12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân nhớ tới chân của Trương Nguyên Ánh,
"Chân của em còn đau không?"

"Cũng không có gì, không dùng sức sẽ không cảm thấy đau."

"Để tôi xoa thuốc giúp em."

"Tôi tự mình làm được rồi."

"Em làm được sao?"

"......"

Trương Nguyên Ánh có chút mờ mịt, xoa thuốc khó như vậy sao?

"Đây là dầu hồng hoa đặc hiệu, phi thường nổi tiếng ở địa phương. Cùng với loại thường bán trên thành phố không giống nhau. Tôi không phải là người tuỳ tiện mua đồ ở địa phương, thế nhưng một người bạn cố ý đề cử cho tôi. Có một lần anh ấy bị trẹo chân, đi bệnh viện xem, bác sĩ nói phải dưỡng thương ba tháng. Khi đi tới một tiệm đông y, thầy thuốc đông y đề cử cho anh ấy thuốc này, nói với anh ấy cùng lắm thì hơn một tháng là khoẻ. Thế nhưng phải phối hợp kỹ thuật xoa bóp một chút."

"Kỹ thuật?"

"Đương nhiên! Bằng không ngày hôm qua chân em sưng to như vậy, em còn có thể tiếp tục đi lại sao? Bây giờ dù vẫn chưa hết sưng, thế nhưng cũng không cảm thấy đau đúng không? Một nửa nguyên nhân là nhờ thuốc đặc hiệu, nửa còn lại chính là kỹ thuật xoa bóp!"

"......"

Trương Nguyên Ánh không biết nói gì, An Hữu Trân nói không phải nàng không tin. Tình trạng vết thương như vậy mà nàng còn liên tiếp đi lại, nhưng hiện tại chân lại không trở nên nghiêm trọng, thật sự liên quan tới kỹ thuật sao?

"Này, nếu không chị dạy tôi đi. Cũng không thể mỗi lần đều nhờ chị làm."

"Dạy em? Được. Thế nhưng hiện tại không được, tối thui như vậy, nhìn còn không rõ nữa là...."

"Thế nhưng như vậy lại làm phiền chị, tôi cũng ngại."

"Không cần ngại, chờ tôi đến thành phố T, em chỉ việc mời tôi ăn một bữa thịnh soạn là được."

"Ha ha, chị rất thích ăn à?"

"Đúng vậy a, rất rất thích. Tôi luôn lợi dụng cơ hội khi đi đi công tác, tìm kiếm đồ ăn đặc sản ở địa phương."

"Hẳn là sẽ có nhân viên địa phương đi cùng!"

"Kỳ thực tôi không muốn bọn họ đi cùng, gây phiền phức cho người ta. Hơn nữa bọn họ bị áp lực, tôi cũng gò bó. Vì lẽ đó tôi thường tìm cớ đuổi bọn họ đi, sau đó một mình tìm chỗ ăn khắp nơi!"

"Ha ha......"

An Hữu Trân chọc Trương Nguyên Ánh cười, nguyên lai An Hữu Trân còn có một mặt tự nhiên cùng thoải mái như thế.

Kỳ thực dầu hồng hoa đặc hiệu, kỹ thuật xoa bóp này đều là do An Hữu Trân cố ý nói quá. Cô chỉ muốn tiếp cận Trương Nguyên Ánh, thậm chí muốn thân mật một ít.

Thế nhưng không thể doạ Trương Nguyên Ánh, dựa theo tính tình lạnh lùng của nàng, sẽ rất dễ dàng cự tuyệt cô. Sau khi chuyến bay được khôi phục lại bình thường, nàng sẽ lập tức lấy cớ rời đi. Còn có một yếu tố không thể không tính tới -- Hiền Thư. Trương Nguyên Ánh cùng Hiền Thư là bạn tốt, nàng tuyệt đối không phải là loại người đoạt người mà bạn mình yêu thích, cho nên bây giờ là cơ hội hiếm có, An Hữu Trân không muốn bỏ qua.

An Hữu Trân bỗng nhiên bắt đầu hối hận, tại sao vừa nãy không hôn sâu hơn nữa!

An Hữu Trân cầm dầu hồng hoa, làm bộ tự nhiên nói:
"Em nằm lên giường đi, tôi giúp em xoa, ngồi đây không thoải mái."

"Không cần phiền phức như vậy, tôi ở chỗ này là được rồi."

"Nhưng thật ra là tôi cảm thấy có chút lạnh, trong phòng so với nơi này ấm hơn một chút. Em không cảm thấy cửa sổ có khe hở sao?"

"Vậy chị khoác chăn đi, tôi không lạnh." Trương Nguyên Ánh nói xong liền muốn trả lại tấm chăn mỏng cho An Hữu Trân.

"Nếu cho tôi thì em sẽ lạnh! Tôi lạnh nãy giờ chỉ có điều nãy giờ không nói ra thôi, ngồi bên cửa sổ thế này vẫn có chút lạnh."

An Hữu Trân nói xong cố hít hít mũi, cô muốn Trương Nguyên Ánh cảm thấy áy náy. Quả nhiên, Trương Nguyên Ánh có chút gấp gáp,

"Sao chị không nói sớm! Vậy thì chúng ta vào phòng đi."

An Hữu Trân nín cười, nhanh chóng đứng lên nâng Trương Nguyên Ánh dậy, cẩn thận đi về phòng. Lần này An Hữu Trân không cố ý tới gần, cô sợ Trương Nguyên Ánh nhìn ra.

Trong phòng cũng rất tối, thế nhưng Trương Nguyên Ánh vẫn nhìn ra một cái giường cực lớn. Chăn chưa xếp, An Hữu Trân đỡ nàng ngồi xuống mép giường, lấy gối lót phía sau, để cho nàng ngồi dựa vào đầu giường. Sau đó mình cũng ngồi xếp bằng ở trên giường, hai tay xoa dầu thuốc, danh chính ngôn thuận chiếm tiện nghi người ta.

Trương Nguyên Ánh luôn cảm thấy là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được, chỉ có thể mặc cho An Hữu Trân một bên xức thuốc một bên xoa bóp.

Nhưng nàng bị thương ở mắt cá chân, tay An Hữu Trân lại xoa đến cẳng chân, chuyện này là sao đây?

An Hữu Trân cảm giác mình như con mèo trộm thịt, xoa qua xoa lại, An Hữu Trân bắt đầu không thỏa mãn với chân Trương Nguyên Ánh rồi. Cô nhớ tới cặp đùi đẹp, cấp bách muốn sờ một chút. Nghĩ vậy liền sờ lên cẳng chân người ta.

Da Trương Nguyên Ánh rất mềm mại, sờ lên trơn láng, An Hữu Trân một bên từ từ xoa bóp một bên thưởng thức, tay sẽ vô tình trượt đến nơi khác.

Tim Trương Nguyên Ánh đập nhanh, xoa bóp kiểu này làm cho nàng có chút chịu không nổi. Bình thường nàng cũng hay cùng Hiền Thư hẹn nhau đi spa, cũng có xoa bóp, thế nhưng giờ này tay An Hữu Trân xoa đến cẳng chân nàng, xoa kiểu gì cũng có cảm giác như bị người khác vuốt ve. Toàn thân nàng nổi hết da gà. Ngay lúc nàng định kêu dừng, bỗng nhiên truyền đến giọng nói của An Hữu Trân, lộ ra ý cười:

"Thả lỏng một chút."

An Hữu Trân cảm giác được chân Trương Nguyên Ánh càng ngày càng căng, cô cũng không muốn làm quá.

"Gần xong rồi. Cảm giác thoải mái hơn không?"

"Ừm, cám ơn chị."

"Không cần nói khách sáo như thế."

"Vậy tôi trở về phòng, chị cũng nghỉ ngơi đi."

"Em ở một mình không sợ sao?"

"......"

"Nếu không em ngủ ở đây đi, giường này rất lớn, ngoài hai người chúng ta còn có thể ngủ thêm hai người!"

Trương Nguyên Ánh cười, "Sao chị mua giường lớn như vậy?!" Nói xong lại có chút hối hận, giường là món đồ đặc biệt, người ta mua xuất phát từ nguyên nhân gì thì người ngoài cũng không nên hỏi.

"À, ngủ thoải mái."

Thật ra là do Tỉnh Liên thích giường lớn, khi đó cô cùng An Hữu Trân thường xuyên ngủ chung trên chiếc giường này. Nàng thích ở trên giường trở mình lăn qua lăn lại, An Hữu Trân cũng chìu nàng.

An Hữu Trân là người đối với vật chất không có đòi hỏi cao, cô chỉ yêu thích chìu chuộng người ở bên cạnh, làm hết sức để thỏa mãn yêu cầu của đối phương.

Trương Nguyên Ánh chợt nhớ tới tấm hình chụp chung trong phòng khách, nàng có chút ngạc nhiên, thế nhưng cũng không hỏi gì. Nàng nhìn nhìn điện thoại di động, có tín hiệu nhưng không có tin nhắn. Lúc này Hiền Thư đang làm gì? Sao lại yên tĩnh như vậy? Nghĩ đến Hiền Thư, lại nghĩ đến nụ hôn bất ngờ vừa nãy, còn có hiện tại nàng và An Hữu Trân đang ở trên cùng một chiếc giường, Trương Nguyên Ánh cảm thấy có chút mất tự nhiên.

An Hữu Trân biết Trương Nguyên Ánh nhất định không bỏ xuống được chuyện Hiền Thư, cô cảm thấy không bằng nhân dịp bây giờ nói luôn.

"Hiền Thư bao nhiêu tuổi?"

"24."

"Vừa nhìn đã biết là một tiểu cô nương."

"Nói như chị rất lớn vậy."

"Em không cảm thấy tôi lớn tuổi?"

"Tuy rằng chị luôn mang cho người khác cảm giác trầm ổn thành thục, thế nhưng tuổi tác tựa hồ cũng không quá lớn."

"Tôi 31 rồi."

"Hả? Thoạt nhìn không giống."

"Ha ha, vậy phải xem là so với ai."

Trương Nguyên Ánh có chút buồn bực, hình như An Hữu Trân không biết nhiều về Hiền Thư, trước đó nàng còn cho rằng hai người bọn họ quen nhau, bây giờ nhìn lại e là không phải như vậy.

"Kỳ thực thời gian tôi quen biết Hiền Thư chỉ hơn thời gian tôi quen biết em có năm phút đồng hồ."

"Hả?"

"Hôm đó ở sân bay, khi tôi xuất hiện cùng Hiền Thư, em không phải cho rằng chúng tôi đang quen nhau trước đó?"

"Không phải sao?"

"Đương nhiên không phải, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau khi ở ngoài sân bay."

"......"

"Nguyên Ánh, em hiểu rõ Hiền Thư. Có phải Hiền Thư đối với tôi có suy nghĩ khác?"

Trương Nguyên Ánh rất bất ngờ khi nghe An Hữu Trân trực tiếp hỏi chuyện này, nàng lập tức không biết trả lời như thế nào.

"Em không nói lời nào nghĩa là phải.''

Trương Nguyên Ánh do dự nửa ngày, đành quyết định hỏi thay Hiền Thư:

"Chị...không thích phụ nữ?"

"Chuyện tôi thích hay không thích phụ nữ không quan trọng. Nếu như thật sự yêu thích một người, tôi cũng không để ý tới giới tính của đối phương."

"Hiền Thư rất đẹp." Trương Nguyên Ánh nói.

"Em cũng rất đẹp."

"......"

Trương Nguyên Ánh phát hiện, nàng rất khó nói chuyện này với An Hữu Trân.

"Tôi biết Hiền Thư rất đẹp, tôi cũng rất thích em ấy, thế nhưng không hề có ý gì khác. Hai người các em rất thân thiết, em xem em ấy như em gái đúng không? Nếu đã như thế, tôi cũng sẽ xem em ấy như em gái."

Trương Nguyên Ánh không nghe ra chỗ nào không đúng trong lời nói của An Hữu Trân, chỉ lạc trong suy nghĩ của mình. An Hữu Trân không thích Hiền Thư, nhưng mà Hiền Thư đối với An Hữu Trân tựa hồ rất cố chấp, phải làm sao bây giờ?

"Em không nên suy nghĩ làm sao có thể khiến tôi yêu thích Hiền Thư, mà nên suy nghĩ làm sao có thể khiến Hiền Thư mau chóng quên hết cỗ nhiệt tình. Người trẻ tuổi, đều dễ xúc động."

"Em ấy rất nghiêm túc."

"Tôi cũng rất nghiêm túc."

"......"

Lúc này An Hữu Trân có chút dứt khoát, có lẽ cô cũng không phải người thích vòng vo nhiều lời. Lòng Trương Nguyên Ánh có chút bế tắc, liền nói:
"Vậy chuyện của hai người, tôi không muốn tham dự."

"Vậy tại sao em luôn hoài nghi tôi?"

"Tôi nào có?"

"Không có sao?"

"......"

Trương Nguyên Ánh không nói gì nữa, nàng có chút bực mình. An Hữu Trân tựa hồ cũng cảm thấy giọng điệu cô lúc này có hơi nóng nảy, liền chậm rãi nói:
"Nguyên Ánh, tôi cùng Hiền Thư tuyệt đối không thể. Em ấy còn quá trẻ."

"Chị chỉ bởi vì em ấy còn trẻ nên không thích sao? Em ấy sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành."

"Trưởng thành được bằng em không?"

"......"
Trương Nguyên Ánh đột nhiên hiểu ra, An Hữu Trân đang ám chỉ cô thích nàng! Nhịp tim Trương Nguyên Ánh tăng có chút nhanh.

An Hữu Trân tin tưởng, dựa vào sự thông minh của Trương Nguyên Ánh, nhất định sẽ rõ ràng ý của cô. An Hữu Trân cũng không lo lắng Trương Nguyên Ánh sẽ bài xích tình yêu đồng giới. Hiền Thư thích cô, nàng lại là chị em tốt của Hiền Thư, nếu có thể tiếp nhận Hiền Thư, đương nhiên cũng có hiểu biết đối với tình cảm nữ nữ, hơn nữa còn có thể tiếp nhận. Huống hồ, lúc cô hôn nàng, nàng không đẩy cô ra!

An Hữu Trân không biết Trương Nguyên Ánh có từng yêu phụ nữ hay không, nhưng tình cảm nảy sinh giữa cô và nàng, dù sao cũng tới quá đột ngột. Vì vậy cô cảm thấy cần phải cho đối phương một chút thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng.

Qua một lúc lâu, Trương Nguyên Ánh không nhịn được mở miệng:

"An Hữu Trân, tôi cùng Hiền Thư là bạn rất thân. Tôi xem em ấy như em gái vậy."

"Tôi biết."

"Ý của tôi là......"

Trương Nguyên Ánh dừng lại không nói thêm gì nữa, nàng có chút loạn. Không thể phủ nhận, An Hữu Trân khiến cho người khác có cảm giác rất đặc biệt, nàng cũng rất thích An Hữu Trân. Thậm chí khi nàng hiểu rõ sâu sắc hơn về cô, nàng càng ngày càng có hảo cảm với cô. Nàng thật không biết tình cảm ấy có gọi là thích hay không, nhưng nàng thừa nhận, đối với nàng, An Hữu Trân có một sức hấp dẫn vô hình không cách gì cưỡng lại.

Song Hiền Thư phải làm sao bây giờ? Hiện tại, Trương Nguyên Ánh có chút rối rắm, rốt cuộc là nàng chen giữa Hiền Thư và An Hữu Trân, hay Hiền Thư chen giữa nàng và An Hữu Trân đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro