30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Hữu Trân có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm dáng lưng Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh pha một ly trà ngon đưa cho An Hữu Trân, dừng một chút rồi nói:

"Cho dù là Trịnh Tuyết Lan hay là Tỉnh Liên, trong tương lai họ đều sẽ có tiếp xúc với chị. Dù cho em biết được sự tồn tại của các nàng, cũng không thể tránh khỏi có một số việc phát sinh. Em chỉ cần chị nhớ rõ một việc, hiện tại chị đã không còn là người độc thân. Những chuyện khác, em tin tưởng chị có thể xử lý tốt. Em sẽ không cùng người khác tranh giành người yêu, nhưng những gì thuộc về em, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà bảo vệ. Chúng ta hiện tại chỉ là mới bắt đầu, trước mắt mà nói, em tin tưởng chị là người có trách nhiệm. Bởi vậy, có một số việc nếu như chỉ là gặp dịp thì chơi, hãy sớm nói cho em biết. Nếu chuyện bắt buộc phải làm thì cũng đành, nhưng nếu không bắt buộc thì né được hãy né. Tỉnh Liên nếu như là bạn tốt của chị, thì cũng là bạn tốt của em. Em tuyệt đối sẽ không cấm cản hai người qua lại với nhau, em cũng không phải một người không hiểu lí lẽ, em tin tưởng chị sẽ có chừng mực. Em chỉ để ý chuyện tình cảm của hai chúng ta, những người khác cùng những thứ khác, em không muốn cũng sẽ không đi nghi ngờ vô căn cứ, điểm này chị có thể yên tâm. Dù sao chúng ta cũng không còn nhỏ, đúng không?"

An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh nửa ngày, nhẹ gật đầu. Cô quả nhiên không nhìn lầm người, phần khí độ này khiến An Hữu Trân vừa thưởng thức lại vừa cảm kích.

Mọi sự đã được nói ra thẳng thắn, Trương Nguyên Ánh cũng tỏ rõ thái độ của mình, An Hữu Trân trong lòng yên tâm không ít. Cô buông lỏng thân thể, đầu gối gác trên đùi Trương Nguyên Ánh. Tay Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai An Hữu Trân, hai người cũng không tiếp tục đề tài kia. An Hữu Trân bỗng nhiên ngẩng đầu, cười cười nói:

"Em bình thường dạy dỗ các tiếp viên hàng không cấp dưới của mình như vậy sao?"

"Lại bắt đầu nói nhảm có phải không!"

"Không phải, chị chỉ là cảm khái một chút, rất có phong cách của nữ hoàng nha!"

"...."

Nhìn thấy Trương Nguyên Ánh im lặng trợn mắt nhìn mình, An Hữu Trân tâm tình đặc biệt tốt lên. Cô đột nhiên nhào tới ôm chặt Trương Nguyên Ánh, dùng sức hôn vài cái vào môi nàng! Trương Nguyên Ánh trốn không thoát, dùng sức đè lại An Hữu Trân.

An Hữu Trân ôm Trương Nguyên Ánh dựa vào trên ghế sa lon. Trương Nguyên Ánh nghe được tiếng tim đập của An Hữu Trân, tâm ý chơi đùa liền nổi lên.

Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu, đôi mắt nhu tình như nước nhìn chằm chằm An Hữu Trân, giơ tay đặt nhẹ lên vị trí trái tim An Hữu Trân. Dần dần, nhịp tim An Hữu Trân bắt đầu tăng tốc, sau đó ngày một tăng nhanh. Trương Nguyên Ánh nhịn không được nhếch miệng lên, đối với phản ứng của An Hữu Trân rất hài lòng.

An Hữu Trân không thể nào ngờ đến Trương Nguyên Ánh là đang thăm dò, chỉ một chút liền bị hấp dẫn.

Mặt tiến lại ngày càng gần, ngay tại lúc An Hữu Trân nhắm mắt chuẩn bị hôn lên, Trương Nguyên Ánh cười lớn từ trong lồng ngực An Hữu Trân nhảy dựng chạy đi.

An Hữu Trân sững sờ nhìn Trương Nguyên Ánh đứng ở đằng xa, hoảng hốt một chút mới phát hiện mình bị chơi xỏ. Khoé miệng cô câu lên nụ cười xấu xa, chậm rãi đứng lên, hai tay chấp sau lưng, đi về phía Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh chạy quanh cái bàn dài ra sức tránh né, An Hữu Trân híp mắt, mang theo nụ cười xấu xa, không nhanh không chậm chặn đường Trương Nguyên Ánh. Trương Nguyên Ánh cười nói

"Cấp trên có lệnh, chị lập tức lui về phía sau, đi đến bên cửa sổ!"

"Cầm mệnh lệnh của cấp trên nhưng lại không có đóng dấu, xem như vô dụng"

"An Hữu Trân, chị chơi xấu!"

"Cái này là ở trên chỉ đạo xuống nha"

"...."

Trương Nguyên Ánh nói không lại An Hữu Trân, đành phải kiên nhẫn, dự định sẽ từ phía chính diện đột phá vòng vây. An Hữu Trân đã sớm phát hiện ý định của Trương Nguyên Ánh, vui vẻ chờ nàng "tự chui đầu vào lưới".

Quả nhiên, Trương Nguyên Ánh chờ không được, nhanh hướng về một bên mà chạy, ai ngờ vừa chạy qua một chút, liền bị An Hữu Trân tóm được! Ngay sau đó liền bị ôm vào trong ngực.

Cánh tay An Hữu Trân rất có sức mạnh, một tay ôm lấy Trương Nguyên Ánh thật chặt, tay còn lại trên dưới thọt lét. Trương Nguyên Ánh cười lớn giãy dụa, An Hữu Trân nương theo sức lực của nàng đi về phía phòng ngủ.

Tiến vào phòng ngủ, An Hữu Trân liền đem Trương Nguyên Ánh áp ngã xuống giường. Trương Nguyên Ánh cười đến há mồm thở dốc, An Hữu Trân liền chống lên cánh tay, nâng người nằm trên Trương Nguyên Ánh, cúi xuống nhìn nàng.

Trương Nguyên Ánh dần điều hoà lại khí tức, nàng nhìn lên An Hữu Trân. Ánh mắt An Hữu Trân thời khắc này như hồ nước thâm trầm, bên trong như có cái gì sắp tuôn trào, Trương Nguyên Ánh lại không tự chủ được mà mê đắm trong ánh mắt đó.

An Hữu Trân rất ít khi thấy Trương Nguyên Ánh có bộ dạng như vậy, có chút nghi ngờ rồi cười to, so với bình thường, bộ dạng này của Trương Nguyên Ánh lại càng mê người. Phảng phất như đoá hoa diễm lệ nở rộ, xinh đẹp đến nỗi An Hữu Trân không thể nào dời mắt.

Hai người dần dần tới gần, hô hấp của nhau phả trên mặt đối phương, thẳng đến lúc hôn nhau. Trương Nguyên Ánh y nguyên có chút ngượng ngùng, An Hữu Trân ngậm hôn môi nàng, lưỡi thỉnh thoảng đảo quanh điều tra đối phương,cho đến lúc Trương Nguyên Ánh e lệ, để cho cô tiến vào.

Đầu lưỡi tinh xảo của An Hữu Trân ôm lấy Trương Nguyên Ánh, hôn không đủ, cẩn thận mút lấy. Trương Nguyên Ánh tay ôm lấy cổ An Hữu Trân, dần dần đắm chìm trong nụ hôn ôn nhu này. An Hữu Trân tay cách lớp quần áo nhẹ nhàng vỗ về Trương Nguyên Ánh, đang muốn luồn vào trong, chuông điện thoại lại vang lên

Trương Nguyên Ánh bị giật nảy mình, vội vàng thoái lui, An Hữu Trân ảo não đem mặt chôn trên cổ Trương Nguyên Ánh, lầu bầu:

"Chị thật không có ý tứ, như thế nào lại đem điện thoại để tại phòng ngủ!"

Trương Nguyên Ánh đẩy đẩy cô, thúc giục nói:

"Nhanh nghe máy!"

An Hữu Trân bất đắc dĩ đứng dậy, nghe điện thoại, là Vân Khánh Ly.

"Khánh Ly, có việc sao?"

"Nhanh đến cứu mình"

Thanh âm Vân Khánh Ly có chút gấp. An Hữu Trân cấp tốc giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại đã 7 giờ rưỡi tối

"Đang ở đâu? Cùng với ai?"

"Gặp phải tên háo sắc. Là Dương chủ nhiệm trung tâm nghiên khống của đại học T, có chút khó giải quyết. Khách sạn Hải Hoàng v8, bên này Lưu Gia Vân đã uống đến không biết gì luôn, trợ thủ của mình cũng không được. Mình không thoát ra được, cậu mau đến đây đi!"

Vân Khánh Ly thật gấp, An Hữu Trân rất ít khi nhận được điện thoại cầu cứu của Vân Khánh Ly, nhưng là mỗi lần nhận được ắt hẳn đều là tình huống nguy cấp. An Hữu Trân lập tức khôi phục thanh âm lạnh lùng, nói

"Mình lập tức sắp xếp người đi qua, sau đó mình liền đến. Cậu không cần uống bất kỳ thứ gì, bảo đảm điện thoại luôn mở chế độ thu âm."

"Ừm"

Điện thoại cúp máy, An Hữu Trân cấp tốc gọi điện cho A Thành. Trương Nguyên Ánh nhìn bộ dạng lạnh lùng của An Hữu Trân giờ phút này, tâm nghĩ sợ rằng đã xảy ra chuyện gì. Nàng cấp tốc đứng dậy, giúp An Hữu Trân chuẩn bị quần áo.

"A Thành, lập tức gọi điện cho giám đốc Trương của Hải Hoàng, để anh ta sắp xếp người đến v8 tìm Vân Khánh Ly, ngăn chặn người trong phòng. Cậu cũng lập tức mang hai người chạy qua đi, cần phải bảo vệ Vân Khánh Ly chu toàn. Tôi lập tức đến"

An Hữu Trân cúp điện thoại, cấp tốc thay quần áo, vừa đổi vừa nói

"Vân Khánh Ly là phó tổng giám đốc bộ phận PR, cũng là bạn tốt của chị. Trên bàn cơm gặp phải chút phiền phức, chị bây giờ chạy qua đó. Em ở nhà chờ chị, đừng lo lắng"

"Có muốn em cùng đi với chị không?"

"Không cần, em ở nhà chờ chị."

"Ừm."

An Hữu Trân vội vàng ra ngoài. Trương Nguyên Ánh có chút bận tâm, nhìn dáng vẻ An Hữu Trân, sự việc hẳn rất nghiêm trọng. An Hữu Trân một đường phóng xe thật nhanh, cũng còn may Hải Hoàng cách nhà Trương Nguyên Ánh cũng không tính là xa. Lúc An Hữu Trân chạy đến, khách trong phòng v8 đang cùng người của giám đốc Trương day dưa, lời nói cũng phát sinh va chạm.

Giám đốc Trương gấp đến độ đổ mồ hôi, liếc nhìn An Hữu Trân đang đi đến, giống như nhìn thấy cứu tinh, tranh thủ thời gian chạy đến đón tiếp.

"An tổng, mấy người này không chịu buông tha, nhất định phải mang Lưu phó tổng đi"

"Giao cho tôi. Anh cho người canh gác ngoài cửa"

"Được"

Giờ phút này An Hữu Trân thật sự giận dữ, nhưng trên mặt chỉ là mỉm cười. Cô nhìn lướt qua xung quanh, bước nhanh đi vào phòng.

"Dương chủ nhiệm, đây là thế nào?"

Ngồi trước bàn là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, mang mắt kính, toàn bộ mấy sợi tóc lưa thưa được chải gọn gàng sang bên trái, giờ phút này một tay đang khoác lên vai Vân Khánh Ly, một tay khác để ở phía dưới. Cổ áo Vân Khánh Ly mở rộng một chút, nàng mơ mơ màng màng xô đẩy cùng giãy dụa.

Nghe có người gọi mình, Dương Văn Thành híp đôi mắt nhỏ, nhìn về phía An Hữu Trân. Hắn cũng chưa từng thấy An Hữu Trân, trước nay đều do Lưu Gia Vân cùng bọn hắn liên lạc.

Đêm nay vì phải bàn bạc chuyển nhượng thành quả của một số hạng mục nghiên cứu, Vân Khánh Ly đại diện cho ban lãnh đạo mời khách. Vừa thấy mặt, Dương Văn Thành liền coi trọng Vân Khánh Ly, thế là hắn bắt đầu tính toán. Hắn đưa ánh mắt ra dấu với hai người mình mang theo, hai người nọ liền hiểu ý, thế là họ thay Lưu Gia Vân cùng đồng sự tuần tự rót rượu.

Khả năng uống rượu của Lưu Gia Vân cũng không kém, anh cũng phát hiện có cái gì không hợp lý, liền cùng Vân Khánh Ly nói vài câu nhắc nhở nàng cẩn thận một chút, cũng thay nàng đỡ hết tất cả lời mời rượu. Nhưng đối phương cũng không phải loại người lương thiện, đọ sức nhau được một lúc, Lưu Gia Vân uống đến nằm gục trên bàn.

Nhìn thấy người phụ tá bên kia cũng sắp chịu không nổi, Vân Khánh Ly cố ý đem canh đổ lên quần áo, viện cớ đi toilet. Tại phòng toilet, Vân Khánh Ly không dám nói chuyện lớn tiếng, nàng trực tiếp ấn phím 1 trên điện thoại gọi cho An Hữu Trân.

Vân Khánh Ly cũng ngẩng đầu, tia lý trí cuối cùng lập tức đứt đoạn ngay lúc nhìn thấy An Hữu Trân liền. Nàng chống đỡ không nổi, đảo hướng sang một bên, An Hữu Trân vội đi lên phía trước đỡ lấy Vân Khánh Ly cả người ngã quỵ, cũng kéo nàng khỏi ghế dựa, đỡ đến trên ghế salon.

An Hữu Trân buông ra Vân Khánh Ly, quay người hướng Dương Văn Thành, vươn tay, nói.

"Dương chủ nhiệm, tôi là An Hữu Trân của tập đoàn Hành Nhất. Hạng mục này tôi là người phụ trách."
Dương Văn Thành lúc này mới kịp phản ứng, biết được An Hữu Trân là ai, sắc mặt có chút khó coi. Hắn sớm biết đến An Hữu Trân phó tổng giám đốc hành chính tập đoàn Hành Nhất khu vực Trung Quốc là một người hung ác, lần trước Tân Nguyên đột nhiên ra tay cướp mất một hạng mục kỹ thuật, sau đó An Hữu Trân đến T thị, chỉ vỏn vẹn hai ngày, hai tổ trưởng bộ môn tại T thị liền bị đổi đi.

Lúc đó liền có tin đồn là An Hữu Trân ra tay, lãnh đạo T thị ngay cả giải thích cũng đều không có, trực tiếp đưa lệnh điều động, có thể thấy được sức ảnh hưởng của An Hữu Trân. Nhưng hắn thực sự không nghĩ đến An Hữu Trân lại còn trẻ như vậy, vội vàng đứng dậy, nắm chặt tay An Hữu Trân.

"Thì ra là An tổng! Cô khỏe không? Lần đầu gặp mặt, thật là hân hạnh"

"Dương chủ nhiệm đừng khách sáo, tên tuổi của ngài tại T thị cũng rất nổi tiếng. Lần này nghe được tin cùng ngài hợp tác, trong lòng tôi trăm phần yên tâm. Đêm nay tôi có việc không thể tới nên cố ý sắp xếp phụ tá đắc lực của mình là Nhạc phó tổng đích thân chiêu đãi ngài. Tuy nhiên, xem ra, chiêu đãi có vẻ không chu đáo"

An Hữu Trân cách một chỗ trống ngồi xuống cạnh Dương Văn Thành, khẽ cười nói. Dương Văn Thành cảm thấy phía sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, vội vàng cười làm lành, nói.

"Đâu có đâu có, chiêu đãi vô cùng tốt. Vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi!"

An Hữu Trân chuyển ly rượu trong tay, nhìn về phía Dương Văn Thành, một bên nhếch miệng lên.

"Thật sao? Hiểu lầm kia đã được giải quyết sao?"

"Giải quyết hết rồi! Cô vừa đến liền được giải quyết ổn thoả"

"Ừm, đối với việc giải quyết phiền toái dạng này, tôi thật sự rất am hiểu. Có khi gặp phải hiểu lầm lớn, nói không rõ ràng được, lúc đó tốt nhất là cầm cái kéo, 'răng rắc' một tiếng,cắt đứt toàn bộ đi! Nếu như cần quyết đoán lại không quyết đoán, chắc chắn sẽ còn tai họa về sau. Đúng không, Dương chủ nhiệm?"

Dương Văn Thành cười theo, gấp gáp gật đầu mấy cái. Hai người cùng hắn đến đây lúc này cũng trở về bàn, An Hữu Trân giương mắt nhìn hai người nọ, nhìn khuôn mặt nhọn liền biết là dạng người xu nịnh, vuốt mông ngựa, là hạng người ỷ thế hiếp người. An Hữu Trân rót cho mình ly rượu, đứng dậy nói.

"Dương chủ nhiệm, ly rượu này là tôi chuộc tội với ngài những điều không phải. Người của tôi không chiêu đãi ngài được tốt, tôi sẽ uống rượu phạt trước tiên. Một lần như vậy, hai lần, ba lần đều như vậy thì thật sự không thể tưởng tượng nổi."

An Hữu Trân nói xong, ngửa đầu uống hết ly rượu. Dương Văn Thành cảm thấy không ổn, sợ rằng lần này đã rước lấy phiền phức, lời nói của An Hữu Trân rõ ràng mang theo sự không vui. Hắn cũng theo cô uống hết một ly, nhanh chóng tự mình rót đầy một ly khác, giơ lên nói

"An tổng, hôm nay thật sự thoải mái, mọi người thỏa thuận rất tốt, xong xuôi mới có thể thả lỏng mà uống vài ly. Chúng tôi làm người của cô say nhất như vậy, đây chính là lỗi của chúng tôi! Ly rượu này là tôi chuộc tội với An tổng. Mong cô bỏ qua"

Nói xong, ngửa đầu uống cạn một ly. Hai người đối diện Dương Văn Thành thấy vậy cũng phụ hoạ theo uống cạn sạch rượu trong ly,

An Hữu Trân lạnh nhạt đảo mắt qua ba người, lập tức ngồi xuống. Lúc này, A Thành mang theo hai người đến, đẩy cửa đi vào. Dương Văn Thành xem xét tình huống này, mồ hôi lạnh theo mặt chảy xuống. Ba người đứng tại chỗ, sững sờ nhìn An Hữu Trân, không dám nói lời nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro