13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em suy nghĩ cho Hiền Thư nên sẽ không cân nhắc khả năng giữa hai chúng ta đúng không?"

Một câu nói thẳng khiến Trương Nguyên Ánh bớt căng thẳng trong lòng.

"Em không cảm thấy như vậy rất cứng nhắc sao? Hơn nữa đối với ba người chúng ta cũng không công bằng. Đương nhiên, em có quy tắc của mình, bao gồm một đống nguyên tắc làm người, đối nhân xử thế gì đó, em có thể hoàn toàn bỏ qua công bằng hay không công bằng. Thế nhưng tôi muốn nói, làm như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi cùng Hiền Thư sẽ không bởi vì em rút lui mà đến bên nhau. Nếu như Hiền Thư biết tôi thích em, như vậy tình cảm hai người vẫn sẽ phải chịu ảnh hưởng, đến lúc đó chưa chắc em sẽ dễ chịu."

"......"

"Lại như em nói, hai em là bạn tốt, chị em tốt. Thế nhưng tình cảm của tôi sẽ không bởi vì tình cảm giữa hai người mà thay đổi. Em không thích tôi thì thôi, bất quá sau này chúng ta cũng không liên hệ, em cùng Hiền Thư vẫn là chị em tốt, mà tôi sẽ trở thành một người qua đường không có gì quan trọng. Vài năm nữa, hai người cũng sẽ quên đi tôi."

"Chị là một người bạn đáng tin cậy!" Trương Nguyên Ánh cắt đứt lời nói của cô. An Hữu Trân tự nói mình là một người qua đường để Trương Nguyên Ánh nghe xong có chút không đành lòng.

An Hữu Trân vừa nghe, trong lòng có chút vui vẻ. Cô vội vàng nói tiếp:

"Nếu như em cũng có tình cảm với tôi thì sao? chẳng lẽ chỉ vì tình cảm chị em, em lại buông bỏ hạnh phúc của chính mình, còn tước đi cả quyền mưu cầu hạnh phúc của tôi?''

"......"

Trương Nguyên Ánh cảm thấy An Hữu Trân thật gian xảo! Nãy giờ nói tràng giang đại hải cuối cùng câu kết mới là câu then chốt. Cô hung hăng dọa người đẩy nàng vào thế không đường phản bác, nhưng cũng làm nàng cảm thấy hơi buồn cười, An Hữu Trân như vậy khiến Trương Nguyên Ánh thấy cô sao vừa gian xảo lại vừa có chút đáng yêu.

Trương Nguyên Ánh biết An Hữu Trân nói đúng, tạm thời không nói đến nàng và tình cảm của cô, cũng không thể bởi vì Hiền Thư mong muốn mà ép buộc An Hữu Trân phải tiếp nhận. Đối mặt với sự nhiệt tình đó, An Hữu Trân cũng không có suy nghĩ không rõ ràng, lúc ở sân bay cô đã từng hỏi Hiền Thư làm em gái của cô, đây chính là lời cự tuyệt rõ ràng nhất.

Trương Nguyên Ánh hiểu được, An Hữu Trân nói những lời này, cũng không phải nóng lòng muốn thể hiện quyết tâm, mà do xuất phát từ sự quan tâm đối với Hiền Thư. An Hữu Trân muốn giảm khả năng tổn thương xuống thấp nhất.

Trương Nguyên Ánh nghĩ mình thấu hiểu con người An Hữu Trân nhiều lắm, cách cô chọn thoạt nhìn có vẻ tuyệt tình, thật ra ẩn trong đó còn có một phần cảm thông. Chỉ những người từng trải qua bao sóng gió cuộc đời mới có thể bình tĩnh giải quyết vấn đề như thế, làm sao những người trẻ tuổi, táo bạo xông pha có thể sánh bằng. Dĩ nhiên, 31 tuổi vẫn còn trẻ lắm, nhưng với An Hữu Trân cái tuổi 31 của cô so với bạn bè cùng trang lứa thì chín chắn hơn rất nhiều.

"Em ngồi như thế mệt không, chúng ta nằm xuống rồi nói." An Hữu Trân không chờ Trương Nguyên Ánh phản ứng, một bên vươn tay kéo gối, một bên đỡ Trương Nguyên Ánh nằm xuống. Trương Nguyên Ánh có chút ngại ngùng, thế nhưng An Hữu Trân không cho nàng cơ hội cự tuyệt.

An Hữu Trân cũng nằm xuống bên cạnh, giữa hai người còn một khoảng trống lớn. Điều này khiến Trương Nguyên Ánh không lo lắng thái quá.

"Nguyên Ánh, em sợ tổn thương sự nhiệt tình của Hiền Thư, điều này tôi hiểu. Thế nhưng tình yêu sẽ không vì sự thông cảm đối với một người, mà nảy sinh hoặc trở nên sâu sắc hơn.''

"Vậy chị định nói với Hiền Thư như thế nào?"

"Nói cái gì? Tôi không thích em ấy? Hay là tôi thích em?"

"An Hữu Trân, chuyện của hai chúng ta có thể nói sau được không?''

"Có thể, vậy em cũng đừng lo lắng tôi sẽ giải thích thế nào? Đây là chuyện của tôi và em ấy, em không cần tham dự vào."

"Đừng tổn thương em ấy."

"Vậy thì em sẽ tổn thương."

"......"

"Nguyên Ánh, tôi không hy vọng vì chuyện của Hiền Thư, mà ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của em đối với tình cảm của chúng ta. Tôi biết bây giờ em cần thời gian, tôi sẽ cho em thời gian, thật tâm suy nghĩ. Trước đó tôi cũng không nghĩ đến chuyện mình sẽ thích em, nhưng vào lúc mất điện, thoáng chốc khoảng cách giữa chúng ta thu hẹp lại. Tôi không biết tại sao mình lại động lòng với em, trước khoảnh khắc định mệnh ấy, tôi vẫn tưởng tim tôi chẳng thể rung động thêm lần nào nữa."

"An Hữu Trân, chị xác định đây là tình yêu sao? Có thể chỉ là do độc thân quá lâu, có thể vì thời tiết, hoặc là do cúp điện, nói chung, biết đâu tất cả chỉ là ý loạn tình mê trong phút chốc mà thôi?"

"Nguyên Ánh, tôi quả thực không chắc chắn đây có phải là tình yêu hay không. Thế nhưng khoảnh khắc động tâm đó không thể nhầm được, không lẽ đây là tình bạn sao?"

"An Hữu Trân, có quá nhiều yếu tố chưa xác định được, chúng ta đừng vội kết luận được không?"
Lần này đổi lại đến An Hữu Trân không trả lời. Hai người cứ như vậy im lặng.

"Tôi có chút lạnh, em có cảm thấy lạnh không? Đắp chăn đi."

Nói xong An Hữu Trân đem chăn trải giữa hai người, cô chui vào, cũng đem một nửa chăn còn lại đắp lên người Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh sửng sốt một hồi, cuối cùng tức giận hô lên:

"An Hữu Trân! Chị chính là cố ý!"

"Tôi cố ý cái gì?"

"Chị đầu tiên nói lạnh, kiên quyết bắt tôi lên giường, nói xoa bóp gì đó. Sau đó chị còn cố ý nói mệt, không phải do muốn tôi nằm xuống sao, hiện tại còn nói muốn đắp chăn! Chị......"

Trong bóng tối, khóe môi An Hữu Trân lộ ra một nụ cười, thế nhưng cô không dám cười thành tiếng. An Hữu Trân hắng giọng một cái,

"Nguyên Ánh, nói như vậy thì em không đúng rồi. Suy tính quá nha!"

"Chẳng lẽ không phải sao!?"

"Đương nhiên không phải! Tôi chỉ bởi vì quan tâm em, mặt khác tôi thật sự sợ lạnh, cơ thể tôi dễ bị lạnh."

"Một mình chị đi mà sợ lạnh!"

Trương Nguyên Ánh nói xong liền vén chăn muốn đứng dậy.

"Ôi! Em đừng như vậy!"

An Hữu Trân không chờ nàng xốc chăn xong liền ôm lấy nàng. Thân thể Trương Nguyên Ánh trong nháy mắt cứng lại. Trong bóng tối, cảm giác càng thêm nhạy cảm, nàng cảm giác được hơi thở ấm áp của An Hữu Trân truyền đến cổ, tay cô ôm nàng vào lòng thật chặt, trên người truyền đến nhiệt độ của cô.

"An Hữu Trân!"

Trương Nguyên Ánh căng thẳng kéo hai tay đang ôm hông mình, tim đập nhanh.

"Bây giờ em có cảm thấy tim đập rất nhanh không? Nếu có, tôi nghĩ đây chính là tình yêu."

An Hữu Trân ôm chặt Trương Nguyên Ánh, gần gũi mà hít lấy mùi hương trên người nàng. Lúc nói chuyện, bờ môi chạm vào cổ Trương Nguyên Ánh khiến nàng không ngừng run rẩy.

"An Hữu Trân, buông em ra trước đi." Trương Nguyên Ánh tận lực duy trì giọng nói bình tĩnh.

"Không buông."

"......"

Trương Nguyên Ánh có chút không biết làm sao, tim nàng hiện tại đập rất nhanh. Được An Hữu Trân ôm vào trong lòng thân mật như vậy, cảm thụ nhiệt độ của cô, nàng kỳ thực rất hồi hộp, thân thể rất cứng nhắc. Thế nhưng An Hữu Trân không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tay nàng, từ từ để cơ thể nàng thả lỏng.

"Chúng ta đừng suy nghĩ đây có phải là ái tình hay không được chứ? Em nghe xem, bên ngoài gió còn rất lớn, điện cũng chưa khôi phục. Nơi đây chỉ có hai chúng ta, tôi chỉ muốn ôm em như thế này, được không?"

Trương Nguyên Ánh không trả lời, thế nhưng cũng không cự tuyệt nữa. Mùi hương trên người An Hữu Trân rất dễ chịu, hơn nữa cái ôm này rất ấm áp, thời khắc này, nàng muốn để mặc bản thân tùy hứng một lần.

Thấy Trương Nguyên Ánh không từ chối, cũng không căng thẳng như hồi nãy, An Hữu Trân mới dần dần buông ra, muốn thay đổi một tư thế thoải mái. Thế nhưng vừa tạo ra một chút xíu khoảng cách giữa hai người thì An Hữu Trân đã cảm thấy không thoải mái, cô liền nhẹ nhàng nâng đầu Trương Nguyên Ánh lên, duỗi tay ra, ôm toàn bộ Trương Nguyên Ánh vào trong lòng, sau đó nhắm hai mắt lại.

Trương Nguyên Ánh thuận theo vùi vào trong lòng của An Hữu Trân, nàng do dự một lúc, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của An Hữu Trân, mới nhẹ nhàng đưa cánh tay đặt lên eo An Hữu Trân. Đã lâu không có cảm giác ấm áp như vậy, nếu như người yêu là An Hữu Trân, tựa hồ cũng không có gì không tốt. Trương Nguyên Ánh nghĩ vậy trước khi nhắm mắt lại.

Qua một lúc lâu, hô hấp của hai người đều đều, gió bên ngoài vẫn rất lớn. An Hữu Trân bỗng nhiên mở mắt ra, cô nhẹ nhàng xoa xoa thân thể mềm mại mỏng manh của Trương Nguyên Ánh, siết chặt vòng tay, đặt lên trán Trương Nguyên Ánh một nụ hôn, sau đó mới ngủ tiếp.

Trong bóng tối, môi Trương Nguyên Ánh khẽ nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro