuệ cùng sự bình tĩnh. Mái tóc dài được buộc gọn gàng ở sau đầu, dáng người nổi bật trong bộ âu phục màu hồng nhạt, chỉ ngồi im lặng một góc cũng đủ khiến người ta bị dụ hoặc.

"Muốn rời đi sao?" - Tùng Bản Ngộ Tu mở miệng hỏi.

"Không cần, cứ quan sát trước đã." - Bàn tay của Lôi Khải đặt trên eo cô nhẹ nhàng mơn trớn khiến cô nhột nhột, muốn đẩy tay của hắn ra đổi một tư thế thoải mái hơn nhưng lại bị hắn cố chấp khóa lại bên người.

Cô liếc mắt thấy cô gái kia khóe miệng khẽ nâng. Nên cô càng chắc chắn rằng cô gái xinh đẹp kia không thích cô.

"Tâm Ái". Lôi Khải nhìn về phía cô gái đang ngồi im lặng bên cạnh, tay kia cầm lấy chén nhấp một ngụm trà xanh.

"Cô muốn ở lâu nên để ý một chút, "bên kia" sắp tới sẽ rà soát lại danh sách nhân viên, có thể nhờ người báo với tôi."

"Vâng, tôi biết." - Tô Tâm Ái gật đầu đáp lại. Giống như ngoại hình, giọng nói của cô ấy cũng cực kì dễ nghe.

"Trước cứ như vậy đi, nói với người phía dưới nên án binh bất động". Tùng Bản Ngộ đưa tay xoa xoa thắt lưng, đảo mắt qua không khí căng thẳng phía trước, mặt cười hì hì:

"Tiểu Thất, bao giờ mới được ăn cơm tối vậy?"

"Cơm tối đã sớm chuẩn bị xong, mọi người bàn bạc thật lâu, con sắp chết đói rồi." Thất Thất mân mê môi đỏ mọng, hờn giận kêu lên.

"Tại sao không đi ăn trước?" Lôi Khải tay cầm một lọn tóc của cô nhẹ nhàng trêu đùa. Tóc của cô mềm mại , đen nhánh làm cho hắn yêu thích không muốn buông.

"Em muốn chờ mọi người cùng ăn".

"Chờ bọn ta?" - Tùng Bản Ngộ bày ra vẻ mặt cười xấu xa - "Là chờ anh Khải của con thì có"

Năm đó Lôi Khải tự tay đem Lâm Thất Thất mười tuổi giao phó cho hắn, hắn liếc mắt một cái liền thích cô gái nhỏ dễ thương này. Hắn không có con cái, nhiều năm qua vốn lẻ loi một mình. Gần 6 năm ở chung, Tùng Bản Ngộ đã sớm yêu thương Thất Thất như con gái của mình, hắn làm sao có thể không biết trong lòng cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì.

"Nào có? Con cũng muốn chờ cả sư phụ nữa". Mặt Thất Thất đỏ lên, có chút chột dạ phản bác. Vụng trộm ngẩng đầu ngắm người con trai bên cạnh, phát hiện hắn đang cúi đầu nhìn nàng, miệng câu lên ý cười.

"Xú nha đầu, sư phụ đâu có già!" Tùng Bản Ngộ Tu không nể mặt cười ha hả, sờ sờ cái bụng. - "Thật là có hơi đói bụng. Tô tiểu thư, cùng nhau ăn đi" - Hắn đứng lên lịch sự mời Tô Tâm Ái.

"Cảm ơn ý tốt của Tùng Bản tiên sinh, tôi còn có việc cần giải quyết" - Tô Tâm Ái đứng dậy, uyển chuyển cự tuyệt.

"Chuyện đó không cần vội, trời không còn sớm, đêm nay cô ở lại đi". Lôi Khải thản nhiên mở miệng, hai tay thu lại, đem Thất Thất ôm vào trong ngực như thói quen lúc cô còn nhỏ đi tới cửa.

"Được". Tô Tâm Ái nghiêng người nhường đường.

Sau khi mọi người rời đi hết, Tô Tâm Ái nhìn cái chén mà Lôi Khải mới dùng, khom người nhặt lên cầm, tay nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt nhìn chằm chằm dấu môi còn lưu lại trên miệng chén, sau đó nhẹ nhàng áp môi mình lên.

Phòng ăn.

"Khải, nếm thử đi, món này là em tự tay làm" Thất Thất đem tất cả các món ăn trên bàn đặt trước mặt Lôi Khải.

"Tất cả đều do em làm sao?"

"Đúng vậy, mau ăn thử món này đi." Thất Thất bưng một đĩa đồ ăn đến trước mặt Lôi Khải.

"Cái gì vậy?" Nhìn đĩa đồ ăn xanh xanh đỏ đỏ trước mặt, hắn nhíu mày hỏi.

"Thịt bò xào."

Đây là... Thịt bò xào? Hai mắt Lôi Khải trừng lớn nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn.

Trước ánh mắt chăm chú của cô, hắn gắp một miếng bỏ vào trong miệng, động tác có chút do dự, ngũ quan tuấn lãng cứng nhắc một chút, con ngươi màu đen dừng ở khuôn mặt chờ mong của nàng.

"Em làm?"

"Ừ, là em, ăn ngon không?" Cô chờ mong nhìn hắn. Nói thật với tài năng nấu nướng của mình cô cũng không tin tưởng lắm.

"Hoàn hảo." Đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, hắn chậm rãi mở miệng.

"Nếu thích thì anh ăn nhiều một chút." Thất Thất hưng phấn gắp thêm thật nhiều thịt bò bỏ vào trong bát của hắn, rất nhanh trong bát của hắn nổi lên một ngọn núi nhỏ.

Đột nhiên một đôi đũa với vào đĩa thức ăn, bị Thất Thất nhanh tay lẹ mắt chặn lại từ không trung.

"Này!"

"Này cái gì mà này, trong mắt con chỉ có đàn ông không có người sư phụ này sao?" - Tùng Bản Ngộ Tu hờn giận nhíu mày, tuy rằng đĩa đồ ăn kia không đẹp mắt lắm, nhưng nghe Lôi Khải đánh giá, hắn thật sự muốn nếm thử. Thịt bò xào, hắn thích ăn nhất là thịt bò.

"Đồ ăn này không phải của người, đừng vọng tưởng." Chặn lại đôi đũa kia, Thất Thất tùy tiện cầm lấy một đĩa rau trộn để xuống trước mặt hắn.

"Đây, ăn đi, đừng nói con không hiếu thuận với lão già thầy nha." Tùng Bản Ngộ Tu nhìn đĩa rau trộn trước mặt, lại nhìn sang đĩa thịt bò trước mặt Lôi Khải, đãi ngộ khác biệt đến đáng thương làm cho hắn rất muốn oa oa khóc to.

"Con nhóc chết tiệt kia, ta thật sự uổng công nuôi ngươi." Ôi ôi ôi nhìn đồ ăn trước mặt Lôi Khải, nước miếng của hắn đều muốn chảy ra ngoài.

Làm một cái mặt quỷ với Tùng Bản Ngộ Tu, Thất Thất quay đầu nhìn về phía Lôi Khải, phát hiện hắn chỉ cười nhìn cô mà không ăn nữa bèn nhấc đũa tiếp tục gắp đồ ăn vào trong bát của hắn.

"Ăn đi, chẳng lẽ không ngon sao?"

Khóe mắt Lôi Khải hơi run rẩy một chút - " Không."

"Nếu không phải vậy ăn đi, cả đĩa này đều là của anh đó." Thất Thất đem "Không" của hắn biến thành " Không phải không thể ăn."

Đáy mắt Lôi Khải hiện lên một tia giãy dụa, sau đó một lần nữa cầm lấy đôi đũa thong thả mà kiên định đem đồ ăn bỏ vào trong miệng.

Nhìn hắn vùi đầu vào ăn đồ ăn do mình làm, Thất Thất cảm thấy thật hạnh phúc. Hì hì, hắn thích ăn đồ ăn do cô làm, chỉ cần hắn thích, cô có thể học thêm nhiều món ăn khác, cô có thể làm cơm cho hắn cả đời, cả đời...?

Cả đời, cả đời, cả đời, cả đời, cả đời.....

Từ này đột nhiên hiện lên, quanh quẩn trong đầu cô, vô số liên tưởng làm cho khuôn mặt trắng noãn của cô đỏ ửng.

Vụng trộm ngắm khuôn mặt tuấn tú của Lôi Khải, chỉ thấy hắn trầm mặc ăn đồ ăn, mang theo một chút nhấm nháp, biểu tình trên mặt kỳ thật không nhìn ra biểu tình gì.

"Cạch." Tô Tâm Ái đột nhiên buông đôi đũa, mặt không đổi sắc. " Tôi đã ăn no, các vị chậm rãi dùng." Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Thất Thất nhìn cô ta xoay người rời đi, trong mắt tựa như có chút.... cô không biết đó là ý gì, cảm giác thật không tốt. Nhưng cô hiện tại không rảnh quan tâm đến người khác, chỉ để ý đến người đàn ông bên cạnh.

Lôi Khải buông đôi đũa, nhẹ nhàng cầm lấy khăn tay lau khóe miệng. Thất Thất thấy vậy, đáy lòng thật ấm áp.

"Thằng nhãi, con cũng thật có lộc ăn, con nhóc chết tiệt kia chưa từng tự làm đồ ăn cho ta lần nào" Tùng Bản Ngộ Tu đáng thương hề hề nói.

"Sư phụ còn nói, con mỗi ngày đều pha trà cho người uống" Thất Thất tức giận vung đũa.

"Có giống nhau sao?"

"Làm sao không giống"

Lôi Khải nhìn hai người ầm ĩ túi bụi cười không nói.

"Hừ, em đi toilet" Thất Thất buông đôi đũa chạy ra ngoài.

Thấy cô ra ngoài, Tùng Bản Ngộ Tu tò mò hỏi Lôi Khải - "Này, tiểu tử, tay nghề của nhóc con kia như thế nào?"

Lôi Khải trầm mặc một chút. "Khả năng phát triển rất cao"

"Thật sao?" Nhịn không được Tùng Bản Ngộ Tu gắp một miếng thịt bò mềm mại nếm thử.

Khi y đem đồ ăn bỏ vào trong miệng, Lôi Khải hai tay khoanh trước ngực, cong cong khóe môi thản nhiên mở miệng.

"Sư phụ."

"Gì?" Động tác của hắn dừng lại một chút.

"Con khuyên người tốt nhất đừng nên ăn."

"Sao vậy, ngươi và nhóc con kia có ý tưởng đen tối gì sao?" Thật đáng giận, hắn đã để ý đĩa thịt bò này từ lâu. Chảy nước miếng nhìn Lôi khải ăn gần hết đĩa thịt bò, ngay cả một miếng nhỏ cũng không để lại cho hắn ăn?

"Không, thực ra..." Ý cười của hắn càng sâu.

"Thực ra là cái gì, ngươi đã ăn nhiều như vậy chẳng lẽ cho ta ăn một miếng nhỏ cũng luyến tiếc sao, xú tiểu tử, ta đối với ngươi đâu có tệ." Đang nói, mắt thấy thân ảnh nhỏ bé đang tiến lại gần, hắn lập tức bỏ đồ ăn vào miệng.

"Chậc, chậc, quả nhiên là..." Gương mặt cương nghị của Tùng Bản Ngộ Tu nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Mỹ vị" Hai từ còn chưa kịp nói ra, một hương vị kỳ quái nháy mắt xâm lược đầu lưỡi của hắn. Trời ơi, đây là hương vị gì vậy? Hắn vội vàng dùng hai tay che miệng lại để tránh nôn ra. Quả thực.... rất đáng sợ!

Hắn bất giác trừng mắt nhìn Lôi Khải, thầm chất vấn.

"Con đã cảnh cáo người." Lôi Khải nhún nhún hai vai tỏ vẻ bất dắc dĩ.

Trở lại bàn, Thát Thất khó hiểu nhìn gương mặt trắng bệch của Tùng Bản Ngộ Tu, mi thanh nhíu lại.

"Làm sao vậy?"

Tùng Bản Ngộ Tu dùng đến sức mạnh phi thường mới nuốt xuống được thứ quái dị trong miệng, lấy ly rượu trên bàn uống liền mấy ngụm lớn, thở hổn hển một lúc mới miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện.

"Lâm Thất Thất." Hắn quát.

"Dạ."

"Ngươi muốn mưu sát ta sao?" Hắn thật sự hoài nghi cô bé hắn nuôi dưỡng hơn 6 năm là sát thủ mà kẻ thù của hắn phái đến. Nhưng mà, cách giết người cũng quá kinh khủng đi, nhưng cũng thật nguy hiểm. A, nếu hắn chết thật, sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng, Tùng Bản Ngộ Tu hắn mà lại bị độc chết vì một miếng thịt bò.

"Ơ..." Lâm Thất Thất bị quát mà không hiểu tại sao. Quay đầu đáng thương nhìn về phía Lôi Khải.

"Khụ, anh cũng đi toilet." Hắn ho khan một cái, hạ tầm mắt, tao nhã đứng dậy.

Tùng Bản Ngộ Tu nhìn Lôi Khải không có việc gì, không phải tiểu tử này cũng ăn sao? Còn ăn không ít, vì sao lại không có việc gì?

"Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?" Lâm Thất Thất quay đầu nhìn về phía Tùng Bản Ngộ Tu.

Tùng Bản Ngộ Tu nghiến răng nghiến lợi nhìn Thất Thất "Tự nếm thử đồ ăn ngươi làm đi."

" Hả?" Thất Thất nghi ngờ, gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng.... Ầm, khuôn mặt nhỏ nhắn đơ ra trong chốc lát. Cuối cùng, cô vội vã chạy thẳng đến toilet đem đồ ăn trong miệng nôn ra.

Vừa lúc Lôi Khải mở cửa ra, hắn linh hoạt nghiêng người nhường lối cho cô.

Thất Thất vọt vào toilet, ghé vào bồn cầu nôn mửa kịch liệt.

Ôi trời, tại sao lại có thể như vậy? Cô đã làm thử vô số lần, sao lại khó ăn đến như vậy? Nhưng rõ ràng hắn đã ăn rất nhiều.

"Ọe..." Lại một trận buồn nôn, Thất Thất vỗ ngực cố gắng làm cho mình bớt khó chịu.

Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lưng cô.

"Không sao chứ?" Lôi Khải cười, ngồi xổm xuống đưa cho cô một ly nước ấm.

Thất Thất run run cầm lấy cái ly, uống liên tiếp mấy hớp lớn mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác khó chịu trong người.

Đáng giận, đáng giận, đáng giận, cô buồn bã ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Anh."

"Ừ."

"Đồ ăn khó ăn như vậy, sao anh còn muốn ăn?" Hắn đã ăn rất nhiều, hẳn là rất khó chịu đi.

Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Bởi vì đó là tự tay em làm cho anh."

Hắn nói một câu đơn giản nhưng lại khiến lòng cô tràn đầy nắng xuân. Ngực của hắn ấm quá, cô không biết do câu nói của hắn hay do cô đang nằm trong ngực hắn mà cô cảm thấy thật ấm áp.

"Nhưng, thật sự rất khó ăn."

"Quả thật có chút ..."

Thất Thất ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ đồ ăn cô làm cũng không kinh khủng quá mức chứ?

"Rất khó ăn." Hắn không chút khách khí đả kích cô. Nghĩ đến hương vị kinh khủng ấy, ánh mắt hắn không khỏi run rẩy, đây thật sự là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời hắn.

"Hừ." Cô nghe như vậy, xấu hổ không chịu nổi, đẩy hắn, môi đỏ mọng trề ra. - " Thật sự kinh khủng như vậy sao?"

"Khủng khiếp." Hắn một lần nữa trực tiếp tuyên án khiến mọi phản bác của cô mất tác dụng.

Nhưng hắn thật sự không để ý đến tài năng nấu nướng của cô, dù sao thì hắn đưa cô đến nơi này không phải để học những thứ đó, nhưng thấy cô nỗ lực lấy lòng hắn như vậy, hắn thật sự rất vui vẻ. Nhìn vẻ mặt hi vọng của cô, hắn không nỡ làm cho cô đau lòng nên mới gian nan nuốt xuống gần hết cả đĩa thịt bò, quả thật đó là một thử thách khó khăn đối với hắn.

"Bụng của anh không sao chứ?" Cô lo lắng đến bệnh đau bao tử của hắn, bụng của hắn vốn không được tốt lắm, lần này thật thảm lại bị cô ngược đãi một lần.

"Yên tâm, anh không sao." Hắn sủng nịch nhéo nhéo hai má của cô.

"Thật sao, không phải anh thường xuyên bị đau bao tử sao?"

Ánh mắt buồn bã của hắn thoáng khôi phục.

"Không phải thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng." Hắn không hiểu tại sao mình lại giải thích với cô nhiều như vậy, hắn chưa bao giờ bày ra mặt yếu ớt trước mặt người khác, nhưng khi ở cạnh cô, hắn lại thản nhiên bộc lộ cho cô thấy.

Cô gái này, khiến hắn tự nhiên muốn đối xử dịu dàng. Hắn châm chọc cười...dịu dàng? Hẳn là về sau tàn nhẫn nên lúc này hắn mới có chút thương tiếc đi. Nhìn gương mặt xinh đẹp này, tâm tình của hắn bỗng chốc chìm sâu.

[vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của editor]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro